Thông Thiên Chi Lộ

Chương 566: Lão đại đáng thương?



"Hàn Nguyệt Nhi sư tỷ..."
"Đệ nói gì hả?"
Trong mây trắng có giọng nói dị thường phiêu diêu vang lên, như tiếng tiên nhân thì thầm.
Nếu có người đến gần sẽ nhận ra trong mấy có bốn người, ba nam một nữ.
Bốn nam nữ đều lăng không, từng vòng sáng vây quanh, hư ảo mê ly, hai nam tử toát lên ánh sáng đặc biệt, mặt Tinh phong pháp y.
Duy nhất một nữ tu trẻ tuổi mặc lam sắc cung trang, mi tâm đính một viên lam sắc bảo thạch dài, da trắng như tuyết, xinh đẹp vô ngầm, thân ngoại linh khí hình thành một đóa hoa bảo lam sắc cỡ một trượng, toát lên khí tức cao quý.
Nam tu trẻ tuổi khác mặc bạch sắc vũ y, đầu đội mũ, linh khí hình thành hình bạch sắc như ý sau lưng.
Bốn nam nữ này rõ ràng đều là đệ tử tinh anh Huyền Phong môn.
Lực lượng hạch tâm của siêu cấp đại tông môn, ai cũng có quyền thế.
Mỗi một đệ tử tinh anh Huyền Phong môn, tại tu đạo giới Thiên Huyền đại lục cũng như nhất phương vương hầu, nhân vật đỉnh nhọn của tiểu tông môn như Tụ Tinh tông và Thiên Nhất môn cũng như quan lại địa phương, không dám đắc tội đệ tử tinh anh Huyền Phong môn. Trở thành đệ tử tinh anh Huyền Phong môn sẽ có nguồn lực mà tông môn thông thường không thể so được, ai biết được đệ tử tinh anh đó tương lai có trở thành đại tu sĩ Kim đan lưỡng trọng, Kim đan tam trọng không.
Hiện tại bốn nam nữ này có hai Kim đan tu sĩ, rõ ràng là đệ tử tinh anh của tinh anh, địa vị tại Huyền Phong môn cực cao.
"Hàn Nguyệt Nhi sư tỷ, tin này không sai đâu, các trưởng lão Bắc Minh tông và nhiều chân truyền đệ tử đều dốc hết." Trong bốn nam nữ, nữ tu mặc lam sắc cung trang, thập phần cao quý, có vẻ địa vị tối cao, hai đệ tử tinh anh mặc Tinh phong pháp y, hiển nhiên lập công lớn cho Huyền Phong môn đang báo tin, thương thảo đối sách.
"Bắc Minh tông làm vậy là toàn tông chấn động, chắc có kinh thiên đại sự phát sinh." Nam tu mặc bạch sắc vũ y, toát lên khí tức quý như nhất phương vương hầu gật đầu.
"Đến giờ vẫn chưa có tung tích y, không cần lãng phí lực khí nữa, truyền lệnh cho mọi đệ tử tức khắc chú ý hành động của tu sĩ Bắc Minh tông xem vì sao họ lại như thế." Cung trang mỹ nữ Hàn Nguyệt Nhi ở mi tâm có lam bảo thạch phất tay thập phần quyết đoán. Giọng nàng ta như trân châu rơi xuống đĩa ngọc, "A Đức sư đệ, truyền tin cho đại sư huynh là có đại sự phát sinh, mau quay về."
"Được!"
Hai đệ tử tinh anh Huyền Phong môn mặc Tinh phong pháp y, người mặt vuông hơn gật đầu, hỏi: "Mấy sư đệ ở thành trì có truyền tống pháp trận có cần xử lý việc này?"
"Không nên động dụng. Đây là ước định riêng giữa đại sư huynh và Hứa Thiên Ảo, làm thế là chọc giận đại sư huynh." Hàn Nguyệt Nhi thong thả nói.
"Đệ hiểu." Hai đệ tử tinh anh Huyền Phong môn run lên, hiển nhiên chân truyền đại đệ tử Lâm Thái Hư tại Huyền Phong môn quyền thế kinh nhân, uy thế như đế vương.
Dù là nhất phương vương hầu, gặp đế vương cũng phải tham bái. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Đoạn bốn nam nữ chia làm bốn hướng lướt đi, thoáng sau đã tan biến trong thinh không.
...
"Ầm"!
Cơ hồ đồng thời, tại Vạn Thọ thành cách đó không biết bao nhiêu vạn dặm, trong một chỗ ở đột nhiên vang lên tiếng nổ.
Bạch sắc hà quang quang trụ vút lên trời cao.
Vân khí trên Vạn Thọ thành cuồn cuộn, hình thành một hình nón trên bạch sắc hà quang quang trụ!
Kết đan dị tượng!
"Kết đan, có người kết đan thành công?"
"Lại giẫm vào chân ta!"
"Bắt y, y chưa trả linh thạch!"
"Không phải trong sơn môn Linh Thú cung? Có tán tu, kết đan thành công tại Vạn Thọ thành?"
"..."
Đột nhiên bạo phát dị tượng, Vạn Thọ thành vốn đã loạn cào cào lại càng loạn.
Nhiều tu sĩ đổ đến nơi bạo phát xuất kết đan dị tượng xem náo nhiệt, xem thần thành phương nào kết đan tại Vạn Thọ thành.
Kết đan là việc tu sĩ có khi cả đời không thấy.
Bất quá mọi tu sĩ không dám đến gần, vạn nhất chọc giận Kim đan tu sĩ thì không đùa được.
Bên ngoài náo loạn nhưng bên trong cực kỳ an tĩnh.
Két, cửa tĩnh thất được đẩy ra.
Mặc tử sắc cung trang, dù không trang điểm cũng khuynh quốc khuynh thành, ai nhìn thấy cũng khó quên, Cơ Nhã ra khỏi gian tĩnh thất.
Trên mình Cơ Nhã, linh khí trắng ngần ngưng thành từng đóa bạch sắc băng liên trong suốt.
Nàng từ tốn đi ra, gương mặt lạnh như băng sương thoáng nụ cười, cao nhã thoát trần. Huyền Phong môn Hàn Nguyệt Nhi cũng xinh đẹp vô song như tiên nữ, nhưng so với Cơ Nhã thi không so nổi, dung nhan và khí chất đều cách biệt.
Nhờ một viên Xá nữ tiên đan cùng chuẩn bị đầy đủ, cả thuật pháp tôi luyện tâm trí mà Ngụy Tác cũng tìm được nên sau mấy chục ngày bế quan, Cơ Nhã vô cùng thuận lợi kết đan, đột phá đến Kim đan cảnh.
"Sư tỷ!"
Cơ Nhã ra khỏi tĩnh thất, thấy Hàn Vi Vi, Nam Cung Vũ Tinh và cặp đôi đầu óc đan giản cùng Phong Tri Du, Trương Châu Dự và Sư Phi Thanh đứng đó.
"Sao hả?"
Nghe Hàn Vi Vi gọi sư tỷ, Cơ Nhã vốn càng vui hơn nhưng nhìn quang thì chợt nhíu mày, có cảm giác không lành.
Mắt Hàn Vi Vi đỏ ngầu hư vừa khóc, nhìn nàng với ánh mắt khôn tả. Những người khác đều tỏ ra cực kỳ trầm trọng. Ngay cả Nam Cung Vũ Tinh trầm tĩnh nhất cũng nhợt nhạt, thân thể hơi run lên.
"Sư tỷ!" Hàn Vi Vi lao vào lòng nàng, khóc lóc như không còn sức lực.
"Vũ Tinh thư thư, thật ra có chuyện gì." Tay Cơ Nhã cũng băng lãnh, trong óc hiện lên một dáng hình.
"Ngụy Tác xảy ra chuyện rồi." Nam Cung Vũ Tinh hít sâu một hơi, miễn cưỡng bảo Cơ Nhã.
Cơ Nhã hơi run lên, nắm chặt tay, "Huynh ấy có chuyện gì?"
"Nghe nói y đến Thiên Huyền đại lục bắc bộ, tranh đoạt một món bảo vật, chọc giận Chân Võ thiếu chủ, bị Chân Võ thiếu chủ bắt, trấn áp tại Mặc Ngọc lĩnh..." Nam Cung Vũ Tinh hơi nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa.
"Nghe nói Chân Võ thiếu chủ dùng chân hỏa đốt lão đại hai trăm ngày rồi mới giết để tế luyện một món pháp bảo, sau đó sẽ thị chúng." Chân Sùng Minh không chịu nổi bầy không khí, lau nước mắt nói.
"Lão đại đáng thương, vốn cũng cẩn thận, sao lần này lại chạm vào Chân Võ. Chân hỏa thiêu đốt hai trăm ngày thì thành thế nào." Chu Tiếu Xuân khóc nấc, "Khó khăn lắm mới có một lão đại lợi hại như thế mà lại chết thế này hả."
"Chân Võ tông!"
Cơ Nhã run người choáng váng.
Nàng đương nhiên biết Chân Võ có nghĩa là gì.
"Tin này đáng tin không?" Cơ Nhã không khác, cắn môi hỏi Nam Cung Vũ Tinh. "Đồn ra khi nào."
"Tin này một ngày trước mới nhận được, vì muội xung kích kim đan nên mọi người giấu." Nam Cung Vũ Tinh rõ ràng bị đày đọa vô vàn, bảo Cơ Nhã: "Phong đại ca đã đi nghe ngóng, nhiều thành trì gần đây có đồn, tin này do Chân Võ loan ra, chắc không phải vô cớ."
"Oa..." Hàn Vi Vi khóc thành tiếng.
Tin tức này đã lan truyền ít nhất mười mấy ngày, tức là tin này không sai thì Ngụy Tác cũng chịu khổ ngần ấy ngày.
"Các vị đến Linh Thú cung chưa?" Cơ Nhã hít sâu một hơi, hàn khí khôn tả bao trùm.
"Cô nương định hỏi xem Lệ Nhược Hải về chưa? Bọn tại hạ cũng đợi xuất quan mới thương lượng." Phong Tri Du nhăn nhó: "Bọn Lệ Nhược Hải và Ngụy Tác cùng đi, nếu y và Ngụy Tác xung đột thì e chúng ta không rời Linh Thú thành được."
"Nhất định phải đến."
Cơ Nhã cả quyết, "Chúng ta tìm Tâm Hữu Lan trước."
"Tâm Hữu Lan?" Phong Tri Du và Trương Châu Dự hơi ngẩn ra.
"Chúng ta đừng hiển lộ thân phận thoại, hẹn gặp nàng ta, nếu không nhầm thì Ngụy Tác bảo nàng ta có Hộ thần cổ phù."
"Ý cô nương là..." Phong Tri Du và Trương Châu Dự hít sâu một hơi.
"Chỉ cần tin này là thật, chúng ta sẽ đi." Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh nhìn nhau, đều nhận ra niềm kiên định trong mắt nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.