Thông Thiên Chi Lộ

Chương 206: Mua chuộc ta?



"Cố gắng chút đi, không được hả!"
Ngụy Tác vừa nhìn huyết hồng sắc quang tráo, vừa thầm kêu lên, nhưng gã muốn khóc mà không có nước mắt vì dù kêu thế nào, quang tráo cũng càng lúc càng nhạt.
Huyết hồng sắc quang tráo lóe quang hoa, tốc độ cũng giảm dần, rõ ràng uy năng của Huyết độn bảo phù trong lần kích phát này sắp hết.
Tuy Huyết độn bảo phù còn có thể kích phát hai lần nhưng gã biết chỉ thêm một lần thì dù không chết cũng sẽ tiêu hao khí huyết đến mức tạo thành ẩn hoạn cho tu luyện.
"Con bà nó chứ!"
Gã ngoái lại nhìn kim sắc độn quang càng lúc càng áp sát, bực bội gầm lên, dồn chân nguyên vào thể nội Vương Đồng.
Thân thể Vương Đồng cựa quậy, cơ hồ sắp tỉnh lại.
"Tiền bối!" Mở mắt ra, thấy mình được Ngụy Tác kẹp lấy lướt trên không, y kinh hãi nhợt nhạt mặt mày.
"Ngươi đừng nói gì cả, nghe ta nói đây." Ngụy Tác vựa hạ nhanh xuống vừa lướt đến một gò đất, vừa bảo Vương Đồng, "Ta vốn được người ta nhờ đưa tin đến Kim gia nhưng Kim gia xảy ra nội đấu, hiện tại kéo cả ta vào, ta thấy ngươi bị khống chế tại Kim gia thì cứu ra. Hiện tại kinh động Lưu gia và Trương gia của Tê Phượng thành, tu sĩ đang đuổi theo kia thì ta khó đối phó nỏi, nên không cách nào đưa ngươi đến chỗ an toàn. Ta sẽ thả ngươi xuống gò đất, ngươi tìm chỗ bí ẩn trốn tránh, ngươi không phải tu sĩ, trên mình không có linh khí dao động, chỉ cần trốn cho kỹ thì vị tất bị phát hiện. Nếu thoát được, tốt nhất ngươi không nên quay về Tê Phượng thành, ta truyền cho ngươi một môn tu luyện công pháp, cố mà nhớ khẩu quyết, lĩnh ngộ được bao nhiêu là do cơ duyên."
Nghe Ngụy Tác nói vậy, Vương Đồng cực kỳ cảm, gật đầu lia lịa.
Ngụy Tác mặc kệ Vương Đồng có hiểu không, nói hai lần khẩu quyết Tử Huyền chân quyết với y.
Tử Huyền chân quyết không phải cao cấp gì tại Thiên Huyền đại lục, rất nhiều tu sĩ cấp thấp cũng tu luyện. Giờ gã có Bổ thiên đơn, dù tất cả cùng Tử Huyền chân quyết cũng không hề gì.
Đoạn gã móc ra một mớ chừng hai ba trăm viên hạ phẩm linh thạch nhét cho Vương Đồng.
Tuy nhiên để lại phàm nhân như Vương Đồng ở lại chỗ hoang dã này thì không an toàn nhưng lúc này gã làm thế cũng là nhân chí nghĩa tận rồi.
"Xin hỏi danh húy thật sự của tiền bối, chỉ cần tại hạ qua được kiếp nạn này, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp ơn nghĩa của tiền bối." Vương Đồng hiểu rõ đổi lại là tu sĩ tầm thường sẽ mặc kệ y sống chết, càng không cho y linh thạch, nên nhận xong thì cảm kích vạn phần nói.
"Ta họ Ngụy, còn báo ơn thì không cần, ta mà thoát được lần này thì cũng về nơi cư trú cách đây rất xa, sau này e không có cơ hội gặp lại." Ngụy Tác đáp xuống gò đất, nói xong thì đưa Vương Đồng vào rừng, đoạn không dừng lại, lướt sát mặt đất, ra khỏi gò thì tiếp tục lướt về phía đối diện Tê Phượng thành.
Mọi đạo độn quang truy kích đã không còn thấy nữa, chỉ còn đạo kim quang vẫn đuổi theo Ngụy Tác.
Chừng không đầy nửa tuần hương, hoàng mi lão giả Trương gia lão tổ đuổi cách gã không đầy ba trăm trượng.
Huyết quang bao quanh gã đã cơ hồ hoàn toàn tan hết, gã cũng không thi triển Hỏa Vân độn mà nuốt hai viên Hồi chân đơn, đáp nhanh xuống. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vừa đáp xuống, gã liên tục kích phát ba linh quang quang tráo.
Thấy vậy, Trương gia lão tổ còn được kim quang bao phủ chợt nở nụ cười lạnh, tốc độ chậm lại.
Lão nhận ra đối phương biết không thoát nên dừng lại giao chiến.
"Tiền bối, tại hạ và tiền bối vô oán vô cừu, hà tất cứ đuổi theo? Chỉ cần hôn nay tiền bối tha cho, chưa biết chừng ngày sau gặp nhau sẽ dễ ăn nói." Ngụy Tác đáp xuống, nói với Trương gia lão tổ đang lao tới.
"Các hạ gây loạn tại Tê Phượng thành, tựa hồ gây ra động tĩnh không nhỏ trong Kim gia, nếu để các hạ tự do đi mất, sau này tu sĩ cả Thiên Huyền đại lục tất coi thường Tê Phượng thành, sao lại bảo vô oán vô cừu?" Trương gia lão tổ cách Ngụy Tác trăm trượng thì dừng lại, lạnh giọng.
"Các hạ là người Kim gia hay Lưu gia?" Ngụy Tác đột nhiên hỏi.
Trương gia lão tổ hơi ngẩn ra: "Tại hạ Trương Bất Cơ, là Trương gia gia chủ."
"Các hạ không phải người Kim gia hay Lưu gia, tại hạ chỉ đả thương người hai nhà đó, không liên can gì đến Trương gia các vị." Ngụy Tác nói: "Chi bằng hôm nay các hạ gieo nhân, sau này Trương gia cần giúp đỡ, tại hạ sẽ tận lực được chăng? Còn về câu trả lời, các hạ cứ tìm có nào đó là xong."
"Ngươi đùa ta hả!" Không ngờ gã lại nói vậy, Trương gia lão tổ ngẩn ra, đoạn nổi giận kêu lên.
"Lẽ nào không thể thương lượng? Chỉ bằng tại hạ chi ra sáu vạn hạ phẩm linh thạch, các hạ coi như chưa đuổi kịp." Ngụy Tác nói với Trương gia lão tổ bằng giọng thương lượng.
"Ngươi mua chuộc ta?" Trương gia lão tổ tròn mắt kinh ngạc, lão sống đến tuổi này còn chưa gặp tu sĩ nào như Ngụy Tác giá dạng.
"Hắc hắc." Ngụy Tác vẫn nhìn quanh, tỏ vẻ lén lén lút lút, "Nếu tiền bối chưa vừa lòng, tại hạ còn một môn thuật pháp có thể tiền bối biết."
"Ngươi cố ý kéo dài thời gian hả?" Trương gia lão tổ đột nhiên bật cười, "Chưa tính những thứ của ngươi không là gì với ta, dù ta thèm muốn thì chỉ cần bắt được ngươi, không phải mọi thứ đều thuộc về ta hết sao."
"Lão hồ ly không ngốc tí nào, phản ứng nhanh thật!" Ngụy Tác bực bội kêu lên, gã quả thật muốn kéo dài thời gian, đợi Thiên đạo đơn tan dược lực. Gã biết Trương gia lão tổ có tu vi Phân niệm cảnh nhị trọng, cộng thêm Thiên đạo đơn thì chân nguyên tương đương với Phân niệm kỳ tứ trọng, gã không thể địch nổi, nên vừa thầm bực mình vừa tỏ vẻ vô sỉ, bình tĩnh nói: "Tức là tiền bối hoàn toàn không nể mặt? Tại hạ là nội môn đệ tử của Linh Thú cung, quan hệ cùng sư thư Tâm Hữu Lan cực tốt, cùng nhập môn, coi là thanh mai trúc mã cũng được."
"Ngươi là nội môn đệ tử của Linh Thú cung?" Ngụy Tác nói vậy, thần sắc Trương gia lão tổ ngưng trọng hẳn.
"Đương nhiên." Ngụy Tác cực kỳ nghiêm túc gật đầu, "Tại hạ là nội môn đệ tử của Linh Thú cung."
"Chuyện đó..." Trương gia lão tổ trù trừ, đối phương mà là nội môn đệ tử của Linh Thú cung, lão quả thật không dám hạ sát thủ. Nhưng mắt hơi ánh lên đoạn lão như nghĩ ra, hỏi: "Ngươi là đệ tử của Linh Thú cung, chắc phải có lệnh phù nội môn đệ tử?"
"Đương nhiên có, chỉ là lần này không mang theo." Ngụy Tác thầm kinh hãi, hối hận đã vứt lệnh phù được Tâm Hữu Lan cho.
"Thế này, tại hạ và trưởng lão Lý Khôn Nguyên của quý cung có giao tình, ngươi là đệ tử của Linh Thú cung, chắc biết ông ta. Bất quá ông ta hiếm khi ra ngoài, chỉ có đệ tử Linh Thú cung mới biết hình dáng, chỉ cần ngươi nói ra được thì đủ chứng minh mình là đệ tử Linh Thú cung, nể tình ông ta, ta sẽ không truy cứu việc tại Tê Phượng thành, sẽ che giấu cho ngươi." Trương gia lão tổ nói với Ngụy Tác.
Ngụy Tác dở khóc dở cười, gã còn chưa nghe nói đến tên Lý Khôn Nguyên, lấy đâu ra biết đối phương trông dài ngắn ra sao, nhưng vẫn cố ra vẻ thản nhiên: "Hóa ra tiền bối và Lý trưởng lão là chỗ quen biết, tại hạ có gặp Lý trưởng lão mấy lần, trưởng lão thích mặc pháp y lòe loẹt, trông khá gầy, gần đây đầu tóc bạc trắng, mũi khá cao, thân hình gần giống tiền bối."
"Hả? Ngươi biết cả việc ông ta mặc pháp y lòe loẹt mà ngươi cũng biết, xem ra đích xác là đệ tử Linh Thú cung." Nghe Ngụy Tác nói vậy, Trương gia lão tổ sáng mắt nói.
"Lẽ nào ta nói lúng tung lại gạt được lão?" Ngụy Tác cũng không dám tin.
"Nếu là đệ tử Linh Thú cung, lão phu nể mặt ông ta, giúp ngươi che giấu chuyện này." Trương gia lão tổ bảo: "Ngươi đi đi."
"Ha ha ha!"
Ngụy Tác vui mừng phát cuồng, định bình tĩnh bỏ đi thì thấy khóe môi Trương gia lão tổ nhếch lên nụ cười quỷ dị. Gã vốn cực kỳ cẩn thận ré lên, kích phát Lục dương thần hỏa xoa.
Lúc gã mới kích phát Lục dương thần hỏa xoa, Trương gia lão tổ đưa hai tay ra, pháp bảo trống như tấm gương cổ kính đen ngòm xuất hiện, rực lên hắc sắc quang hoa.
"Lão tặc, ngươi dám giết cả đệ tử của Linh Thú cung hả?" Ngụy Tác vừa kích phát Lục dương thần hỏa xoa, vừa kêu lên.
"Ngươi là đệ tử của Linh Thú cung rắm chó gì, Lý Khôn Nguyên chỉ là cái tên ta bịa ra mà ngươi còn tin là thật, cho ta biết y trông thế nào." Trương gia lão tổ cười lạnh, "Còn nói là y thích mặc pháp y sắc sỡ, tài thật."
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.