"Nhĩ muội yêu, tiểu tử này trông khá lắm."Râu quai nón không nhận ra Âm mị nhận gào rít âm phong mà mắt sáng lên khi thấy Ngụy Tác.
"Chà!" Ngụy Tác ớn lạnh, choang một tiếng, đại đao của râu quai nón lại chặn đứng được Âm mị nhận, thân đao chỉ xuất hiện một vết chém nhẹ.
Thanh đao trông cực kỳ tầm thường của hắn trừ lực công kích kinh nhân còn có thể sử dụng như pháp bảo phòng ngự linh khí cấp.
"Phệ tâm trùng!""Đừng mắc lừa! Hắn gạt ngươi đó!" Cùng lúc chặn Âm mị nhận, râu quai nón nhìn về phía sau Ngụy Tác, kêu lên như thấy ma quỷ. Nếu không có lục bào lão đầu nhắc nhở, Ngụy Tác đã tưởng sau lưng đột nhiên xuất hiện Phệ tâm trùng.
"Xoạt!" một tiếng nhẹ tênh, Ngụy Tác giả bộ ngoái lại, không hề khách khí phát động Nhật chước bảo phù.
"Nhĩ muội yêu!"Râu quai nón kêu lên thê thảm, mắt hoa lên không thấy gì nữa.
Ngụy Tác hiện tại cũng có chút kinh nghiệm đối địch, cùng lúc phát động Nhật chước bảo phù, thân hình hơi rướn sang trái, ra vẻ muốn dịch ngang nhưng khi cường quang sang lên thì lại lướt sang phải.
"Chát!"Đại đao của đối phương chém vào bên trái gã, chém vào nền đá.
Đối diện với tu sĩ vừa biến thái vừa âm hiểm như thế, Ngụy Tác không dám tiết kiệm chân nguyên, nghiến răng tiếp tục phát động Âm mị nhận.
"Nhĩ muội yêu! Đúng là linh khí hả?!"Râu quai nón thét lên the thé, Âm mị nhận tựu sắp lao vào người thì quanh hắn chợt dấy lên màn sáng màu xanh đồng, Âm mị nhận chém xuống cũng chỉ tạo ra mấy vết nứt, không đánh tan được màn sáng.
Hai đòn Âm mị nhận phát ra, chân nguyên của Ngụy Tác cơ hồ cạn hết, không thể tiếp tục kích phát Âm mị nhận, vung tay dồn hết chân nguyên còn lại, kích phát Lưu huỳnh phi nhận ra, lấy cả con bài tẩy Âm lân cốt kiếm, chuẩn bị khi Lưu huỳnh phi nhận của tử bào lão đạo không phá được màn sáng thì sẽ dùng Âm lân cốt kiếm đối phó tên biến thái này.
"Xoạt!"Sáu tấm Lưu huỳnh phi nhận giáng xuống, sau rốt cũng phá tan màn sáng. Râu quai nón chật vật mở mắt ra, nhìn rõ phương vị của Ngụy Tác thì Lưu huỳnh phi nhận đã cắm vào ngực hắn, xuyên thâu ra đằng sau.
Bị sáu lưỡi dao dài cả thước xuyên ngực thì khẳng định không giữ được mạng.
Nhưng tu sĩ râu quai nón vẫn đứng vững như không hề hấn gì.
"Nhĩ muội yêu!" Ngụy Tác đầm đìa mồ hôi lạnh, đứng lại một chốc liền không nén được, buột ra câu râu quai nón vẫn nói.
Biến thái quá, râu quai nón hiện tại mắt lồi ra, đã ô hô ai tai từ lâu nhưng vẫn đứng vững. Cũng khó trách Ngụy Tác buột ra câu
"Nhĩ muội yêu" như hắn, vì nếu không phải ban nãy thấy hắn cứ một câu Nhĩ muội yêu hai câu Nhĩ muội yêu, kết quả hiện tại bị chém sau đao, không kêu lên một tiếng như thế thì hình như không ổn, Ngụy Tác vừa hao tận chân nguyên chắc đã sử dụng Âm lân cốt kiếm uy lực đáng sợ nhất của mình rồi.
"Thanh đao gì đây nhỉ, đúng là người biến thái dùng đao biến thái." Ngụy Tác lau mồ hôi lạnh, nhổ thanh đao cắm trên vách núi ra.
Ngụy Tác chưa kịp lột sạch tài sản của râu quai nón biến thái tự xưng là Lưu Tam Pháo thì giọng lục bào lão đầu đột nhiên vang lên cực kỳ cấp thiết trong tai gã,
"không ổn, đông lắm, cả trước và sau đều có người!""Không phải chứ?"Ngụy Tác nhợt nhạt mặt mày. Chỗ gã đứng là một ngôi mộ nhỏ trong thông đạo, tựa hồ để chôn nha hoàn nô bộc bồi táng, chỉ gồm mấy chục trượng vuông, không có lối thoát.
Ban nãy râu quai nón từ trong một thông đạo lao ra, chú ý hết đến hoàng sam nữ tử nên gã mới không bị phát hiện, hiện tại hai đầu đều có người bao vây, gã trốn vào đâu cũng sẽ bị phát hiện.
Giọng lục bào lão đầu kinh hãi như vậy, bảo là rất đông người thì từ hai đầu vây lại tuyệt đối không chỉ một hai người.
Ngụy Tác lại toát mồ hôi lạnh, nghiến răng móc ra một tấm áo rách đầy máu từ nạp bảo nang ra.
Tấm pháp y này của độc nhãn tu sĩ bị gã giết ở đầu cầu, vốn còn công dụng ẩn mình nhưng bị gã dùng Âm mị nhận phát ra âm phong khô lâu đầu xé tan nên mất công hiệu.
Gã vội mặc lên, rồi đá một cước vào râu quai nón đứng trước mặt, khi hắn ngã xuống thì gã nằm bất động ở dưới, để thi thể hắn đè lên.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLHình thể của gã tương tự độc nhãn tu sĩ, nằm dưới đất thế này không khác gì thi thể độc nhãn tu sĩ thật sự.
Ngụy Tác cơ hồ vừa giả chết thỏa đáng, thì từ thông đạo ban nãy hoàng sam thiếu nữ và râu quai nón xuất hiện lao ra năm tu sĩ.
Trong đó có cả hôi y tu sĩ Chu thiên cảnh mà Ngụy Tác gặp lúc đầu tại thành bắc tập thị, sau đó lại đến bờ đầm nước, chứng kiến thi thể tử bào lão đạo.
"Lưu Tam Pháo! Hàn Ưng Nhãn!"Nhìn thấy thi thể Lưu Tam Pháo và kẻ bị Ngụy Tác giả trang nằm giữa đống đá, năm tu sĩ đều biến sắc, nắm chặt pháp khí như lâm đại địch.
Cùng lúc chúng kinh hô sắc biến, tiếng động lại vang lên phía sau lưng Ngụy Tác, lại thêm năm tu sĩ xuất hiện.
Năm người này là nhóm Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ bị Hủ thi trùng cầm chân lúc trước.
"Hoàng Y Y!"Cũng vậy, năm người này thấy năm tu sĩ đối diện thì đều kinh hãi, đồng thời hô lên kinh hãi nhin ánh mắt chạm vào thi thể lõa hồ của thiếu nữ.
"Các vị là ai?" Chỉ qua địch ý trong mắt bọn hôi y tu sĩ, phe Nam Cung Vũ Tinh đã biết đối phương là đối địch, tu sĩ Chu thiên cảnh trẻ tuổi mặt vàng của Thiết Sách chợt mắt lóe hàn quang, lạnh giọng hỏi.
"Bọn ta là ai hả?" Một lão giả gầy khô, mặt xanh lét, mặc pháp y lấp lánh lục sắc huỳnh quang đứng bên cạnh hôi y tu sĩ Chu thiên cảnh hừ một tiếng,
"bọn ta là người đến kết liễu các ngươi."Hắc bào tu sĩ nhỏ thó bên Thiết Sách cười cười lạnh chói tai,
"bằng vào các ngươi e là chưa đủ tư cách?""Vậy hả?" Lão giả gầy khô bị pháp y ánh màu xanh lét lên mặt lạnh giọng:
"Lưu Bạch Vũ ban nãy cũng nói thế.""Cái gì!" Lão giả nói ra câu này, năm tu sĩ phe Nam Cung Vũ Tinh đều biến hẳn sắc mặt.
Lưu Bạch Vũ là đầu lĩnh một đội khác của Thiết Sách, cũng là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng.
"Giết!"Thoáng biến sắc, tu sĩ Chu thiên cảnh phe Nam Cung Vũ Tinh thốt ra một từ sung mãn sát khí.
Liền đó, đại hán áo gai trong nhóm vung hai tay, hai tấm lôi quang thuẫn bài lớn cỡ cánh cửa xuất hiện, cơ hồ bảo vệ được cả nhóm.
Một lưỡi dao hình trăng khuyết từ tay tu sĩ Chu thiên cảnh mặt vàng xẹt ra, biến thành mấy chục đạo bạch quang hình trăng khuyết, không thể nhận ra đâu là thật, đâu là giả.
Nam Cung Vũ Tinh lấy ra một mớ Hỏa cầu phù Ngụy Tác cho, kích phát một tấm, đồng thời nắm lấy mảnh vỡ pháp bảo uy năng kinh nhân của mình.
Liễu Ngũ cũng lấy ra một chiếc hỏa hồng sắc cương hoàn, xoay một vòng trên đầu y rồi bắn ra vô số sợi lửa, bao trùm mấy chục trượng quanh năm người phe đối phương.
Đông thời, hắc bào tu sĩ cũng vung tay phát ra hai luồng sương vàng đầy thổ tinh khí, như hai con rồng vàng quẫy lộn trước mặt năm người, quang trào vàng sẫm cũng phát ra, bao lấy bọn Nam Cung Vũ Tinh. Ban nãy lúc đối phó Hủ thi trùng, chi mình đại hán áo gai phụ trách phòng thủ, nhưng giờ đối phương có tới năm tu sĩ lợi hại, hắc bào tu sĩ tựa hồ cũng chuyên tâm phòng thủ.
Năm người phe Nam Cung Vũ Tinh đồng thời xuất thủ, trong đó gồm cả một tu sĩ Chu thiên cảnh, uy thế cực kỳ kinh nhân.
"Hừ!"Nhưng lão giả mặt xanh lét thản nhiên vung tay, lấy ra một chiếc tán lớn màu vàng, đính nhiều lục sắc bảo thạch, có vẽ vô số phù văn hồng sắc hỏa diễm.
"Bùng, bùng, bùng!" Mọi pháp khí và thuật pháp công kích của phe Nam Cung Vũ Tinh đều bị cây tán đỡ hết!
"Linh khí!"Tu sĩ Chu thiên cảnh mặt vàng biến hẳn sắc mặt, đồng thời lão giả gầy khô nheo mắt đưa tay điểm ra, tế xuất một cái hồ lô rực bạch quang.
Miệng hồ lô chưa mở ra, phun ra vô số giọt nước đen, chạm vào pháp bảo của Liễu Ngũ và tu sĩ mặt vàng thì phát ra tiếng xèo xèo, bốc lên từng luồng khói trắng.
"Không ổn, đấy là Hủ thi thủy! Có thể hủy hoại pháp khí!"Tu sĩ Chu thiên cảnh mặt vàng kinh hô, nhanh chóng thu loan đao hình trăng khuyết lại, thân đao đã lỗ chỗ, quang hoa ảm đạm. Nguyệt hoa luân của y cũng là bán linh khí, phát ra có thể ảo hóa thành mấy chục đạo quang ảnh, khiến đối thủ không nhận ra đâu là thật, uy lực vượt xa bán linh khí bình thường, không ngờ chỉ vừa va chạm, thiếu chút nữa bị đối phương triệt để hủy hoại.