Thông Thiên Chi Lộ

Chương 540: Kim đan kinh nhân



Mười hai thanh phi kiếm không phải là một bộ, mà là mười hai thanh riêng rẽ, liên tục biến ảo phương vị, từ bốn phương tám hướng xô vào Ngụy Tác.
Cách khống chế phi kiếm này là của thượng cổ tông môn khống chế kiếm trận, so với song phi kiếm pháp quyết khống chế hai thanh phi kiếm thì càng lợi hại.
Hồng bào tu sĩ ăn vận theo tiêu chuẩn của Thiên Huyền đại lục bắc bộ. Ngụy Tác vốn được biết tu sĩ ở nơi có hoàn cảnh sinh tồn ác liệt nhất đại lục này thì tu vi và thần thông cao hơn nơi khác, xem ra không sai.
Một tu sĩ lao tới, xuất thủ lại là cách khống chế phi kiếm hiếm có.
Uy năng mỗi thanh hắc sắc phi kiếm ít nhất cũng linh giai hạ phẩm, tương đương với sử dụng mười hai linh khí, thập phần kinh nhân.
Nhưng uy năng này đối với Ngụy Tác đương nhiên không đáng gì.
"Phù!"
Ngụy Tác vung tay, thanh hắc sắc thủy tinh quang hoa tràn ra, Huyền sát quỷ trảo diệt hết uy năng mười hai thanh hắc sắc phi kiếm thu về.
"A!"
Thấy thế, hồng bào tu sĩ vốn chuẩn bị thuận tay giết Ngụy Tác biết ngay gặp thứ dữ, tỏ vẻ kinh hãi.
"Thần thông cỡ này, thuật pháp cũng đạt uy năng đạo giai trở lên, khẳng định là Kim đan đại tu sĩ ẩn tàng khí tức." Hai tu sĩ đang đuổi theo hồng bào tu sĩ thấy Ngụy Tác tùy tiện hút cả mười hai thanh phi kiếm thì biến sắc, không dám đi tiếp nữa.
"Để nạp bảo nang và cách khống chế phi kiếm lại thì tha mạng cho ngươi." Thu mười hai thanh phi kiếm vào nạp bảo nang Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nhìn hồng bào tu sĩ.
"Nằm mơ!" Hồng bào tu sĩ rực lên một lục sắc linh quang quang tráo quanh ngươi, đồng thời nghiến răng, định phát ra pháp bảo.
"Xoạt!", một đạo ám kim sắc kiếm quang dễ dàng cắt đứt linh quang quang tráo, cắt luôn cả tay y.
"A!"
Hồng bào tu sĩ kêu lên thê thảm, thân thể lắc lư, cánh tay cụt phun máu.
"Ta nói lại một lần, để nạp bảo nang và cách khống chế phi kiếm lại thì tha mạng cho ngươi." Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh bảo hồng bào tu sĩ.
Đối với tu sĩ định thuận tay giết mình, Ngụy Tác chưa bao giờ thương xót.
"Cách khống chế phi kiếm ở nạp bảo nang." Hồng bào tu sĩ đã hiểu mình đá phải cục đá, sợ hãi vô cùng, không dám xử lý vết thương mà ném một nạp bảo nang cho Ngụy Tác.
Ngụy Tác quét thần thức, trong phổ thông nạp bảo nang này hiện lên một hắc sắc cổ phù.
Quét thần thức đoạn gã ngó lơ hồng bào tu sĩ, thu hắc sắc cổ phù và nạp bảo nang lại rồi lướt qua. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cách gã hơn chín trăm trượng có một chóp núi đang chìm xuống bùn lầy.
Trên núi toàn là hài cốt yêu thú, trong rừng xương có không ít nơi lóe sáng, có vẻ không phải những bộ phận thích hợp luyện khí nhất mà là yêu đan, pháp châu.
Ngụy Tác nhớ lúc vào bên ngoài Thanh Thành khư có thấy một ngọn núi phủ đầy xương trắng, xem ra hỗn loạn cấm chế đã cắt đỉnh núi đó cuốn ra đây.
Gã có phương pháp luyện chế Hắc cốt minh quân, Hắc cốt minh quân của Âm Thi tông luyện chế không khó, chỉ thiếu nguyên liệu.
Trong núi xương này, chưa biết chừng có nguyên liệu thích hợp để luyện chế Hắc cốt minh quân.
Thấy Ngụy Tác không thèm nhìn mình mà lướt qua, hồng bào tu sĩ vô cùng oán độc nhìn theo, không dám dừng lại mà lướt ra ngoài đầm lầy vốn đã biến thành đại chiến trường.
"Muốn chạy, dừng lại đã!"
Đến rìa đầm lầy, lưỡng đạo lam sắc quang hoa đột nhiên từ trên đám mây đen bắn xuống, cắt hồng bào tu sĩ làm đôi.
Một hôi sam tu sĩ bôi dầu màu lam trên mặt để ngăn cản thần thức, từ trên đám mây lao xuống, dùng chân nguyên cuốn lấy hồng bào tu sĩ.
Tìm nhanh một lúc, hôi bào tu sĩ mã hậm hực ném thi thể hồng bào tu sĩ vào đầm lầy. Rõ ràng y bực mình vì nhận ra mất công đánh lén mà kẻ bị giết không có gì đáng giá.
"Quảng Lăng chân nhân, mỗ biết các hạ nhưng các hạ không biết mỗ, mau giao Hoang cổ bạch hạc yêu đan ra! Đừng để hôm nay mất mạng ở đây."
"Mỗ không nhận ra các hạ nhưng bát cấp trung giai cổ thú yêu đan thì chả lẽ chỉ vài lời là mỗ chịu giao?"
Quanh ngọn núi xương nằm giữa đầm lầy có mấy chục tu sĩ đang qua lại giao chiến, có mấy chỗ là các tu sĩ đấu pháp kịch liệt. Từ lưng núi trở lên chỉ có hai tu sĩ giằng co.
Hai tu sĩ này đều là tu sĩ Kim đan kỳ, uy áp hùng hậu. Một người mặc cổ đồng sắc đạo bào, thân ngoại linh khí ngưng kết thành một thiên văn tự, có các chữ "Thiên, nhân, hợp, nhất".
Một tu sĩ bao kín trong thanh hoàng sắc linh vụ, không ai nhìn rõ.
Nhìn từ xa, Ngụy Tác máy động, dùng Mê thần đăng lấy được của Đổng Thanh Y vốn đã lâu không dùng đến, hóa ra bạch sắc mê vụ bao lấy mình.
Có rồi pháp bảo này, Ngụy Tác thi pháp thì càng khó bị nhận ra.
Tế xuất pháp bảo, Ngụy Tác vỗ lên nô thú đại thượng, thả Dương chi điểu ra.
Theo kinh nghiệm cũ, dãy núi bị cuốn đến thế này, bên trong còn viễn cổ cấm chế cổ quái, chưa mất hết hiệu lực, thập phần hung hiểm.
"A! Lão đại! Việc gì hả, lẽ nào Thiên khung đã tan vỡ?"
Dương chi điểu thấy quanh đó, vô số tu sĩ và yêu thú hỗn chiến thì kêu lên.
"Chúng ta giao đấu, chưa biết chừng sẽ để người khác chiếm tiện nghi. Chi bằng thế này, Hoang cổ bạch hạc yêu đan thuộc về các hạ, mỗ lấy một viên yêu đan khác tương tự. Còn lại chúng ta chia đôi?"
"Được, đề nghị này còn được."
Trên lưng núi, hai tu sĩ Kim đan kỳ đang giằng co trên một đám bột xương, tựa hồ định tranh đấu thì tu sĩ đứng trong thanh hoàng sắc linh vụ đổi ý, cả hai chuyển thành hợp tác, định chia đôi chỗ này.
"Kia là..."
Cùng lúc, Ngụy Tác đến gần ngọn núi, thấy ở trên đỉnh, trong một vết nứt lớn có một bộ hài cốt yêu thú nguyên lành.
Hài cốt này trông như hình dáng con chó nhưng xanh thuần như ngọc, phát ra khí tức cuồng liệt khác hẳn, trong đầu còn có ngân quang lấp lóe, như yêu đan.
"A! Ngụy Tác, mau giành lấy bộ hài cốt, là Không động cẩu! Linh thú này là hộ sơn thần thú của viễn cổ Không Động tông, chuyên môn nuôi dưỡng, sau này trời đất tan tành, viễn cổ tông môn suy tàn thì mới lưu truyền ra. Linh thú này thực lực bát cấp cao giai. Hài cốt còn bền lắm, bằng không tất cả chung quanh đã phong hóa thì sao nó vẫn nguyên vẹn!" Ngụy Tác chú ý đến hài cốt thì lục bào lão đầu sớm kêu lên oa oa.
"Không động cẩu, sao nghe tệ thế?"
Bát cấp cao giai yêu thú là yêu thú cao cấp nhất gã thấy, theo cách luyện chế Hắc minh cốt quân sẽ làm giảm tam trọng tu vi nguyên bản thì nếu luyện thành, uy năng thuật pháp sẽ tương đương với thất cấp cao giai yêu thú. Thất cấp cao giai yêu thú, tu sĩ Kim đan nhất lưỡng trọng mà không có pháp bảo lợi hại thì vị tất đối phó được.
Không hề do dự, lẩm bẩm ca thán về tên yêu thú này đoạn Ngụy Tác lao tới.
"Ai! Bọn ta ở đây mà ai dám cướp!"
Ngụy Tác chìm trong mê vụ, vừa đến sát đỉnh núi thì hai Kim đan tu sĩ cảm nhận được, cùng quát lên.
"Tu vi này mà dám huênh hoang với ta, ta muốn lấy thì các ngươi ngăn được hả!"
Ngụy Tác nhìn ra Quảng Lăng chân nhân tu vi Kim đan nhất trọng, tu sĩ đứng trong thanh hoàng sắc linh vụ chi tuy gã dùng Vọng khí thuật không nhận ra nhưng qua việc không trở mặt với Quảng Lăng chân nhân mà hợp tác thì cũng chỉ có tu vi cao hơn đôi chút, chưa đạt Kim đan lưỡng trọng.
Hừ lạnh đoạn Ngụy Tác trực tiếp tế xuất kim đan.
Giờ mà thi triển bảo thoại, chưa biết chừng sẽ bại lộ thân phận, còn thi triển thuật pháp thì chưa biết chừng không thể chấn nhiếp hai tu sĩ này, tế xuất kim đan sẽ hay nhất, kim đan của Ngụy Tác còn đáng sợ hơn kim đan của phổ thông tu sĩ Kim đan tam trọng. Dù tiêu hao đôi chút kim đan uy năng thì gã vẫn tế xuất.
"To thế hả!"
"A! Ít nhất cũng là Kim đan tam trọng đại tu sĩ! Chúng ta không phải đối thủ!"
Quả nhiên, thấy tử sắc kim đan từ mê vụ dâng lên, thấy thể tích và những đường viền như con rết gồ lên, hai Kim đan tu sĩ nuốt nước bọt lùi lại.
"Phù!"
Ngụy Tác chụp lấy hài cốt cho vào nạp bảo nang.
"Kia là..." Gã liếc sang, tức thì sững lại, tỏ vẻ chấn kinh xen lẫn cuồng nhiệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.