Thông Thiên Chi Lộ

Chương 452: Ngọc phù phát sáng



"Xem ra sau này phải kiếm lấy nô thú pháp quyết."
Thông linh địa mẫu đi rồi, Trương Châu Dự tỏ vẻ ấm ức.
Ngụy Tác cũng lắc đầu.
Hóa ra Thông linh địa mẫu tuy ăn xong, tỏ vẻ thân thiết nhưng khi bọn Phong Tri Du không còn đồ gì nữa thì nó đi quanh hai vòng trước khi quay về chỗ ở.
Yêu thú như Thông linh địa mẫu tuy nhát gan, chỉ muốn bỏ chạy chứ không công kích địch thủ, nhưng nếu có thể dùng nô thú thuật pháp khống chế, để nó phòng thủ thì khác, coi như có thêm một Kim đan kỳ đại tu sĩ trợ lực, tác dụng không kém hơn Hắc cốt minh quân.
Nô thú thuật pháp mà Ngụy Tác biết chỉ khống chế đực một yêu thú, mà phải là ấu trùng yêu thú, không thì dù Thông linh địa mẫu phối hợp, gã cũng điều khiển được. Bọn Phong Tri Du tuy thu lợi không ít từ động phủ của Diệu Đan chân nhân, đạo giai cổ bảo cũng có mấy món nhưng không ai biết nô thú thuật pháp, trơ mắt nhìn Thông linh địa mẫu đi mất.
Ngụy Tác lúc ở Vạn Thọ thành cũng muốn tìm nô thú thuật pháp nhưng cực kỳ hiếm có, không thể mua được. Chỉ có vài ba phương pháp nuôi dưỡng yêu thú, khiến chúng tăng hảo cảm kiểu nuôi chó nuôi mèo, sẽ nhận tu sĩ làm chủ. Thật ra không khác gì cách gã nuôi Dương chi điểu. Chỉ là Dương chi điểu trời sinh linh tính, hiểu được y gã còn tuyệt đại đa số yêu thú thì không, cần có phương pháp đặc thù phát triển linh trí mới hiểu được ý chủ nhân.
Tìm kiếm ở Vạn Thọ thành thì Ngụy Tác có ấn tượng sâu với nô thú thuật pháp mà nữ tu Tâm Hữu Lan của Linh Thú cung biết.
Linh Thú cung không chỉ có một loại nô thú thuật pháp dùng tâm thần điều khiển yêu thú, kém thì chỉ điều khiển một con còn loại lợi hại nhất có thể đồng thời khống chế bảy đến chín con, cơ hồ tuyệt đại đa số Kim đan đại tu sĩ nể mặt Linh Thú cung cung chủ Lệ Nhược Hải vì ông ta không chỉ là Kim đan lưỡng trọng đại tu sĩ mà vì ông ta có thể đồng thời khống chế nhiều yêu thú, lại thu phục được mấy yêu thú phẩm giai rất cao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chỉ là nô thú thuật pháp cấp thấp hay cao thì Linh Thú cung đều cực kỳ bảo mật. Chưa biết chừng là tông môn điều khiển yêu thú nên chỉ cần có nô thú thuật pháp lộ diện, Linh Thú sẽ mua luôn cho vào tàng kinh điện.
Hiện tại thấy Thông linh địa mẫu thoát khỏi tay, Ngụy Tác thầm hạ quyết tâm, có cơ hội phải bắt một tu sĩ biết nô thú, không hỏi được cao cấp nô thú thuật pháp thì kiếm một bộ cấp thấp cũng được.
"Nặng thế hả?" Thân ảnh Thông linh địa mẫu bén chùn chụt tan biến, Trương Châu Dự hiếu kỳ hỏi Ngụy Tác đưa cho Thông linh địa mẫu giác xem sao, nhưng mới đón lấy một khúc cỡ nửa thước thì đã kêu lên kinh ngạc.
Khúc sừng vàng trông như mã não, trọng lượng không nặng nhưng Trương Châu Dự đón lấy thì do không dùng lực thì không giữ được, đập trúng chân.
Một đốt sừng này xem ra cũng hai, ba trăm cân.
Đưa lên xem, Trương Châu Dự và Phong Tri Du, Sư Phi Thanh nhận ra khúc sừng trước khi cắt cực nồng thổ nguyên chi khí nhưng hiện không có mảy may mùi tanh đặc biệt của thổ hệ linh khí, không có cả quang hoa, nhưng bên trong lại có quang hoa lóe lên như ở chính giữ chứa một ngọn nến vàng, rất đặc biệt.
"Chúng ta lấy được rồi, mang đi giao dịch?" Quan sát Thông linh địa mẫu giác một lúc, Ngụy Tác và bọn Phong Tri Du bàn đến việc dịch sự. Hiện tại mọi thứ của Diệu Đan chân nhân đã bị phân chia, bất quá dù gì cũng rơi vào tay bằng hữu, có một khúc Xích tinh tử coi như đủ bù lại.
"Bọn mỗ biết tin qua một giao dịch ở Lạc Nguyệt thành, bất quá đã biết động phủ của Hắc Lang chân nhân, ở hướng đông, cách đây hai nghìn mấy trăm dặm, chúng ta đến đó." Phong Tri Du giải thích.
Phong Tri Du và Trương Châu Dự lại cùng Ngụy Tác nói về những thứ liên quan đến Hắc Lang chân nhân, Phong Tri Du tế xuất phi độn pháp khí màu đỏ như cánh sen, không có tiếng xé gió hay quang hoa nhưng tốc độ thập phần nhanh chóng lao về phía động phủ của Hắc Lang chân nhân.
"Tịnh hoa phi liên, phi độn pháp bảo của Tịnh Liên tông năm xưa, phi độn ban đêm vô thanh vô tức, không có ánh sáng, rất hữu dụng. Sớm biết động phủ của Diệu Đan chân nhân còn nguyên, lại nhiều pháp bảo như thế thì đã liều mạng đến. Biết thế ngươi đừng đến Di Thiên cốc, đến đây thì phải."
"Vì sao y lại quen ngươi, nếu không có quan hệ gì thì cứ giết sạch cướp pháp bảo, người cho Phệ tâm trùng hút não tủy là xong."
Phong Tri Du tế xuất phi độn pháp bảo hình hoa sen, lục bào lão đầu đã lâu không lên tiếng, lại kêu lên.
Lục bào lão đầu nói thế, Ngụy Tác trợn tròng trắng. Tu vi tiến cảnh của gã cao hơn tốc độ nhanh nhất mà lão dự tính, nên hiều lúc ban ngày mà lão cũng không ngại tổn hao nguyên khí thò ra. Kinh nghiệm của lão rất hữu dụng với gã nhưng cũng có lúc gã phải nghe những lời kiểu giết sạch cướp sạch của lão.
Vật tốt cướp về cho mình đương nhiên không sai nhưng ai cũng giết hết thì dù tu vi thiên hạ đệ nhất mà không bằng không hữu thì Ngụy Tác cho rằng vô liêu cực độ. Gã càng tắt tiếng vì biết lão đầu cuồng mua sắm này chỉ kêu thế thôi chứ dù có năng lực động thủ thì lão cũng không hạ thủ được.
...
Trời tối dần.
Ở bên ngoài Thiên khung, càng tối càng nguy hiểm.
Nhưng tu sĩ như Ngụy Tác, cộng thêm ba tu sĩ Phân niệm cảnh ngũ trọng đều có pháp bảo đạo giai trở lên, Tịnh hoa phi liên của Phong Tri Du không chỉ không lóe quang hoa, phi độn trên không cơ hồ bất không khiến yêu thú chú ý, hành động bên ngoài Thiên khung thì hệ số an toàn đương nhiên cực cao, dù gặp bát cấp yêu thú thĩ cũng thoát thân được.
"Ở đây."
Liên tục phi độn mấy canh giờ, tịch dương cơ hồ lặn hẳn, Phong Tri Du và bọn Ngụy Tác dừng lại ở một ngọn núi lớn.
Ngọn núi mọc đầy cổ thụ này cao gấp bốn, năm lần Tiểu Dạ sơn của Ngụy Tác.
"Nếu tu sĩ đó không nói nhầm thì động phủ của Hắc Lang chân nhân ở trong ngọn thác."
Khẽ lướt vòng, Phong Tri Du đáp xuống sườn núi phía đông.
Lưng núi đó có một khe nứt, một dòng suối rộng trút xuống thành một ngọc thác bạc, bên dưới là một đầm nước sâu mấy trăm trượng, thủy khí mênh mông, tựa hồ có cả cò trắng đậu, đượm tiên khí.
"Tiểu tử, Hắc Lang chân nhân gì đó chọn chỗ khá hơn ngươi nhiều, phong thủy nơi này hơn hẳn Tiểu Dạ sơn. Có ngọn thác này là đủ để bày thủy hệ pháp trận."
"Ta nói không sai chứ, Tịnh hoa phi liên dùng vào ban đêm thì từ xa không nhìn được, rất tốt để chạy trốn và lừa gạt."
Lục bào lão đầu lại lẩm bẩm, Ngụy Tác bình tĩnh như thường bĩu môi, ngó lơ quỷ lão đầu.
"Vãn bối Phong Tri Du, nghe nói chân nhân có Xích tinh tử, muốn đổi lấy một thứ có thể đề thăng tu vi hoặc thần thông. Tại hạ có một món như thế nên đến cầu kiến chân nhân." Đáp xuống thác nước, Phong Tri Du và bọn Ngụy Tác nhìn nhau, lớn tiếng.
"Oành!"
Chừng mấy tích tắc sau, trong ngọn thác đột nhiên phun ra thủy trụ khí thế kinh nhân. Một hắc sam tu sĩ mày rủ sát tóc mai, mặt mũi có phần hung ác hiện rõ thân ảnh.
"Tại hạ Nghê Thu Thành, đệ tử Hắc Lang chân nhân." Hắc sam tu sĩ chừng hơn ba mươi tuổi, thân hình cao gầy, mặt mũi lạnh tanh nhìn Phong Tri Du và bọn Ngụy Tác rồi báo danh hiệu và hỏi, "Các ngươi đến giao dịch cái gì?"
"Bọn tại hạ mang Thông linh địa mẫu giác đến, không biết có vừa ý chân nhân không." Phong Tri Du vòng tay chào hắc sam tu sĩ thêu phù văn đầu sói trên áo.
"Thông linh địa mẫu giác?" Hắc sam tu sĩ mặt mũi lạnh tanh chấn động nói ngay, "Để ta xem."
Phong Tri Du và bọn Ngụy Tác nhìn nhau, không nhiều lời, đưa một khúc Thông linh địa mẫu giác đến.
"Quả nhiên là Thông linh địa mẫu giác, tuy nhỏ nhưng đổi Xích tinh tử thì không thành vấn đề." Hắc sam tu sĩ đón lấy Thông linh địa mẫu giác, hơi run người, nhìn một chốc rồi nói.
"Đợi một chút, ta vào bẩm báo sư tôn, lấy thứ cần đổi ra." Đoạn hắc sam tu sĩ trả Thông linh địa mẫu giác cho Phong Tri Du, lướt vào trong thác nước.
Nửa tuần hương sau, hắc sam tu sĩ quay lại, không giấu được niềm vui, tựa hồ vừa được thưởng.
"Đây là Xích tinh tử, xem đi xem có vấn đề gì không." Tiếp đó hắc sam tu sĩ vung tay ném một tử hồng sắc mộc hạp cho Phong Tri Du.
"Hình như...!" Đúng lúc đó, Ngụy Tác đột nhiên rúng động, biến sắc, mắt ánh lên thần sắc không dám tin.
Một vật trên mình gã đột nhiên sáng lên!
Truyền tấn ngọc phù!
Là truyền tấn ngọc phù hình con cá trên eo gã!
Vật đó gã và Nam Cung Vũ Tinh thường dùng để liên lạc tại Linh Nhạc thành. Từ lúc ở Vân Linh đại lục về, Ngụy Tác tuy không nghe được tin của Nam Cung Vũ Tinh nhưng vẫn đeo ở trên eo, tránh khi nó sáng mà gã lại không chú ý.
Ngay cả Ngụy Tác cũng không hy vọng vật này lại phát sáng. Thiên Huyền đại lục lớn như thế, muốn hai người vô tình gặp nhau trong vòng mấy trăm dặm khác nào đáy bể mò kim.
Ở chỗ này, vật đó đột nhiên sáng lên!
Làm gì có chuyện Ngụy Tác không rúng động!
"Sao hả?" Trương Châu Dự cũng nhận ra, khẽ hỏi.
Ầm, phía trên ngọn thác xuất hiện một đạo độn quang cực độ chói lòa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.