Thông Thiên Chi Lộ

Chương 507: Bên trong núi



Chạm vào ngân quang do ngân sắc châu tử của Kỳ Long Sơn tế xuất, hôi sắc vân vụ tự động tiêu tan.
Cảnh tượng trong mấy trăm trượng hiện rõ.
Ngân sắc châu tử tựa hồ có công hiệu nhìn được những thứ bí ẩn.
Sơn cốc thập phần âm hàn, mặt đất có đá vụn, trông thập phần phổ thông, nhưng nhìn kỹ thì huỳnh quang lấp lánh, ngưng kết một lớp hôi sắc hàn băng dày.
Hôi sắc vân vụ cơ hồ do hàn băng phát ra.
Ngụy Tác biết bọn Kỳ Long Sơn đã đến đây, chắc có cách đi qua nơi này, Thanh Thành khư tồn tại từ trước thời có Thiên khung, tuyệt đại đa số cấm chế thì cả lục bào lão đầu cũng không biết, nên gã không dám chạm vào thứ gì, cẩn thận đi cạnh Lệ Nhược Hải, đọc hai tấm thanh sắc ngọc phù.
Lệ Nhược Hải đưa cho Ngụy Tác thuật pháp "Hoang cổ khế linh thuật".
Thuật pháp này cao minh hơn thuật pháp gã điều khiển Phệ tâm trùng nhiều, có thể khống chế ba yêu thú, không cần thi pháp lúc yêu thú còn là ấu trùng.
Nhưng xét kỹ thì môn thuật pháp này cũng có hạn chế, không thể cố tình khống chế yêu thú, mà là thông linh thuật pháp kiểu tâm thần cảm ứng, thi triển với những yêu thú có hảo cảm với người thi pháp thì mới thành công.
Xem ra môn thuật pháp này thích hợp với tông môn chuyên môn nuôi dưỡng yêu thú.
Nuôi dưỡng yêu thú từ bé, chúng sẽ có hảo cảm với người nuôi dưỡng, càng thích hợp thi triển.
Nhưng thuật pháp này dù gì cũng là nô thú thuật pháp dùng tâm thần khống chế, Ngụy Tác biết Lệ Nhược Hải và gã lần đầu hợp tác, không thể giao thứ tốt nhất của Linh Thú cung ra.
Thuật pháp này dù thi pháp không thành công cũng không sao, yêu thú không hề bị tổn hại. Môn thuật pháp này cũng có ưu điểm, thi pháp thành công sẽ khiến yêu thú có hảo cảm hẳn, coi người thi pháp là bạn thân nhất, không bao giờ trái lệnh.
Nhưng môn thuật pháp này lại không phức tạp, chỉ thoáng sau gã đã lĩnh ngộ rõ ràng, xem đến thanh sắc ngọc phù ghi lại địa đồ một phần Thanh Thành khư. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vù!
Đột nhiên tiếng xé không khí vang lên.
Một đạo hắc sắc quang hoa bắn vào bọn Ngụy Tác.
Gã hơi ngoái nhìn, đúng như Kỳ Long Sơn nói, đạo hắc quang quả nhiên là quang hoa hình dơi.
Quang hoa thập phần ngưng tụ, rìa ánh lên như thủy tinh, không khác gì mảnh tinh thạch.
Đúng như Ngụy Tác liệu trước, thấy hắc sắc quang hoa là Thanh Bình bình tĩnh như thường tế xuất hồng sắc thủ trạc.
Hồng sắc thủ trạc rực liệt diễm, hình thành hỏa trụ, nghênh đón hắc sắc quang hoa.
"Phù!"
Sau tiếng va đùng đục, hắc sắc quang hoa hình con dơi sững lại trên không rồi tan dần, bị Thanh Bình dùng hỏa trụ thiêu chảy.
"Rất giống với Âm minh vạn nga trận của Âm Minh giáo, bất quá tàn trận mà thế này thì Âm minh vạn nga trận so thế nào được." Tiếng lục bào lão đầu lẩm bẩm vang lên trong tai gã.
Ngụy Tác bình tĩnh như thường, trong lòng càng tỏ ra ngưng trọng.
Tuy hắc sắc quang hoa bị Thanh Bình ứng phó dễ dàng nhưng Ngụy Tác nhận ra hồng sắc thủ trạc là đạo giai hạ phẩm hỏa hệ pháp bảo.
Hắc sắc quang hoa giằng co với của pháp bảo này một lúc thì uy năng cũng đạt đến linh giai thượng phẩm pháp bảo.
Uy năng e rằng tu sĩ Phân niệm cảnh không thể chống nổi, cả hạp cốc cũng không thể vượt qua.
Đồn rằng viễn cổ tu đạo giới, thiên địa linh mạch, linh khí sung túc, các loại công pháp tu luyện trăm hoa đua nở, số lượng tu sĩ thần thông siêu tuyệt nhiều kinh nhân, thực lực tông môn khi đó hơn xa hiện tại.
Qua lần Đạo Huyền điện, Ngụy Tác biết đỉnh cấp tông môn thời đó lợi hại hơn bây giờ nhiều, thực lực chỉnh thể của tu đạo giới cũng hơn.
Tông môn lập ra Đạo Huyền điện theo cách tính của tu đạo giới thuộc thời thượng cổ, không đầy mấy vạn năm, hiện tại Thanh Thành khư còn là trước đó sáu, bảy vạn năm, chỉ qua uy năng cấm chế vòng ngoài cũng thấy thần thông của viễn cổ tu đạo giới, tu đạo giả bây giờ không thể tưởng tượng.
Kỳ Long Sơn đã nói, Ngụy Tác biết hắc sắc quang hoa hình con dơi này tuyệt đối không chỉ một, hai mảnh, liên tục bắn tới nhưng bị Thanh Bình kích phát pháp bảo đốt tan, gã không cần xuất thủ.
Cứ thế, chừng gần nửa canh giờ sau, xuyên qua hạp cốc, cả toán xuất hiện ở một dãy núi liên miên bất đoạn.
Đỉnh núi này thập phần man hoang, cây cối đều mấy chục người mới ôm vừa, khó lòng nhìn được trên đỉnh.
Dãy núi do hơn trăm đỉnh núi nối liền, đều cao một nghìn năm trăm trượng trở lên, không đỉnh nào chênh nhau quá ba trăm trượng.
Ngần ấy đỉnh núi nối lại, nhìn từ xa như có mười mấy đóa sen xanh tụ lại, rất đặc biệt.
Ra khỏi hạp cốc, nhìn lại dãy núi, Ngụy cũng kinh hãi.
Trên đỉnh núi phía đông có một tòa tháp cao.
Ngọn tháp đã tàn phá quá nửa, nửa trên không còn, nửa còn lại cũng xơ xác nhưng đứng trên đỉnh núi mà vẫn cao hơn tượng Hải tiên tử ở Hải Tiên thành, tới bốn, năm trăm trượng, chìm trong bạch sắc vân khí.
Nếu tòa tháp còn nguyên thì sẽ đạt bao nhiêu trượng?
Chẳng lẽ là hơn hai nghìn trượng, hơn cả ngọn núi?
Tu sĩ tu luyện trên đỉnh tháp chẳng phải cũng như tiên nhân trong truyền thuyết, tu luyện tại Vân Tiêu thiên cung sao.
Trên một đỉnh ngọn núi cách ngọn này năm ngọn liên tục ánh lên hào quang màu đỏ, cam, vàng, lục, tím, quang hoa rọi lên không hơn nghìn trượng, khí thế hùng vĩ cực độ.
Đỉnh núi phía tây trắng toát.
Trông lên tử khí đằng đằng, chất đầy xương trắng.
Ngụy Tác kinh hãi, Kỳ Long Sơn gật đầu, thở dài: "Viễn cổ tu sĩ quả thật thần thông khó tưởng tượng, lần đầu bọn tại hạ đến đây cũng chấn động vô vàn."
Kỳ Long Sơn thở dài, Pháp Hoa chân nhân vỗ lên nạp bảo nang, lấy ra một tấm hoàng sắc cổ phù bằng ngọc, kích phát.
Một hoàng sắc quang tráo thập phần nhu hòa, bao trùm hơn hai mươi trượng bao lấy bọn Ngụy Tác.
"Ngụy đạo hữu, tới đây là một chân từ cấm chế, Tu di cực quang của tại hạ có thể khiến chúng ta không bị cấm chế hạn chế, nhưng không giữ được tinh kim pháp bảo. Pháp bảo loại này nên giữ trong nạp bảo nang, không thì khó giữ." Kích phát hoàng sắc quang tráo đoạn Pháp Hoa chân nhân dặn Ngụy Tác.
"Được, tới đây cứ theo lời các vị." Ngụy Tác gật đầu.
Kỳ Long Sơn gật đầu với Lệ Nhược Hải và bọn Ngụy Tác, thân ảnh loáng lên, không kích phát phi độn pháp bảo, mà dùng phi độn thuật pháp lướt tới một đỉnh núi.
Lên đến đỉnh núi, Kỳ Long Sơn giơ tay, Lệ Nhược Hải vàbọn Ngụy Tác dừng lại.
Kỳ Long Sơn không rườm lời, vung tay ném ra một lá bạch sắc tiểu kỳ, lơ lửng cách y năm trượng.
Chân nguyên dồn vào, bạch sắc tiểu kỳ đột nhiên to lên thành ba trượng vuông, phun trào hà quang, cuốn tới.
Hà quang tràn ra, đá núi và cây cối đột nhiên vỡ tan như mặt kính, tan biến ngay.
"Đây mới là sơn môn chân chính của thượng cổ tông môn, phía ngoài chỉ là ngoại viện, ngoại môn?"
Lục bào lão đầu hít hơi lạnh trong tai Ngụy Tác.
Hà quang tràn vào, trong vòng mấy trượng, cảnh vật tan tành, còn những nơi khác vẫn y nguyên, như mở ra khung cửa trước mặt chúng nhân.
Cảnh vật phía sau khác hẳn.
Từ đỉnh núi nhìn xuống, giữa Thanh Thành khư cũng có mười mấy ngọn núi tụ lại.
Nhưng nhìn qua "đại môn" thì tình hình khác hẳn.
Toàn bộ các ngọn núi tan biến, thay vào là một ngọn núi cao gấp ba lần núi thường.
"Đi thôi!"
Kỳ Long Sơn trực tiếp thu lá cờ phát ra bạch sắc hà quang lại rồi đi qua "đại môn".
Bọn Ngụy Tác vào theo, nhìn lại thì cảnh tượng sau lưng không đổi nhưng trước mặt là một ngọn núi dị thường.
Ngoại vi mấy chục tọa sơn phong, tựu hảo tượng nhất điều liên miên thành tường, vi trứ thử tọa cự sơn.
Từ lưng núi trở xuống là những công trình đổ nát, không có bao nhiêu cây cối, xem ra là một cự thành hoang phế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.