Thông Thiên Chi Lộ

Chương 546: Ngụy Tác thăm dò



Tiếng động do khí lưu phát ra trong lúc Huyền phong thiên điện phi độn mãi một tuần hương sau mới tan.
"À... Y không có sở thích đố chứ?"
Tiếng Huyền phong thiên điện phi độn tắt đi, Ngụy Tác lỏng người, ngoái nhìn nữ tu giả thành tu sĩ mặt rỗ, tức thì gã lạnh người.
Không nhìn thì thôi, nhìn là giật mình.
Vốn gã thấy thần thái "tu sĩ mặt rỗ" hơi ẻo lả, giờ đến gần gã, nàng lại đỏ mặt.
"Đừng ra, Lâm Thái Hư không dễ đi như thế đâu, ít nhất phải tìm sáu, bảy ngày. Thò ra sẽ dễ bị y phát hiện." Ngụy Tác theo ý thức cách đối phương xa môt chút, nữ tu đương nhiên không biết gã nghĩ gì, hiểu nhầm ý thì kéo áo, khẩn trương nói.
"Tìm trong sáu, bảy ngày?" Ngụy Tác nhíu mày.
Đối với gã, "tu sĩ mặt rỗ" có sở thích đó không cũng vô vị, nhưng sáu, bảy ngày thì cần quan tâm. Thương thế tuy đã dùng Chân ma phong thể thuật phong bế nhưng thời gian phong ấn càng lâu thì thương thế ác hóa càng nghiêm trọng. Cả Thanh hư đằng, Lệ Nhược Hải cũng bảo phải di thực trong vòng bảy ngày, không thì khi tiếp xúc với địa khí, Thanh hư đằng sẽ khô héo.
Lệ Nhược Hải bảo Thanh hư đằng hữu dụng với thần huyền pháp tướng thì gã đã tính xong, lấy được Thanh hư đằng sẽ di thực, dùng lục tinh kỳ dị để nó tiếp tục sinh trưởng, tăng gia dược lực. Gã sẽ không chỉ dùng Thanh hư đằng tu thêm hai linh căn, chuẩn bị cho Tiên căn ngũ mật mà còn cho khi xung kích Thần huyền cảnh.
Ngụy Tác biết mình rất có hi vọng đạt tới Thần huyền cảnh nên Thanh hư đằng cực kỳ hữu dụng.
"Thương thế của các hạ có vấn đề gì hả?" Nữ tu vốn băng tuyết thông minh, hơi nhíu mày rồi nghĩ ra nguyên nhân.
"Thời gian phong ấn thương thế càng lâu, thương thế ác hóa càng nghiêm trọng." Ngụy Tác gật đầu.
"Các hạ liệu thương đi, tại hạ sẽ hộ pháp." Nữ tu nói, thấy Ngụy Tác lại tỏ vẻ tắt tiếng, nàng ta mới kịp phản ứng, "Các hạ sợ tại hạ giở trò?"
"Nói thật thì cũng hơi lo, vì chúng ta không quen biết." Ngụy Tác càng lúc càng thấy nữ tu "quen thân".
"Yên tâm đi, trước Phá diệt thần thương của Lâm Thái Hư còn thoát được thì thần thông khẳng định cao hơn tại hạ, không cần lo." Nữ tu nhìn Ngụy Tác, giơ ngón tay ra.
"Tu vi của các hạ cấp nào?" Ngụy Tác vẫn không yên tâm, nhìn nữ tu hỏi.
"Tại hạ tu vi Kim đan nhất trọng." Nữ tu thoáng nghĩ, "Hiện tại Huyền phong thiên điện không ở gần, nên đào thêm một, hai trăm trượng, các hạ đào nhanh lắm."
"Đào xuống thêm một, hai trăm trượng?" Ngụy Tác không hiểu, "Vì sao?"
"Các hạ không yên tâm cơ mà, kim đan không giả được, tại hạ sẽ trực tiếp bả tế xuất kim đan cho các hạ xem, sẽ biết ngay là tu vi Kim đan nhất trọng." Nữ tu nghiêm túc, "Thuật pháp của tại hạ che giấu được cả kim đan khí tức nhưng kim đan tế xuất ra thì sẽ có linh khí dao động, đào xuống thêm một, hai trăm trượng sẽ an toàn hơn, dù Huyền phong thiên điện ở ngay trên đâu chúng ta cũng không thể phát hiện."
"Đại ca, đúng là người tốt." Ngụy Tác cảm kích vô cùng, suýt nữa yếu nói vậy. Gã cảm thấy nữ tu đúng là nhân chí nghĩa tận, để gã tin mà chịu cho xem cả kim đan, nếu tế xuất kim đan thì sẽ tổn hao uy năng chứ chả chơi. Bất quá gã cũng vô sỉ, cảm kích thì cảm kích chứ không cự tuyệt, gật đầu ngay.
Gã lại nhanh nhẹn đào xuống tiếp.
Rất nhanh, gã đào được hơn hai trăm trượng, tạo thành một thạch thất.
"Xem đi." Nữ tu thấy Ngụy Tác hoàn công thì không rườm lời, hào quang như sóng nước trên đầu tỏa rộng, kim đan bay lên.
"Thủy linh nguyên khí nồng quá, chắc là thủy linh căn tu sĩ. Kim đan to thế này chắc tu luyện thiên cấp công pháp."
Kim đan của nữ tu bay lên, lục bào lão đầu liền kêu lên trong tai Ngụy Tác.
Ngụy Tác có cùng cách nghĩ.
Kim đan của nàng nhẵn bóng, lưu động từng vòng hà quang và quang văn, rõ ràng tu vi Kim đan nhất trọng. Nhưng kim đan lại cỡ trứng ngỗng, quanh lam sắc kim đan có thủy quang nguyên khí trong veo, thủy linh khí tức cực kỳ nồng hậu.
"Không nhìn kim đan thì không sao, nhìn rồi càng không yên tâm." Nhìn viên kim đan, Ngụy Tác thở dài.
"Vì sao?" Nữ tu ngẩn ra.
"Kim đan của đạo hữu thế này chứng tỏ công pháp cùng thuật pháp đều thập phần kinh nhân." Ngụy Tác nhún vai, "Rõ ràng tu sĩ Kim đan nhất trọng không so được."
"Nên làm sao đây?" Nữ tu thu kim đan, nhíu mày lo lắng.
"Các hạ có pháp bảo lợi hại nào không?" Ngụy Tác lại hỏi.
"Không." Nữ tu lắc đầu, "Một món pháp bảo đạo giai trở lên cũng không."
"Tính cách các hạ thế nào?" Ngụy Tác dở khóc dở cười.
"Thế nào là thế nào? Tại hạ sao hả?" Nữ tu kỳ quái nhìn gã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz
"Tại hạ hỏi gì, các hạ trả lời hết rồi, cả tu vi và pháp bảo cũng tiết lộ thì còn sợ tại hạ đối phó hả?" Ngụy Tác nghiêm túc nhìn nữ tu, khuyên can, "Ban nãy tại hạ chỉ đùa thôi, các hạ giúp mỗ thoát khỏi Lâm Thái Hư, kim đan cũng cho mỗ xem, đến thế thì lẽ nào mỗ chưa tin. Bất quá chúng ta gặp nhau lần đầu, sao các hạ lại tin mỗ, vạn nhất mỗ là hạng tu sĩ giết người cướp của thì sao. Sau này đừng thế nữa, nhân tâm hiểm ác, không nên có lòng hại người nhưng cũng phải đề phòng."
"Chúng ta không phải gặp lần đầu."
Nữ tu chu môi, thầm nhủ nhưng lại nói, "Tại hạ nhận ra các hạ không phải như thế nên mới tin."
"Đại ca, thật thà quá, tri nhân tri diện bất tri tâm, đâu thể trông mặt mà bắt hình dong, tu sĩ với nhau cần phải kinh qua sinh tử khảo nghiệm, hoặc cùng hợp tác, có lợi ích lớn mà vẫn giữ lời thì mới có thể tin nhau. Tu sĩ như chúng ta, sợ nhất là gặp trợ thủ quá ngốc, trong tu đạo giới, không ít người từng chết dưới tay trợ thủ." Ngụy Tác nói hăng say, còn vỗ vai nữ tu.
"A!"
Nữ tu lắng nghe gã, đang định hỏi là các hạ có khát không, thương thế làm sao rồi, có nên bớt nói để liệu thương chăng? Đột nhiên bị Ngụy Tác vỗ lên vai thì khẽ hô, mặt đỏ lên.
Trước kia nữ tu chưa từng có cơ hội nói năng thoải mái như thế với nam tu, nói gì bị nam tu sờ vào thân thể, thành thử phản ứng cũng dữ dội hơn.
"A?"
Ngụy Tác cũng tròn mắt.
Gã xuất thân là tiểu gian thương ở Linh Nhạc thành nên khi tinh minh thì còn hơn cả lục bào lão đầu, hiện tại biết nữ tu đáng tin, nên vỗ vai là hành vi thăm dò sau cùng.
Trong tình huống gần nhau thế này, nếu một tu sĩ có ý đồ xấu với người khác thì sẽ rất cẩn thận, Ngụy Tác đột nhiên xuất thủ chạm vào thì chưa biết chừng đối phương sẽ phản ứng dữ dội, có khi còn động dụng thuật pháp ngăn cản.
Dù phản ứng trong tích tắc thì qua dáng vẻ biến đổi tất sẽ nhận ra manh mối.
Nhưng phản ứng của nữ tu lại nằm ngoài ý liệu.
Nữ tu rõ ràng rất yên tâm về gã, gã chạm vào mà không hề phản ứng hay đổi sắc, như bạn cũ tin nhau. Nhưng động tác tiếp theo của nàng khiến Ngụy Tác tròn mắt.
Nữ tu rõ ràng đỏ mặt nhất là tiếng kinh hô rất tiêu hồn, Ngụy Tác có cảm giác xáo động như khi đột nhiên tập kích Cơ Nhã.
"Lẽ nào y đúng là... a..." Ngụy Tác không nén được run lên.
"Sao hả?" Nữ tu nhận ra phản ứng của mình tựa hồ hơi quá, định thần hỏi.
"Không có gì." Ngụy Tác quyết định nói thật để "tu sĩ mặt rỗ" không nghĩ lung tung về mình, to rõ thần sắc ngưng trọng hỏi nữ tu, "Chuyện đó... Lam đạo hữu, có phải có sở thích đó?"
"Sở thích đó?" Nữ tu nghi hoặc nhìn gã.
"Là... các hạ không thích nữ nhân mà nam nhân?" Ngụy Tác nói luôn.
"..." Nữ tu một không ngờ gã hỏi câu này, có lẽ vì gã qua những hành động của nàng nên mới đi đến kết luận đó. Tức thì nàng ta càng đỏ mặt, không biết nên đáp thế nào.
"Yên tâm, mỗ hiểu, hiểu mà." Thấy nữ tu như thế, Ngụy Tác tưởng nàng mặc nhận, gật gù, "Bất quá tại hạ không có sở thích đó."
"Đạo hữu..." Ngụy Tác nói vậy, nữ tu dở khóc dở cười, nhưng nghĩ cũng đúng, mình giải thích không rõ nên đành gật đầu."Yên tâm, tại hạ không nghĩ gì khác về các hạ."
"Vậy thì tốt, tại hạ sẽ đào thêm hai gian phòng, chuẩn bị liệu thương." Ngụy Tác bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.