Thông Thiên Chi Lộ

Chương 460: Đệ tử đồng ý



"Tại hạ là tán tu tu luyện bên ngoài Thiên khung, đến giao dịch hội vì cần một đoạn Thanh hư đằng, và Đề hồ thánh quả." Ngụy Tác thắt lòng nhưng ngoài mặt bình tĩnh như thường, "Đạo hữu nào có hai thứ đó, cần đổi gì thì nói ra, xem tại hạ có đáp ứng được không."
Thanh hư đằng và Đề hồ thánh quả là điều kiện để tu luyện Tiên căn ngũ mật. Nếu lấy được rồi ngưng thành hai viên kim đan và tiên linh căn thì thần thông sẽ đại tăng. Lần này tụ tập ngần ấy Kim đan tu sĩ là cơ hội ngàn năm khó gặp, Ngụy Tác dĩ nhiên phải nêu ra.
"Thanh hư đằng? Đề hồ thánh quả?"
Ngụy Tác lên tiếng, cả đại điện lặp lại nhưng không ai lên tiếng giao dịch, rõ ràng không có hai thứ đó, hoặc có cũng không mang ra đổi.
"Vị đạo hữu này, xem ra hai thứ đó đều không có, còn cần giao dịch gì nữa không?" Cực Lạc chân nhân uể oải nhìn Ngụy Tác, không hiểu hỏi gã với ý gì.
"Tại hạ còn muốn mua hai viên Kim lưu đạo đan, hoặc đan dược phụ trợ kết đan, đề cao xác suất kết đan thành công cũng được." Ngụy Tác hơi nháy mắt.
"Hả?"
Ngụy Tác nói vậy, một lão đạo mặc tùng văn đạo bào, linh khí ngưng thành hình tiên hạc, ngồi ở đối diện bên phải liếc gã: "Tại hạ có một viên Tuyết linh đạo đan, công hiệu như Kim lưu đạo đan, không hiểu đạo hữu có cần không."
"Nếu thị Tuyết linh đạo đan thì được. Đan dược này không chỉ có hiệu quả ngưng đan như Kim lưu đạo đan mà còn trừ được dược lực không thuần của hỏa hệ đan dược, còn tốt hơn Kim lưu đạo đan." Ngụy Tác gật đầu, "Không biết đạo hữu định đổi thứ gì."
"Tại hạ muốn đổi lấy Thất sắc tảo và Thần huyền thiết, nếu không có..."
"Thất sắc tảo và Thần huyền thiết thế này đủ chưa?" Lão đạo đang trầm ngâm xem có hai thứ đó không, có gì để thay thế thì Ngụy Tác lấy từ nạp bảo nang ra hai thứ, đưa đến trước mặt.
"Y trông không có gì, chắc là Kim đan tu sĩ mới tấn cấp nhưng lại có không ít đồ tốt, nguyên liệu hiếm có thế này cũng lấy ra được." Ngụy Tác lấy hai thứ ra, lão đạo mặc tùng văn đạo bào hơi ngẩn ra, mọi Kim đan tu sĩ còn lại không nén được, đánh giá gã bằng con mắt khác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Họ không biết lúc gã ở Vân Linh đại lục vô tình lấy được một khối Thất sắc tảo lớn, hiện tại chỉ bỏ ra một phần nhỏ, lần này đến đây cũng gần như lột sạch tu sĩ tinh anh của hai tông môn, so ra chắc trong số tu sĩ tại trường khó ai hơn được.
"Không ngờ đạo hữu có hai thứ này, được rồi." Lão đạo ngẩn người, đón lấy Thất sắc tảo và Thần huyền thiết, đoạn hớn hở móc ra một lam sắc đan bình do băng ngọc luyện chế thành đưa đến trước mặt Ngụy Tác.
"Đa tạ đạo hữu." Ngụy Tác mở nắp đan bình liếc vào rồi gật đầu với lão đạo, thu lại.
"Xem ra đạo hữu chỉ thiếu đan dược này." Hoàn thành giao dịch xong nhất thời không ai giao dịch tiếp với Ngụy Tác, Cực Lạc chân nhân nhìn gã, "Đạo hữu còn cần bảo vật gì nữa hăng?"
"Những thứ tại hạ cần gần như đã đủ, tiếp theo phải xem chư vị đạo hữucho thứ gì khiến tại hạ thích." Ngụy Tác thong thả đáp, rồi từ tốn nói với Cực Lạc chân nhân, "Chỉ là tại hạ muốn hỏi thăm tin tức từ chân nhân."
"Quý đạo hữu!"
Ngụy Tác nói vậy, Hắc Lang chân nhân biến sắc, truyền âm cho Ngụy Tác. Ông ta vẫn cho rằng thị thiếp là hảo hữu của gã, sợ gã đòi người thì khẽ khiến Cực Lạc chân nhân nổi cơn lôi đình.
"Hỏi tin tức?" Cực Lạc chân nhân nheo mắt, hỏi Ngụy Tác, "Tin gì."
"Tại hạ từ mấy năm trước thất tán với một hảo hữu, trước đó thường dùng truyền tấn ngọc phù này liên lạc." Ngụy Tác coi như không nghe Hắc Lang chân nhân nhắc nhở, bình tĩnh như thường nhìn Cực Lạc chân nhân, cởi truyền tấn ngọc phù trên eo xuống, "Truyền tấn ngọc phù này tuy là cấp thấp nhưng hiếm có, ban nãy tại hạ thấy trên mình một thị nữ của chân nhân có nên hơi kinh ngạc, không biết vị thị nữ này có biết tung tích về hảo hữu của tại hạ không."
Ngụy Tác dứt lời, đại đa số tu sĩ hơi ngẩn ra, Cực Lạc chân nhân mắt móe dị mang nhìn sang một thị nữ.
Là thị nữ có đeo truyền tấn ngọc phù.
Từ lúc lên tiếng, Ngụy Tác không nhìn thị nữ, nhưng Cực Lạc chân nhân lại nhìn sang, rõ ràng mọi biến hóa cực nhỏ của gã đều lọt vào mắt ông ta.
Mục quang lóe lên, Cực Lạc chân nhân không động thủ nhưng truyền tấn ngọc phù của thị nữ đó lại bay lên, lơ lửng trước mặt ông ta.
Cực Lạc chân nhân mặt mũi lạnh tanh dồn chân nguyên vào, truyền tấn ngọc phù của Ngụy Tác sáng rực quang hoa.
"Việc gì hả?" Cực Lạc chân nhân liếc thị nữ gầy gò, nhạt giọng.
Thị nữ đó hoa dung thất sắc, lên tiếng: "Ngọc phù là Nam Cung sư muội giao cho tỳ tử."
"Là nàng?" Nghe đến hai chữ Nam Cung, Ngụy Tác rúng động, Cực Lạc chân nhân cũng bất ngờ, chỉ nhìn thị nữ đó ra hiệu giải thích.
"Nam Cung sư muội nói ngọc phù này dùng để liên lạc với một hảo hữu đã thất tán, vì đệ tử thường đi đến các thành trì nên sư muội cho đệ tử mượn, thuận tiện tìm kiếm hộ sư muội." Thị nữ này không dám giấu giếm, mặt mũi hơi nhợt đi giải thích.
"Gọi đến đây." Cực Lạc chân nhân mặt mũi lạnh tanh xua tay.
Thị nữ đó không dám nhiều lời, đi khỏi đại điện, khuất bóng vào màn mây ở quảng trường.
Nhất thời Cực Lạc chân nhân không nói gì, mọi tu sĩ đều không biết ông ta đang nghĩ thế nào nên đều im lặng, chi có linh khí va vào không khí tạo thành gió nhẹ.
Thoáng sau, thị nữ ra ngoài điện là lao nhanh đi, thân ảnh lại xuất hiện.
Đi cùng là một nữ tu mặc nguyệt bạch sắc pháp y, dáng người cao ráo, sắc mạt hơi nhợt nhạt.
Nữ tu này dung nhan tuyệt mỹ, thân thể yểu điệu, thấy Ngụy Tác cầm truyền tấn ngọc phù trong điện thì hơi run lên.
Ngụy Tác rúng động, không phải Nam Cung Vũ Tinh thì ai nữa!
"Vị đạo hữu này, xem ra hảo hữu đó của đạo hữu là nữ đệ tử này của mỗ?" Cực Lạc chân nhân lạnh lùng nói.
"Đúng thế, là vị hảo hữu năm xưa của mỗ." Ngụy Tác bình tĩnh như thường.
Thân thể Nam Cung Vũ Tinh lại khẽ run. Gã vẫn dùng dịch dung đan nhưng nàng nhận ra giọng nói.
"Không ngờ các hạ tìm người lại tới tận Cực Lạc cung." Cực Lạc chân nhân lạnh lùng nhìn Ngụy Tác, mặt mũi lạnh tanh, "Hiện tại nàng ta ra rồi, các hạ định thế nào?"
"Tại hạ cả gan, nếu nàng ta đồng ý, liệu có thể để nàng ta rời Cực Lạc cung?" Ngụy Tác liếc Nam Cung Vũ Tinh, nói ngay.
"Rất thẳng tính, tại hạ không ngại cho biết, nữ tu này là một tu sĩ nhờ đến quan hệ giữa sư môn và tại hạ để nhờ thu làm môn hạ." Cực Lạc chân nhân cười lạnh: "Hiện tại tại hạ đã thu làm đệ tử, các hạ đột nhiên dẫn đi, lẽ nào coi Cực Lạc cung là chỗ muốn vào muốn ra đều tùy tiện? Chỉ riêng thuật pháp truyền cho nàng ta mà bị đồn ra thì rất bất lợi với Cực Lạc cung."
"Đương nhiên mỗ hiểu." Ngụy Tác bình tĩnh như thường gật đầu: "Không biết chân nhân cần điều kiện gì, tại hạ có thể thì sẽ đáp ứng."
"Nam Cung Vũ Tinh, con ở trong cung nhưng không quên người đó, xem ra giữa các ngươi cũng có tình nghĩa." Cực Lạc chân nhân cười lạnh, không đáp Ngụy Tác, mà nhìn Nam Cung Vũ Tinh đang bất động, "Ta hỏi con, có muốn đi theo y không?"
"Khải bẩm sư tôn, nếu y muốn đệ tử đi cùng. Đệ tử đồng ý." Nam Cung Vũ Tinh hít sâu một hơi, hạ quyết định, từ từ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.