Mấy tu sĩ thần tình cực kỳ tiều tụy, chính thị Cơ Nhã, Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi.
Toán Cơ Nhã đều dùng dịch dung đan thay đổi dung mạo, dùng Tiềm ẩn quyết ẩn giấu tu vi, trông thập phần phổ thông.
Từ Vạn Thọ thành, bọn Cơ Nhã đi cả ngày lẫn đêm, khi thần thức không chịu nổi nữa thì lại sử dụng phi độn pháp bảo, trên đường sang một thành trì khác coi như nghỉ ngơi, ở thành trì sau lại dùng truyền tống pháp trận.
Mười mấy thành trì, mấy chục vạn dặm, chỉ mười mấy ngày là toán Cơ Nhã đã đến thành trì nói giữa Thiên Huyền đại lục trung bộ và bắc bộ.
Trương Châu Dự và Sư Phi Thanh đi sau Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh, Hàn Vi Vi.
Thần thức mệt mỏi đến cực hạn, cả hai từ truyền tống pháp trận đi ra, cảm giác ánh nắng cũng trắng xóa, như một mớ trắng ngần lóa trước mắt, lắc lư lắc lư.
Nhìn theo Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh, Hàn Vi Vi, ánh mắt cả hai phức tạp khôn tả.
Thần thức Cơ Nhã tuy hơn hẳn cả hai nhưng dọc đường chính nàng điều khiển phi độn pháp bảo, nghỉ ngơi ít nhất, còn thần thức Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi kém hơn hai người nên bọn Cơ Nhã tuyệt đối mệt mỏi hơn. Có điều họ không dừng lại, rời truyền tống pháp trận là ra ngay.
Thật ra bọn Cơ Nhã sắp gục xuống rồi.
Nhưng cũng có thứ vô hình nào đó giúp họ chịu đựng được.
"Ngụy Tác, phải đợi muội."Cơ Nhã đang trống rỗng. Lúc ở Chập Khí hải, vì tưởng không thể cứu Hàn Vi Vi, lòng nàng đã chết nhưng Ngụy Tác đã cứu Hàn Vi Vi, cứu luôn lòng nàng, giờ gã không còn thì nàng càng không thể sống nổi. Nàng đã định, nếu không thể cứu gã thì cũng không liều mạng với Chân Võ mà luyện chế một viên độc dược đáng sợ nhất, uống vào, dùng mọi cách giết đệ tử Chân Võ, nếu bị cao giai tu sĩ của Chân Võ truy sát, cả tự nổ kim đan cũng không được thì sẽ dùng khí huyết làm tan đan dược, đi theo gã.
Cơ Nhã không nhìn kỹ cảnh tượng Lưu Hỏa thành, chỉ quan sát phương vị, họ biết rời Lưu Hỏa thành là mọi truyền tống pháp trận đều đã tổn hủy hoặc đình chỉ sử dụng, chỉ còn cách dùng phi độn pháp bảo. Đoạn Cơ Nhã đi về con đường phía bắc, chuẩn bị xuất thành.
"Trăng trên trời không trắng như chỗ đó của nàng! Trăng trên trời không tròn như chỗ đó của nàng!" Nàng vừa đến con đường bên ngoài truyền tống pháp trận thì tiếng kêu ầm ĩ lọt vào tai.
Cơ Nhã tức thì tròn mắt.
Kêu gào chính là hai nhóm.
Gào lên câu đó là phe tu sĩ mắt gà chọi và tu sĩ râu quai nó.
"Mỹ nữ mặc giáp bó màu đỏ! Còn nhớ lần giết người cướp của trong động không? Còn nhớ lần tắm ôn tuyền đầu tiên không?" Phe tu sĩ lùn mập và tu sĩ răng vàng cũng đỏ mặt tía tai không chịu kém.
Nam Cung Vũ Tinh cùng tròn mắt.
"Họ làm gì đấy? Bệnh hoạn hả?" Hàn Vi Vi hư nhược nói, giờ nàng ta có phần hư thoát chứ không thì đã chen vào xem náo nhiệt, nghe ngóng là chuyện gì chứ đời nào chỉ nói suông như thế.
"Mỹ nữ! Còn nhớ hai con Thạch vĩ bích tích không!""A!" Câu tiếp theo khiến Hàn Vi Vi kêu thành tiếng.
"Vi Vi, coi như không thấy gì! Đừng để lộ!"Giọng Nam Cung Vũ Tinh cơ hồ vọng ngay vào tai Hàn Vi Vi vừa hô lên.
"Sao hả?" Cơ Nhã cùng đưa mắt ra hiệu cho Hàn Vi Vi.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz"Không có gì, vừa thấy một con chuột." Hàn Vi Vi thập phần cơ linh đáp.
"Ta không sao! Còn nhớ chỗ hẹn cũ không!" Cả hai toán tu sĩ lại hô to.
"Cơ Nhã, sao thế?"Cơ hồ mọi tu sĩ đều chú ý xem hai bên đỏ mặt tía tai kêu gào, không ai chú ý đến Hàn Vi Vi hô khẽ, nhưng thần sắc bọn Cơ Nhã thay đổi lại không giấu được Trương Châu Dự và Sư Phi Thanh.
Cả hai thấy tay Cơ Nhã hơi run lên, cảm giác như ngọn núi băng đã sống dậy.
"Những lời này chỉ Ngụy Tác biết. Chúng ta cứ đi." Cơ Nhã truyền âm cho cả hai.
"Chỉ Ngụy Tác mới biết?" Mắt Trương Châu Dự và Sư Phi Thanh lóe lên, nhưng không tỏ vẻ gì, tiếp tục theo bọn Cơ Nhã.
"Lần đầu tiên gặp ta, y cướp của ta hai con Thạch vĩ bích tích." Hàn Vi Vi vừa đi vừa truyền âm,
"Sư tỷ cũng biết.""Lần đầu tiên gặp y, cô nương mặc áo giáp bó màu đỏ?" Trương Châu Dự hỏi Nam Cung Vũ Tinh.
"Đúng." Nam Cung Vũ Tinh lén đáp.
"Sao chỗ nào cũng có người kêu mấy câu đó?""Đúng, mấy thành trì đều có người hô hoán, con bà nó chứ, tên đó vô liêu hay không chưa biết nhưng tốn không ít linh thạch đâu?" Cùng lúc tiếng hai tu sĩ qua đường bàn luận lọt vào tai bọn Cơ Nhã.
"Lẽ nào... Ngụy Tác không sao?" Sư Phi Thanh do dự truyền âm.
"Không sao sao y không bảo người ta kêu rõ?" Hàn Vi Vi nói.
Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh, Trương Châu Dự nhìn nhau, tựa hồ cùng suy nghĩ.
"Có lẽ y không rơi vào tay Chân Võ thiếu chủ hoặc đã thoát thân." Cơ Nhã truyền âm cho tất cả,
"Có lẽ đối phương muốn dụ chúng ta ra rồi bức huynh ấy ra mặt. Đối phương quá mạnh, huynh ấy biết chúng ta sẽ tới nhưng không thể nói rõ nên dùng phương pháp này bảo chúng ta đừng chui đầu vào lưới.""Chắc thế!" Sư Phi Thanh cũng hiểu,
"Không thì dù y nghĩ cho chúng ta, không muốn chúng ta chết uổng thì y đã bị bắt ở Mặc Ngọc lĩnh, không thể thuê người hô khắp nơi thế này.""Xem ra y không sao." Trương Châu Dự thở phào, tấm tắc,
"Hắc hắc, tắm ôn tuyền..."Nghe đến ba chữ tắm ôn tuyền, Nam Cung Vũ Tinh đỏ mặt.
"Trăng trên trời không trắng như chỗ đó của nàng! Trăng trên trời không tròn như chỗ đó của nàng!" Lại có tiếng kêu to vang lên.
"Câu này có ý gì?" Hàn Vi Vi tỏ vẻ rất hiểu Ngụy Tác, nhíu mày,
"Theo tác phong của y, còn có ý gì đó."Kết quả Hàn Vi Vi mới dứt lời, sắc mặt Cơ Nhã vốn nhợt nhạt chợt đỏ lên.
"Không có hàm nghĩa đặc biệt gì đâu." Cơ Nhã đáp nhỏ như muỗi kêu.
"Không có hàm nghĩa đặc biệt?" Hàn Vi Vi hồ nghi nhìn Cơ Nhã nhất nhãn, thấy sư tỷ đỏ mặ, từ phía sau nàng ta thấy được ngực sư tỷ tròn trịa thì hiểu ngay, liền trợn tròng trắng, mắng,
"Lưu manh đáng chết!""Khụ khụ..." Vốn Trương Châu Dự và Sư Phi Thanh không hiểu, thấy Hàn Vi Vi nhìn ở bộ vị nào cùng phản ứng của nàng ta thì hiểu ngay, nhìn nhau ho khan.
Nam Cung Vũ Tinh nhìn Cơ Nhã mỉm cười, hiểu ý của mấy tiếng hô.
"Ta không sao! Còn nhớ chỗ hẹn cũ không?"Nam Cung Vũ Tinh nghĩ kỹ,
"Ta không sao, ý y là y không sao. Chỗ hẹn cũ..."Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi cùng sáng mắt thốt lên:
"Công cáo bài!""Công cáo bài?" Trương Châu Dự và Sư Phi Thanh nhìn Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi.
"Trước kia tại Linh Nhạc thành, khi cần gặp, y đều hẹn ở công cáo bài." Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi nhìn nhau, nói ngay.
"Tức là y sẽ để lại manh mối ở đó cho chúng ta đến gặp?" Trương Châu Dự cũng sáng mắt.
"Xin hỏi đạo hữu, công cáo bài lớn nhất Lưu Hỏa thành ở đâu, bọn tại hạ muốn kiếm công việc." Sư Phi Thanh gật đầu, kéo một tu sĩ qua đường lại hỏi.
Cơ hồ mọi thành trì đều có tin cần mua hoặc bán gì, cả tin phách mại hội và thuê mướn, nên sẽ có công cáo bài.
"Công cáo bài lớn nhất? Ở thành đông tập thị. Đi theo đường này là thấy." Tu sĩ qua đường chỉ cho Sư Phi Thanh.
Cả toán bình tĩnh như thường đến thành đông tập thị.
Cửa tập thị có một bức tường lớn treo các hạng tin tức.
"Xem kìa, xem kìa."Rất nhanh, Hàn Vi Vi nhìn về một góc bĩu môi, chỗ đó dán bố cáo mua yêu đan Thanh giáp trùng, bên dưới có hình con cá, chính thị hình truyền tấn ngọc phù của Ngụy Tác và Nam Cung Vũ Tinh.
"Ta dám chắc y dán nhiều bố cáo kiểu này tại các thành trì quanh đây." Trương Châu Dự lén bảo bọn Cơ Nhã.