Thông Thiên Chi Lộ

Chương 527: Mối nghi ngờ về tinh bi



"Thủy Lân vương ấn là huyền cấp trung giai pháp bảo, thủy linh nguyên khí tinh thuần hơn Trường hà thao thiên quyển mấy lần, nếu dùng để tế luyện bản mệnh pháp bảo, công hiệu gột rửa nhục thân và kim đan đương nhiên cao hơn." Lục bào lão đầu nhíu mày, gật đầu.
"Tiếc là để y chạy mất, không lấy được Thủy Lân vương ấn. Không thì cũng có thể thử xem có luyện chế bản mệnh pháp bảo được không." Ngụy Tác tỏ vẻ tiếc nuối.
Ngụy Tác còn tiếc rẻ vì không lấy được Thủy Lân vương ấn nhưng không hiểu rằng thật ra không phải mỗi thủy hệ pháp bảo thích hợp luyện hóa thành bản mệnh pháp bảo đều có thể gột rửa nhục thân và kim đan như Trường hà thao thiên quyển.
Pháp bảo và kim đan dung hợp, cực kỳ huyền ảo, thủy hệ pháp bảo khác nhau luyện hóa thành bản mệnh pháp bảo sẽ có huyền diệu riêng.
Ngụy Tác không biết Thủy Lân vương ấn trừ uy năng đạt huyền cấp trung giai thì huyền diệu lớn nhất là thủy linh chi khí có thể gột rửa nhục thân.
Pháp bảo gột rửa nhục thân, cả tu đạo giới Thủy Lân vương ấn khó tìm ra món thứ hai.
Đó là điều thần bí bạch bào nhân được thượng cổ Tam Hoàng môn truyền thừa tự hào nhất.
Gã luyện hóa Trường hà thao thiên quyển thành bản mệnh pháp bảo, vô tình lại có hiệu quả đó, hiện tại bạch bào thanh niên thần bí mà biết gã cũng vô tình có được căn cơ này thì e rằng giận đến thổ huyết.
"Tiếc thật, viên kim đan này vô dụng rồi, nếu có thể dùng để luyện chế Tuyệt diệt kim đan thì uy năng khẳng định cực kỳ đáng sợ, chưa biết chừng tu sĩ Kim đan ngũ trọng cũng bị giết trong tích tắc." Ngụy Tác tiếc rẻ cầm kim đan của Càn La chân nhân lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Kim đan của Càn La chân nhân còn hơn của gã, đủ thấy phẩm giai công pháp của y khẳng định rất cao.
Hiện tại nắm trong tay mới thấy viên kim đan này đáng sợ thế nào.
Nhưng kim đan uy năng đã tan hết, đan châu tuy còn màu đồng đỏ nhưng không hề có quang hoa, linh khí, cơ hồ chỉ là một cục gỗ, bản mệnh pháp bảo hắc sắc tam giác lệnh phù dung hợp với kim đan đã triệt để tổn hủy.
"Lão đại, viên kim đan này không thể luyện chế thành Tuyệt diệt kim đan, nhưng trông nó đáng sợ thế, liệu có thể cho thêm quang văn, giả thành Tuyệt diệt kim đan, đem dọa người ta cũng tốt." Ngụy Tác thở dài, định ném viên kim đan vào hài cốt Càn La chân nhân thì Dương chi điểu nói.
"Giả thành Tuyệt diệt kim đan?" Dương chi điểu nói vậy, Ngụy Tác hơi ngẩn ra, không nén được nhìn lục bào lão đầu.
"Ý tưởng rất được." Lục bào lão đầu liếc Dương chi điểu, bảo Ngụy Tác: "Dù gì đây cũng là kim đan, nghĩ cách giả quang văn Tuyệt diệt kim đan quá dễ, chốc nữa ngươi muốn làm thế nào cũng được nhưng khí tức thì không thể nào giống với Tuyệt diệt kim đan được, chỉ e thoáng nhìn là nhận ra, dọa ai cũng không xong."
"Đem một viên Tuyệt diệt kim đan thật khảm vào cũng vậy mà?" Dương chi điểu lại nói.
"Chuyện đó..." Lục bào lão đầu nghẹn họng.
Kim đan của Càn La chân nhân đã tan hết uy năng, khoét lỗ nhét Tuyệt diệt kim đan vào rất dễ, cho viên thật vào rồi xử lý bên ngoài thì e Kim đan ngũ trọng đại tu sĩ cũng không nhận ra đây là hàng giả, chỉ khi nổ mới phát hiện thứ nổ là Tuyệt diệt kim đan ở trong.
"Lúc nào thuận tiện sẽ tìm cách xử lý kim đan." Ngụy Tác không lãng phí thời gian, mục quang quét vào, nhét tinh kim khôi lỗi ở tầng thứ ba vào nạp vật cổ giới.
Bảo lam sắc tinh kim khôi lỗi tuy đã hoàn toàn phá tổn, nhưng nó giết được một Kim đan tứ trọng đại tu sĩ thì chưa biết chừng còn có huyền diệu khác, tinh kim của nó biết đâu còn có tác dụng.
"Chắc là Lưu ảnh tinh thạch ghi lại cảnh đấu pháp. Tầng thứ ba này là nơi cho tu sĩ trong môn phái xem cảnh tu sĩ lợi hại đấu pháp, nhưng Lưu ảnh tinh thạch cần pháp trận phối hợp, tan vỡ thế này rồi cũng vô dụng." Ngụy Tác lại nhìn lên một khúc bạch sắc tinh thạch vỡ, lục bào lão đầu hơi trầm ngâm, đoạn nói.
Ngụy Tác gật đầu, thần thức quét kỹ mấy lượt, xác định không còn vật gì giá trị nữa mới thu phù văn tinh kim hắc sắc tiểu đao, bắt đầu cắt Tinh thần bạch lạc kim.
Phù văn tinh kim hắc sắc tiểu đao cắt Tinh thần bạch lạc kim, quả nhiên rất dễ.
Chỉ hơn nửa canh giờ, Ngụy Tác đã cắt hết Tinh thần bạch lạc kim cho vào nạp vật cổ giới.
Ngụy Tác không dừng ở dãy núi đứt gãy mà tiếp tục lướt về một hướng.
...
Chẵn nửa ngày, Ngụy Tác đang lướt trên không đột nhiên dừng lại.
Nơi này mênh mông hơn xa gã tưởng tượng.
Liên tục lướt đi hồi lâu mà vẫn chưa thấy điểm kết thúc, gã có cảm giác không chỉ mấy chục vạn dặm, có khi diện tích phải là mấy trăm vạn dặm.
Nơi này cũng không phải ở vị trí trung tâm, các kiểu công trình đổ nát thế này, dọc đường gã thấy mấy chỗ.
Xem ra những thứ bị cuốn vào đây, cuốn đến chỗ nào còn là một câu hỏi.
Những chỗ nhìn được, cả địa hình đều không đổi.
Nửa ngày này, gã càng đi càng kinh hãi, cả không gian đều thế này thì gã không biết thoát bằng cách nào.
Nhưng gã dừng lại vì hình như ngoài xa có tiếng đấu pháp.
Trong lúc kinh nghi bất định, gã lại nghe có tiếng nổ vang lên.
Tràng thanh âm này từ vị trí bên phải chỗ gã đứng vọng lại.
Không hề do dự, Ngụy Tác lướt tới.
Chừng không đầy nửa tuần hương sau, trong tầm mắt gã xuất hiện một đạo thanh sắc độn quang và một đạo hoàng sắc độn quang.
Hai đạo độn quang khiến nhãn thần gã hơi co, mục quang lóe lên, lấy ẩn hình pháp y khoác vội.
Tốc độ lưỡng đạo độn quang kinh nhân cực độ, nhất là đạo thanh sắc độn quang phía trước, phải gấp hai lần Ly Hỏa phảng. Đạo hoàng sắc độn quang phía sau cũng hơn hẳn Ly Hỏa phảng.
Hai đạo độn quang, một đuổi một chạy, thanh sắc độn quang đang liều mạng bỏ chạy.
Tốc độ đạo thanh sắc độn quang vốn có thể thoát được hoàng sắc độn quang nhưng thoáng sau Ngụy Tác thấy thanh sắc độn quang liên tục giảm tốc.
Tựa hồ tu sĩ dùng thanh sắc độn quang đang thi triển thuật pháp kiểu Huyết quang độn, cố gắng đề thăng độn tốc, nhưng không thể thi triển lâu.
"À!"
Đột nhiên, Ngụy Tác chỉ đứng xem lại nhướng mày, trực tiếp tế xuất Ly Hỏa phảng, hóa thành một đạo hắc hồng sắc độn quang, nghênh đón đạo thanh quang.
"Đạo hữu ở đây mà đuổi riết Thanh Bình đạo hữu?" Đồng thời, giọng Ngụy Tác sang sảng vang lên.
"Ngụy đạo hữu!"
Thanh sắc độn quang thấy độn quang của Ngụy Tác bay lên thì càng kinh hãi nhưng nghe giọng gã thì kêu lên kinh hỉ cực độ.
Tu sĩ đứng trong thanh sắc khí diễm là Thanh Bình thất tán với gã ở Linh Diệu cốc.
"Đi mau!"
Nàng ta dốc sức lao về phía Ly Hỏa phảng, xem ra chân nguyên tổn hao cực kỳ kịch liệt.
"Không thoát được, độn tốc của họ hơn Ly Hỏa phảng của mỗ." Thoáng sau Ly Hỏa phảng đã đón Thanh Bình, nhưng Ngụy Tác dừng lại, nhìn đạo hoàng sắc độn quang, "Ai đang truy kích đạo hữu?"
"Là Bàn Long chân nhân của Chân Võ và một tu sĩ lạ mặt, Bàn Long chân nhân là Kim đan tam trọng hậu kỳ đại tu sĩ, người kia cũng có tu vi hơn tại hạ." Thanh Bình thở hồng hộc, nhìn độn quang phía sau, sắc mặt vốn trắng lại càng không còn huyết sắc.
Nàng ta biết Ngụy Tác nói thật, ở nơi không có chướng ngại mà độn tốc không bằng đối phương, sẽ không thể thoát được.
"Chân Võ tông đại tu sĩ? Sao lại ở đây?" Ngụy Tác nhíu mày, "Vì sao họ truy sát đạo hữu? Kỳ đạo hữu đâu?"
"Không biết." Thanh Bình nhợt nhạt lắc đầu, "Tại hạ và phu quân bị không gian chi lực chia cắt, một mình đến đây. Trước đó tại hạ vô tình tìm được một mảnh hoàng sắc tinh bi. Thấy mảnh vỡ tinh bi, tại hạ cho rằng phu quân chắc cũng bị cuốn vào gần đó nên gọi to, không ngờ lại thu hút hai kẻ đó, không hiểu hoàng sắc tinh bi có tác dụng gì với họ mà vừa thấy là hạ sát thủ, định cướp đoạt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.