Thông Thiên Chi Lộ

Chương 247: Đến Ma Nhãn đảo



"Ma Nhãn đảo? Cách bao xa? Có hải đồ cụ thể không?" Ngụy Tác bình tĩnh hỏi.
"Ma Nhãn đảo cách đây sáu nghìn dặm về phía bắc, gần giữa Chập Khí hải." Bạch phát tu sĩ hơi do dự, xót ruột móc ra hải đồ bằng da thú, "Hải đồ của vãn bối có ghi rõ vị trí cụ thể."
"Được, đưa hải đồ và Bạch thủy đơn, linh thạch, đặt trước Kim quan hoa!"
Nghe Ngụy Tác nói thế, tu sĩ Phân niệm kỳ tam trọng không dám chần chừ, đưa cả ba thứ đến trước vạt Kim quan hoa.
Thanh hắc sắc âm khí cuốn tới, ba thứ chưa rơi xuống đất thì đã bị cuốn theo, hiện trường chỉ còn lại hai nhánh Kim quan hoa.
Thấy thanh hắc sắc âm khí quả nhiên từ một trăm lục bảy mươi trượng tràn tới, bạch phát tu sĩ im lặng, sợ "tu sĩ Kim đơn kỳ" thay đổi chủ ý.
"Tiếp theo ta còn phải hái mấy thứ ở đây, ta không muốn ai vướng chân vướng tay. Trong hai canh giờ, ngươi cứ ở đây, dám rời đi thì ta chỉ đơn giản cần có ba món này." Ngụy Tác lạnh lùng cất giọng.
"Vãn bối có động phủ lâm thời trong vách đá. Một ngày tới, vãn bối không rời động quật." Bạch phát tu sĩ tức thì toát mồ hôi lạnh, nhổ hai nhánh Kim quan hoa còn lại rồi lao vào vách đá sau lưng. Lão thoáng yên tâm vì lúc vào động phủ lâm thời, bên ngoài không còn bất kỳ thanh âm nào nữa.
Một ngày sau, bạch phát tu sĩ rời động quật, thận trọng lướt một vòng quanh đảo, sắc mặt còn khó coi hơn cả bị một lão bà béo ú cưỡng gian cả trăm lần.
Linh dược trên "Quy Xác đảo" bị vét sạch, cả loại để luyện chế đơn dược cấp thấp nhất cũng không còn nhánh nào.
"Quy Xác đảo" vốn đầy linh dược hữu ích đối với tu sĩ, cơ hồ biến thành sa mạc.
Sắc mặt biến đổi liên tục, bạch phát tu sĩ nghiến răng, không quay lại động quật lâm thời mà rời "Quy Xác đảo", tan biến trong bạch sắc chập khí.
Hai ngày nữa, cách phía bắc "Quy Xác đảo" bốn nghìn dặm lóe lên một dải tử sắc độn quang. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tử sắc độn quang là một con thuyền màu tím, như được điêu khắc từ tử ngọc, khắc đầy hoa văn bảo liên hoa, trông thập phần hoa lệ, đủ chứa bảy đến tám tu sĩ, lúc này có hai tu sĩ đang đứng, đều có tu vi Phân niệm cảnh lưỡng trọng, một ăn vận như hoàng sam nho sĩ, người còn lại ăn vận kiểu thanh bào đạo sĩ, đầu đội tử ngọc quan. Cả hai đều chừng hơn ba mươi, trông tiêu sái thoát trần.
"Gia Cát đạo hữu, tốc độ của Ngọc hư tử chu nhanh thế, tiêu hao chân nguyên cũng ít, trong số phi độn pháp bảo của toàn Vân Linh đại lục cũng đứng trong trăm món đứng đầu, cao hơn Sơn hà cân của mỗ hai lần trở lên." Hoàng sam nho sĩ liếc tử ngọc tiểu chu dưới chân, lên tiếng khen.
"Trong một trăm món đứng đầu Vân Linh đại lục thì chưa hẳn, nhưng số một số hai ở quanh Hải Tiên thành tất không có vấn đề gì." Nghe hoàng sam nho sĩ khen, thanh bào đạo sĩ hớn hở, đắc ý nói, "Ngọc hư tử chu dù gì cũng khiến mỗ tốn mất một khối ngọc hư tử tinh lớn, mất mười mấy năm mới luyện chế được."
"Vậy hả?"
Đang lúc thanh bào đạo sĩ đắc ý thì giọng nói ngạo nghễ khác thần thức uy áp kinh nhân tràn tới, cả hai biến hẳn sắc mặt, kinh hãi hỏi: "Không hiểu chân nhân của tông môn nào giá lâm?"
"Vốn bằng vào hai tiểu bối các ngươi không có quyền hỏi danh hiệu của bản chân nhân, bất quá bản chân nhân khôm nay đang vui, cho các ngươi biết cũng được." Một giọng nghênh ngang vang lên: "Bản chân nhân là tán tu trong Chập Khí hải, các ngươi cứ gọi là Tam Sắc chân nhân."
"Hì!" Tiếng nữ tử cười khẽ vang lên.
Cả hai càng kinh sợ, rõ ràng đối phương không chỉ gồm một tu sĩ Kim đơn kỳ.
"Hóa ra là Tam Sắc chân nhân." Nhìn nhau mà long lạnh buốt, thanh bào đạo sĩ hành lễ về phía giọng nói, "Không hiểu tiền bối cần vãn bối làm gì?"
"Làm thì không cần. Các ngươi có đơn dược tu luyện thì cho ta mượn đã rồi tính, gần đây ta cũng đang thiếu linh thạch, tốt nhất cho ta mượn luôn toàn bộ linh thạch." Giọng tu sĩ Kim đơn kỳ lại vang lên.
Rõ ràng là cướp cạn, nhưng hai tu sĩ Phân niệm kỳ này không dám tỏ vẻ không vừa ý, gật đầu liên tục: "Thừa mông tiền bối để mắt tới, lý nào không được." Cả hai cùng lấy mỗi người một đơn bình và linh thạch đại ra, hoàng sam nho sĩ ngần ngừ hỏi: "Tiền bối ở ngoài phạm vi thần thức cảm tri của bọn vãn bối, làm cách nào giao cho tiền bối?"
"Các ngươi ném tới là được." Đối phương tựa hồ hơi bực mình.
Nghe thế, cả hai càng không dám chậm chễ, ném đơn bình và linh thạch đại tới.
Thanh hắc sắc âm khí cuốn tới, gom hết mọi vật.
"Ừ, món phi độn pháp bảo của các ngươi không tệ. Cho bản chân nhân mượn dùng hai ngày được không?" Thu đơn bình và linh thạch đại xong, giọng đối phương lại vang lên.
"Chuyện đó..." Thanh bào đạo sĩ rùng mình.
"Thế nào? Mượn hai ngày không được hả?"
Thanh bào đạo sĩ nghiến răng, "Không phải vãn bối nhỏ nhen, có điều pháp bảo này do sư thúc tổ Tử Tinh chân nhân luyện chế giúp, là pháp khí của Tử Vi tông, tại hạ mà tự ý cho mượn, bị sư thúc tổ biết thì sẽ bị trách phạt nghiêm khắc."
"Trách phạt nghiêm khắc gì hả." Đối phương cười ha hả, "Định đem Tử Tinh chân nhân ra dọa ta hả, ta không biết y, cứ bảo y ta lấy là được. Ta không để ngươi thiệt, cũng cho ngươi một món phi độn pháp bảo."
Nghe đối phương không coi tu sĩ Kim đơn kỳ trong môn phái mình ra gì, thanh bào đạo sĩ không dám nói gì, nghiến răng ném Ngọc hư tử chu dưới chân đi.
Vẫn là thanh hắc sắc âm khí cuốn tới, món lục phẩm phi độn pháp bảo này được quét tới.
"Các ngươi thu lấy món phi độn pháp bảo của bản chân nhân."
Một món phi độn pháp bảo được đối phương dùng thanh hắc sắc âm khí đưa tới.
Nhìn rõ món phi độn pháp bảo đó, hai tu sĩ đều muốn khóc mà không có nước mắt.
Món pháp bảo này thoạt trông giống bạch ngọc hạc, nhìn kỹ còn bé hơn con ngỗng.
Ban nãy còn đắc ý vì phi độn pháp bảo của mình, nháy mắt sau đã đổi thành một con ngỗng.
"Các ngươi đi qua hay có việc gì?" Đối phương lại hỏi.
"Vãn bối chỉ đến Chập Khí hải hái chút nguyên liệu, vì một mình không an toàn nên mới mời Vương huynh đồng hành." Thanh bào đạo sĩ chỉ muốn thổ huyết, nhưng không dám không đáp.
"Hả? Các ngươi biết gì về Ma Nhãn đảo?" Đối phương đột nhiên hỏi một câu mơ hồ.
"Bọn vãn bối chỉ biết Ma Nhãn đảo là mooth hải đảo diện tích đạt đến mấy trăm dặm, nước biển quanh đó không hiểu vì sao mà hình thành một vũng xoáy khổng lồ, bên trên còn là lốc xoáy đặc biệt. Nghe nói trong đó có không ít cao giai yêu thú, đồn rằng có cả di chỉ của thượng cổ tông môn. Ma Nhãn đảo còn nhiều nơi có đá núi đặc biệt, phát ra sức hút khiến tu sĩ tổn thương, ở đó lâu sẽ khiến tu sĩ hư nhược, nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến thọ nguyên, thập phần bất lợi." Hoàng sam nho sĩ và thanh bào đạo sĩ nhìn nhau nói.
"Được rồi, các ngươi đi đi." Đối phương không bình luận gì, bảo hai người.
Nghe thế, hai tu sĩ thở phào như được đại xá, chuẩn bị phi độn đi khỏi thì thanh bào đạo sĩ nhìn bạch ngọc hạc không khác gì con ngỗng này, dùng hay không đều dở. Hơi do dự một chốc, thanh bào đạo sĩ nghiến răng, thi triển phi độn thuật pháp lướt đi.
Hai tu sĩ lướt đi mấy dặm, hoàng sam nho sĩ mới tế xuất phi độn pháp bảo trông như cái khăn vàng, không dám dừng lại, tiếp tục phi độn đi nhanh.
"Xem ra tên ở Quy Xác đảo không gạt chúng ta." Thoáng sau, tử quang bay lại, Ngụy Tác điều khiển Ngọc hư tử chu xuất hiện thân ảnh ở chỗ hai người kia vừa đứng.
"Ai dám lừa huynh, huynh là Tam Sắc chân nhân, Kim đơn kỳ đại tu sĩ." Cơ Nhã liếc gương mặt gã vẫn còn ba màu, định cười nhưng lại không dám cười.
Hải đồ của bạch phát tu sĩ trên Quy Xác đảo cho Ngụy Tác, ghi chép về Ma Nhãn đảo chỉ là có vũng xoáy và gió lốc uy thế kinh nhân, muốn vào chỉ còn cách từ từ men theo hướng gió, lúc ra cũng vậy. Loại đá đen đặc biệt của Ma Nhãn đảo trung là Bại huyết thạch, phát ra hôi sắc quang hoa, có thể phá hoại khí huyết, tu sĩ thông thường bị ánh sáng xám của Bại huyết thạch bao trùm, tối đa chỉ ở trong đó được nửa canh giờ, bằng không khí huyết sẽ biến mất không ít, thân thể cũng hư nhược, tổn thương không nhỏ.
"Hừ!" Nghe Cơ Nhã nói thế, lục bào lão đầu kêu lên, "Đối phương tưởng ngươi là tu sĩ Kim đơn kỳ, sao ngươi không bảo chúng giao hết ra mà chỉ lấy mỗi linh thạch và đơn dược, đúng là vô dụng."
"Ngươi không biết rồi, đó gọi là đủ độ." Ngụy Tác cười hắc hắc: "Chỉ cần như thế, đối phương tối đa xót ruột một chút, sợ uy thế của tu sĩ Kim đơn kỳ thì không dám nói gì, nhưng yêu cầu quá cao, chúng sẽ chần chừ, ta lại không có thủ đoạn gì lợi hại đàn áp, chưa biết chừng chúng sẽ nghi ngờ thì hỏng bét."
"Hừ." Lục bào lão đầu hừ một tiếng, cho rằng gã nói cũng có lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.