Thông Thiên Chi Lộ

Chương 551: Khuấy động nghìn dặm



Rồi trong vòng nghìn dặm ràn rạt cuồng phong.
Sấm chớp mây giờ cuồn cuộn!
Tấm tinh phù toát lên khí tức kinh nhân trên mức tu sĩ Kim đan kỳ, dẫn động thiên địa nguyên khí cùng phong lôi.
"Oành!"
Nghìn dặm sấm dậy, Lâm Thái Hư dồn chân nguyên suốt nửa tuần hương thì tấm tinh phù mới được kích phát thần quang.
Tinh phù từ tay Lâm Thái Hư bay lên, trong nháy mắt như tách ra, biến thành hơn vạn viên thủy châu trong suốt.
Mỗi một viên thủy châu sôi trào thủy linh khí tức cực kỳ tinh thuần, đủ loại đường gợn như nước lan tỏa.
Có cảm giác mỗi một viên thủy châu do một dòng sống bị ép lại thành.
"Sư muội, sư tôn tự thân xuất thủ luyện chế một đạo phù lục, sư muội cũng nên ra gặp đại sư huynh đi."
Kích phát tinh phù, Lâm Thái Hư càng toát lên uy thế, mỗi bước y đi là nghìn vạn thủy châu trong suốt bay lên, bắn đi bốn phương tám hướng.
"Ầm!"
Trong vòng mấy nghìn dặm lóe chớp, mưa trút ào ào, mỗi giọt mưa đều lớn như quyền đầu, mang theo thanh sắc quang văn đang không ngừng chấn động.
Thủy linh khí tức tinh thuần tạo thành từng vòng song chấn động khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
"Chuyện gì hả?"
Lúc này, Ngụy Tác cùng lục bào lão đầu đang thương lượng, định khi Huyền Phong thiên điện đi khỏi vài ngày thì rời khỏi nơi đây, để an toàn thì sẽ lấy hài cốt Không động cẩu luyện chế thành Hắc cốt minh quân mới đã. Dù gì thì những nguyên liệu khác để luyện chế Hắc cốt minh quân, Ngụy Tác sẵn có.
Nhưng tinh phù vừa kích phát, trong mấy nghìn dặm mưa gió bão bùng, ở sâu mấy trăm trượng sdưới lòng đất mà Ngụy Tác cũng cũng lập tức cảm thấy.
Ngụy Tác cảm giác được bên ngoài Thiên như có vô số thủy linh nguyên khí trút xuống, một phần nguyên khí trong thể nội thậm chí cũng cộng hưởng theo.
Nguyên khí này tựa hồ là của nửa thủy linh căn.
"Không xong!"
Ngụy Tác nhận ra thể nội nguyên khí chấn động, còn nữ tu ở ngoài tĩnh thất cũng rúng động, đột nhiên sắc mặt nhợt đi, kinh hoảng tột độ.
"Ong ong ong!"
Thủy lưu nguyên khí trong suốt đột nhiên như mất khống chế rung lên, cùng lúc đó, trong thể nội nàng vang lên tiếng như đàn ong đang đập cánh. Nguồn: http://truyenfull.xyz
"Hả?"
Cùng lúc đó, cách Phiên Ưng sơn mấy vạn dặm, cạnh một con sông hoang dã, một tu sĩ lăng không ngìn trượng trên sóng lớn ngập trời, đột nhiên nhìn về phía Phiên Ưng sơn.
Dưới chân y rừng rực huyết mang chói lòa, một thi thể cự ngao màu xanh cỡ gian phòng đang từ từ chìm xuống.
Thanh sắc cự ngao đầu đã bị chẻ nát đầu, máu phun như suối.
Trong vô số lỗ chân lông của y cũng như có vô số dòng sông gầm gào, liên tục phun ra thủy khí cùng khí tức không khác gì của thanh sắc cự ngao.
Tu sĩ đang trực tiếp luyện hóa yêu đan cự ngao.
Trong tay y có một chiếc bạch ngọc tiểu ấn, thủy linh nguyên khí hùng hậu như nước triều từ cái ấn gột rửa thể nội.
Bạch ngọc tiểu ấn là chí bảo Lân vương thủy ấn của thượng cổ Tam Hoàng tông!
Tu sĩ cũng là bạch bào thanh niên thần bí bị Ngụy Tác đánh tan thân thể ở Vân Linh đại lục, được Tam Hoàng tông truyền thừa.
Y lợi dụng huyền diệu của Lân vương thủy ấn để đào thoát thần hồn, đoạt xá một tu sĩ khác nhưng lúc này diện mạo gần như không khác gì lúc gặp Ngụy Tác. Chỉ là đang mặc một tấm pháp y màu ô kim.
Pháp y này ràn rạt linh quang, trên lưng có hình cửu đầu thần điểu, thập phần cổ kính, rõ ràng cũng là một cổ bảo phẩm cấp bất phàm.
Y lúc trước còn ở Vân Linh đại lục, bây giờ lại đến Thiên khung hoang nguyên tại Thiên Huyền đại lục bắc bộ.
Y còn cách Phiên Ưng sơn mấy vạn dặm, tuy cũng cảm nhận được thủy linh nguyên khí kinh nhân thì chứng tỏ Thủy hoàng công pháp đáng sợ cỡ nào.
Tu luyện Thủy hoàng phệ nhật quyết, bản thân có thể trực tiếp thôn tính thủy hệ yêu đan, thủy nguyên linh thạch, linh mộc, vật nào càng có thủy linh nguyên khí nồng đượm thì tu vi cũng tăng vọt theo, y có cảm ứng đối với thủy linh khí tức kinh người như thế tất nhiên tìm thứ có thủy linh nguyên khí càng dễ dàng.
Vì công pháp này có tốc độ tu luyện kinh người, cho nên y mới coi thường Ngụy Tác, bị gã đánh tan thân thể mà vẫn muốn báo thù.
Có vẻ y không định rời khỏi đây để đến Phiên Ưng sơn ngay nhưng không hiểu sao, cảm giác được Phiên Ưng sơn có thủy linh nguyên khí kinh nhân thì y lại sầm mặt, tựa hồ lỡ mất đại sự.
"Lâm Thái Hư, cách này bức được nàng ta ra mặt?"
Trên tầng không Phiên Ưng sơn, Hứa Thiên Ảo chắp tay sau lưng nhìn ma trút xuống, hỏi Lâm Thái Hư đang toát lên vô thượng uy nghiêm.
"Đạo Thiên thủy thần phù này do sư tôn dùng mỗ dùng giọt nhược thủy còn lại của thượng cổ Thần Thủy tông, căn cứ vào thể chất cùng công pháp của sư muội mà luyện chế thành, sư muội có thiên phú cực phẩm thủy linh căn. Trừ phi sư muội huỷ đi bản môn tu vi, hoặc không có mặt trong vòng mấy nghìn dặm, bằng không thủy linh nguyên khí trong thể nội nhất định sẽ kịch liệt chấn động, phun trào ra, không thể giấu được." Lâm Thái Hư như thượng vị thần linh, "Lúc trước khí tức của đạo tặc bị chúng ta đuổi tới đây thì cấm chế đột nhiên bị giải trừ, tại hạ không tin là sư muội không ở đây."
"Nếu mỗ không lầm thì nguyên khí chấn động kiểu này cũng như thuật pháp của thượng cổ Liệt Thiên cung, có thể bức nàng ta ra mặt nhưng sẽ tạo thành tổn thương không nhỏ?" Hứa Thiên Ảo nhìn từng hạt mư như quyền đầu đang phát ra gợn sóng trong suốt, hé mắt nói.
"Sư muội tổn thương cũng không sao, chẳng qua là bình hoa mà thôi, có đáng gì so với việc chúng ta kết minh." Lâm Thái Hư liếc Hứa Thiên Ảo.
"Phong Ngô Thương vốn cũng là thiên tài, nhưng chẳng qua chỉ có cái dũng của thất phu." Hứa Thiên Ảo khẽ mỉm cười, nói: "Đời nay chỉ có tại hạ cùng Lâm huynh."
...
"Không xong!"
Trong động quật, thân thể nữ tu vừa phát sinh dị biến, Ngụy Tác lập tức cảm thấy, lướt đến ngay.
Tức thì gã hít một hơi khí lạnh.
Dáng vẻ mặt rỗ của nàng ta cùng thuật pháp che giấu dung mạo tựa hồ không mất hiệu lực.
Nhưng thân thể run lên, thủy linh nguyên khí toát ra kết thành từng dải thủy mang dài, mỗi dải đều ngưng tụ thủy linh nguyên khí cực kỳ kinh nhân.
Thủy mang do thủy linh nguyên khí ngưng kết thành đều xoay quanh nữ tu, có vẻ được nàng dốc sức khống chế.
Nhưng nữ tu tỏ vẻ hết sức thống khổ, hơn nữa mỗi lần chấn động, đều có một phần thủy linh nguyên khí không khống chế được từ trong thủy mang bắn lên, tựa hồ suối phun trong tĩnh thất.
"Phù!"
Nhìn rõ, Ngụy Tác biến sắc, lập tức tế xuất Hắc thủy liên.
Bốn cánh sen đen ngòm mở ra, bao lấy thủy linh nguyên khí.
Cùng lúc, thân thể Ngụy Tác bay lên, thò tay phát ra long uy khí tức viễn cổ man hoang, trên mình gã như xuất hiện hơn một vạn khiếu vị há miệng hút thủy linh nguyên khí.
Lúc này, vô số tinh thần nguyên khí khó thấy bằng mắt thường, ngay cả thần thức cũng không cảm giác được, được gã dẫn động xuống, thấm vào thể nội. Tinh thần nguyên khí chảy xuống cùng thủy linh nguyên khí kinh người từ cơn mưa bên ngoài.
"Các hạ mau đào động nữa đi! Đào càng xuống sâu càng tốt, bọn Lâm Thái Hư dùng pháp khí nào đó khiến tại hạ không thể khống chế được thủy linh nguyên khí, hoặc che giấu tung tích, tại hạ sẽ phải ra ngoài kia, hy vọng các hạ lôi kéo họ đi..." Vốn nữ tu thấy Ngụy Tác lướt đến thì định nói thế, hiểu với tâm cơ của Lâm Thái Hư, không khó đoán ra nàng và gã ở cùng, chỉ cần hành tung của nàng bại lộ, Ngụy Tác khó thoát.
Nhưng niềm tuyệt vọng thì trong mắt giờ phút này lại thấy le lói chuyển thành hy vọng.
Bởi vì đóa sen màu đen được Ngụy Tác tế xuất cùng thân thể gã hấp nạp được phần lớn thủy linh nguyên khí tràn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.