Thông Thiên Chi Lộ

Chương 386: Tam Hoàng tông



"Pháp bảo chuyên dụng cấm chế chân nguyên của tu sĩ? Phẩm giai thế nào?"
"Định nguyên châm phẩm giai không cao, chỉ linh cấp cao giai, chỉ khi bắt được đối thủ mới hữu dụng." Lục bào lão đầu giải thích, "chỉ là Định nguyên châm là thuấn di pháp bảo, có thể xuất kỳ bất ý đánh lén."
"Định nguyên châm sử dụng thế nào?" Ngụy Tác gật đầu.
"Lấy ra không khó, chỉ cần dồn chân nguyên vào."
Lục bào lão đầu nói vậy, Ngụy Tác thử kích phát chân nguyên, dồn vào mũi thanh sắc tế châm.
Quả nhiên, thanh quang lóe lên, thanh sắc tế châm vốn tựa hồ nối liền với thân thể Vương chưởng quỹ bị gã hút ra.
Cây châm dài chừng ba tấc, cực nhẹ, nhỏ hơn cả sợi tóc, nhưng có khắc phù văn huyền ảo.
"Pháp bảo này, Thanh Nguyên môn luyện chế không nhiều, khi chủ nhân cuối cùng của ta chết, ta bị khốn tại Dưỡng quỷ quán, Thanh Nguyên môn vẫn còn, sau này ta đọc điển tịch không thấy nói gì về việc Thanh Nguyên tông bị diệt thế nào. Y có Định nguyên châm, chưa biết chừng đã mò qua di tích của Thanh Nguyên tông. Hung sát hoán huyết thuật cũng là bất truyền chi bí của Ma Huyết tông, không thể lưu truyền ở ngoài, phải vào sơn môn Ma Huyết tông mới có." Lục bào lão đầu tiếp lời.
Ngụy Tác nhíu mày, liên tục lấy hết Định nguyên châm khỏi người Vương chưởng quỹ.
Định nguyên châm gồm sáu mũi, kích phát là thành một bộ, phải sáu ngọn cùng cắm vào mới có tác dụng, bất quá lúc lấy ra lại cần từng ngọn.
Thu sáu mũi Định nguyên châm vào nạp bảo nang trung, Ngụy Tác chợt tỏ vẻ kinh nghi.
Đoạn mắt gã lóe lên, tựa hồ dùng thần thức quét kỹ mấy lượt khắp người Vương chưởng quỹ.
Tiếp đó tử sắc chân nguyên giáng vào sau gáy Vương chưởng quỹ.
Chát! Thủy linh nguyên khí trong veo bị đánh tan, bật khỏi gáy lão.
Vương chưởng quỹ hộc một tiếng, từ từ tỉnh lại.
"Ngụy trưởng lão!"
Mở mắt ra, thấy Ngụy Tác đứng trước mặt, Vương chưởng quỹ cuống quýt bò dây, đồng thời kinh hãi nhìn quanh nhưng không thấy tung tích bạch bào thanh niên.
"Vương chưởng quỹ, thứ lỗi, trước kia đã che giấu thân phận." Ngụy Tác gật đầu với Vương chưởng quỹ: "Thật ra chúng ta là người quen, Vương chưởng quỹ đã giúp mỗ nhiều, chúng ta không nên khách khí, cứ xưng hô là đạo hữu như trước được rồi."
Vương chưởng quỹ dù gì cũng từng trải, thấy gã thản nhiên rồi không thấy tunh tích bạch bào thanh niên thì đoán ra đại khái, tỏ rõ thần sắc chấn kinh rồi trấn định, nhăn nhó: "Tại hạ không ngờ đạo hữu là thiên tài tu sĩ đại danh đỉnh đỉnh của Hải Tiên tông."
"Không nhờ Vương chưởng quỹ tìm giúp Kim lưu đạo đan, tại hạ không thể nhanh chóng kết đan thành công như vậy." Ngụy Tác bảo: " Vương chưởng quỹ biết lai lịch bạch bào tu sĩ trẻ tuổi ban nãy?"
"Y mua mấy thứ ở Vương gia thương hành, rát giàu có, lại tự xưng là Lâm Phong Hoa, nghe khẩu khí tựa hồ không phải tu sĩ Vân Linh đại lục, lai lịch thế nào thì tại hạ không biết. Tại hạ chỉ biết tu vi của y cao tuyệt, nhưng không ngờ là Kim đan kỳ đại tu sĩ. Lúc chế tụ tại hạ có nói là muốn đoạt mảnh vỡ màu trắng Ngụy đạo hữu mua được." Vương chưởng quỹ nghĩ lại cảnh mấy chiêu là bị bạch bào thanh niên chế trụ thì kinh hãi hỏi Ngụy Tác vấn, "Hiện tại y đã bị Ngụy đạo hữu thanh toán rồi?"
"Công pháp cùng thuật pháp của y cực kỳ kinh nhân, tuy bại trong tay tại hạ nhưng đã chạy thoát." Ngụy Tác lắc đầu, "Việc này liên lụy đến Vương chưởng quỹ, thật sự xin lỗi."
"Ngụy đạo hữu nói vậy thật quá khách khí, nếu Ngụy đạo hữu không coi mỗ là bằng hữu thì đã không đến đây." Vương chưởng quỹ vội nói.
"Vậy thì vật này tặng Vương chưởng quỹ phòng thân." Ngụy Tác lấy hắc hồng sắc tiểu kỳ vừa sử dụng ra đưa đến cho Vương chưởng quỹ. Lá cờ này gã lấy được từ nạp bảo nang của Hỏa Vân chân nhân, đạo giai hạ phẩm pháp bảo phòng ngự Ly địa diễm hỏa kỳ. Pháp bảo cỡ này đối với tu sĩ Phân niệm cảnh ngư Vương chưởng quỹ cực kỳ khó kiếm.
"Tại hạ còn tìm kiếm tung tích y, không cùng Vương chưởng quỹ về Hải Tiên thành." Đưa pháp bảo này đến trước mặt Vương chưởng quỹ, Ngụy Tác bảo.
"Được, vậy không phiền Ngụy đạo hữu nữa." Vương chưởng quỹ tung tẩy thu Ly địa diễm hỏa kỳ, rơi khỏi hòn đảo.
Lần này tuy ông ta kinh hiểm vạn phần, suýt nữa mất cả mạng nhưng Ngụy Tác tặng Ly địa diễm hỏa kỳ thì không chỉ có nghĩa là một món pháp bảo. Rõ ràng qua việc này, giao tình giữa ông ta và Ngụy Tác lại thêm một phần.
Ông ta hiểu rõ thần thông của bạch bào thanh niên, dù gì cũng có tu vi Phân niệm cảnh tứ trọng, lại là chưởng quỹ Vương gia thương hành nên giàu có hơn nhiều tu sĩ Phân niệm cảnh tứ trọng bình thường nhiều, nhưng đối diện bạch bào thanh niên lại chỉ vài chiêu bị chế trụ. Mà bạch bào thanh niên cũng bại dưới tay Ngụy Tác, đủ thấy thần thông của gã thế nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
...
"Lão đầu, Tam Hoàng tông là tông môn thế nào?" Độn quang của Vương chưởng quỹ khuất đi, Ngụy Tác không tìm kiếm tung tích bạch bào thanh niên mà từ từ lướt về phía Hải Tiên thành, vì biết trong hải vực thế này mà tìm tung tích là vô vọng, nên để Vương chưởng quỹ đi trước nhằm tiện trò chuyện với lục bào lão đầu.
"Tam Hoàng tông, chừng ba vạn năm trước, là Tịch Hàn đại lục đệ nhất tông môn." Lục bào lão đầu lên tiếng, "Lập ra Tam Hoàng tông là ba Thần huyền cảnh đại tu sĩ, Thủy hoàng, Phong hoàng và Đại diệt thần hoàng. Ba đại tu sĩ này có sở trường riêng, tu vi và thần thông tối cao là Thủy hoàng, chủ tu công pháp cùng thuật pháp thủy hệ. Công pháp bạch bào thanh niên tu luyện chắc là của Thủy hoàng, Thủy hoàng thần kiếm cũng là thuật pháp của ông ta, Tam hoàng đại diệt thuật lại là của Dại diệt thần hoàng."
"Tịch Hàn đại lục đệ nhất tông môn? Lão đầu, chẳng phải ngươi chỉ ở Thiên Huyền đại lục, cả Vân Linh đại lục cũng không hiểu gì. Sao lại biết tông môn này?" Ngụy Tác nhíu mày.
"Vì thế lực Tam Hoàng tông quá lớn, sau này thậm chí lan sang cả Vân Linh đại lục. Một vài tông môn của Vân Linh đại lục và Tịch Hàn đại lục liên thủ, trọng thương Tam Hoàng tông, nhiều cao giai tu sĩ của Tam Hoàng tông gục ngã trong trận đó, sau cùng Tam Hoàng tông không giữ được cả sơn môn, toán tu sĩ sau cùng không hiểu chạy đi đâu kiến lập động phủ, Tam Hoàng tông hùng mạnh một thời tan vỡ." Lục bào lão đầu nhăn nhó, "Ta sống lâu như vậy, trong tu đạo giới mà với sức một tông xâm lấn đại lục khác cướp đoạt thì không có mấy. Thiên Huyền đại lục khi ấy có không ít tu sĩ được tông môn của Vân Linh đại lục mời đi đối phó Tam Hoàng tông, từ lúc Tam Hoàng tông xâm nhập Vân Linh đại lục cho đến khi không giữ được sơn môn là chẵn chín năm, tu sĩ Kim đan cảnh gục ngã vô số, nên ta mới hiểu rõ thế về Tam Hoàng tông."
Thoáng ngừng lại, lục bào lão đầu tiếp lời, "Y tu luyện công pháp của Thủy hoàng lợi hại nhất trong Tam Hoàng tông, lại biết thuật pháp của cả ba tổ sư, được pháp bảo Lân vương pháp ấn nhận chủ, rõ ràng kế thừa của đạo thống hoàn chỉnh Tam Hoàng tông, tương đương với tông chủ Tam Hoàng tông. Nếu y không coi thường ngươi, chưa biết chừng lần này chúng ta không thoát được."
Lục bào lão đầu nói vậy, Ngụy Tác tựa hồ nhớ ra, móc một viên thanh sắc châu tử trong ngực áo ra.
Viên thanh sắc châu tử này vốn lấy được của Đổng Thanh Y, không có phù văn nhưng có thể hóa giải thần thức xung kích và thần thức uy áp.
Lần trước đến Âm Thi tông, Ngụy Tác có mang theo nên thần thức uy áp của Huyết Linh lão tổ cũng bị y hóa giải. Lần này mà không có thì thuật pháp thần thức xung kích Phong hoàng nhiên thần thích của bạch bào thanh niên thi triển, gã vị tất đỡ được.
Nghĩ lại thì bạch bào tu sĩ trẻ tuổi cũng tu luyện thiên cấp công pháp, sử dụng thiên cấp thuật pháp. Đánh tan nhục thân y quả thật là may mắn.
"Ngụy Tác, tiếc là lần này không giết được y, không thu được hết đồ." Lục bào lão đầu lại lên tiếng, tựa hồ đã nghĩ chín, "Sau này phải tìm ra y, tuy y đoạt xá có được nhục thân thì cũng mất nhiều năm khổ công. Nhưng Lân vương khí linh trong Thủy Lân vương ấn trung, tiếp xúc ở cấp cao hơn ta, hiểu biết không kém gì. Để lại địch thủ như thế là ẩn hoạn lớn nhất."
Ngụy Tác không nói gì, lại tế xuất Ly Hỏa phảng lướt về Hải Tiên thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.