Thông Thiên Chi Lộ

Chương 650: Người ở trong thịt



Thân thể Ngụy Tác văng ngược lại.
"Tiền bối!"
Mấy tu sĩ định đỡ Ngụy Tác, nhưng chân nguyên của họ chạm vào thân thể thì tan vỡ.
Lâm Thái Hư điểm ra thanh sắc quang văn thì họ không địch nổi.
"Chát!" "Chát!"
Bắn đi mấy trăm trượng vẫn còn mấy yêu thú phát ra quang hoa, không hề khách khí xung kích Ngụy Tác.
Ngụy Tác run lên rồi rơi xuống.
"Lâm Thái Hư!"
Ngụy Tác bật lên ngay.
Yêu khí trong đám mây đen trên thượng cổ truyền tống pháp trận cực kỳ đáng sợ, là yêu thú mà gã cảm nhận được căn bản không kém Hoang cổ cự ngao.
Chỉ uy năng yêu thú này trấn áp đã chấn tan thượng cổ truyền tống pháp trận.
Hai Hắc minh cốt quân trấn thủ thượng cổ truyền tống pháp trận đã hóa thành tro!
Yêu thú cự trảo này đối với Ngụy Tác thì quá quen.
Yêu thú này là con mà bọn Ngụy Tác đã gặp trong thú triều, lúc gặp Lâm Thái Hư và Huyết Tàn Dương, Huyết Tàn Dương đã đấu với nó!
Huyết Tàn Dương có Phần thiên thần lô vốn trấn áp cả bát cấp yêu thú Dung nham cự ma mà không phải đối thủ của yêu thú này, Phần thiên thần lô bị đánh đến méo mó.
Ngụy Tác khôi phục tu vi cũng vị tất là đối thủ.
Thể nội khí huyết không ngừng sôi lên, uy năng Chân ma phong thể thuật như sắp tan, chủ ysu vì lúc văng đi bị mấy yêu thú đánh trúng, còn thanh sắc quang văn của Lâm Thái Hư có lực đẩy nhu hòa kỳ dị, rất giống thuật pháp của Thủy Linh Nhi đẩy hết tu sĩ khỏi vòng vây của Phệ linh thú, không gây tổn thương lớn cho gã.
Lâm Thái Hư dùng một đạo thuật pháp đẩy gã khỏi truyền tống pháp trận... Từ đầu đến cuối, y không dừng lại mà vừa lướt đi vừa phát động công kích, y vừa đi thì yêu thú kinh nhân đó giáng lâm...
Lâm Thái Hư khẳng định đã giao thủ với yêu thú này, không địch nổi rồi bị nó truy sát, có vẻ y không địch nổi.
Tức là yêu thú này do Lâm Thái Hư lôi kéo đến!
Trong mắt yêu thú này, tu sĩ là linh dược, Lâm Thái Hư đưa yêu thú này vào thành trì để nó dừng lại giết tu sĩ còn y thừa cơ đào thoát.
Lâm Thái Hư vốn định dùng tu sĩ Bắc Linh thành hấp dẫn yêu thú này, nhưng phát giác bọn Ngụy Tác thì lập tức phá hoại thượng cổ truyền tống pháp trận.
Thượng cổ truyền tống pháp trận bị phá hoại, yêu thú này tới, bọn Ngụy Tác sẽ phải liều mạng, càng tạo cơ hội cho y.
Nên đòn này không tổn hủy thượng cổ truyền tống pháp trận, Lâm Thái Hư không hề ngừng lại mà chỉ lợi dụng đạo thuật pháp để hất Ngụy Tác ra.
Không trừ được những người khác, chỉ cần trừ được gã thì y không còn bị uy hiếp gì lớn lao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz
Rớt phịch xuống, thấy yêu thú này giáng lâm, Ngụy Tác hiểu ngay dụng ý của y.
Lâm Thái Hư quá độc ác nhưng gã không còn lòng dạ nào mà rủa y nữa.
Nhục thân của gã tuy siêu phàm, đòn của yêu thú ban nãy không khiến gã dính thêm vết thương nào nhưng vết thương cũ thập phần nghiêm trọng, xương sườn trái và nội phủ cơ hồ nát vụn, chỉ cần kịch liệt động dụng chân nguyên, uy năng Chân ma phong thể thuật sẽ tan đi, dù lập tức liệu thương, chưa biết chừng cũng hư nhược đến không gượng nổi.
Vừa từ chỗ dày đặc thi thể yêu thú và tu sĩ nhảy lên, Ngụy Tác thấy yêu thú đáng sợ đó đánh nát hai Hắc minh cốt quân xong thì thò trảo ra chụp liên tục.
Từng toán tu sĩ không ngừng bị hút vào hắc vân.
Pháp thuẫn, linh quang quang tráo không khác gì hàng mã trước cự trảo đầy gai trắng từ trong hắc vân thò ra, các loại quang hoa xung kích lên nó cũng không mảy may thương tổn nên mọi tu sĩ đều biến thành sâu kiến với nó.
"Xong rồi... Truyền tống pháp trận đã vỡ..."
"Trời đất, có yêu thú thế này hả..."
Nhiều tu sĩ, khi yêu thú này chụp tới thì đã hoảng hồn, không động thủ chống đỡ mà ngẩn ra.
Yêu thú này trí tuệ không thấp, đuổi mãi không được Lâm Thái Hư thì biết có đuổi nữa cũng chưa chắc kịp, nên quyết định hủy hoại thượng cổ truyền tống pháp trận, xử lý hết tu sĩ ở đây.
Chỉ yêu thú này thì mấy nghìn tu sĩ may mắn sống sót đến giờ sẽ còn vận may thế nữa.
Ngụy Tác thấy có mấy dải lục sắc yêu vân từ trên không rủ xuống.
Phệ linh thú!
Có Phệ linh thú, lại tới bốn con!
Mấy chục dặm quanh thượng cổ truyền tống pháp trận đã triệt để hỗn loạn, mọi tu sĩ tản đi, không chống nổi yêu thú.
Có cảm giác là những tu sĩ may mắn sống sót đã biến thành trùng béo cho yêu thú tranh đoạt.
Thoáng sau, ít nhất mấy yêu thú tranh cướp một thi thể tu sĩ, chia năm xẻ bảy.
Ai cũng cho rằng gã trăm phần trăm mất mạng.
Mắt Ngụy Tác lóe lên, vỗ vào nô thú đại thả Phệ tâm trùng ra.
Đoạn gã lướt sang một vật to lớn cạnh đó.
Vật khổng lồ đó màu tím, như gian phòng di động, là Tử diễm cự giáp trùng vốn cực hiếm ở gần Thiên khung.
Chát! Lướt tới Tử diễm cự giáp trùng, lại một đạo hắc sắc quang hoa của Độc tiễn hoan xung kích trúng Ngụy Tác khiến gã rúng động.
Ngụy Tác nhợt nhạt mặt mày nhưng thân ảnh không hề dừng lại.
Cách Tử diễm cự giáp trùng còn to hơn gian nhà của gã ở Linh Nhạc thành chừng hai, ba mươi trượng, nó cảm nhận được gã xông tới nên tử quang lóe lên, định phát động công kích.
Đột nhiên, Tử diễm cự giáp trùng run lên, tử quang tan biến, áp sát Ngụy Tác rất nhanh.
Cùng lúc, hai con Thiên lôi kiêu và hai con Hắc phong điêu to hơn dừng lại, cơ hồ che kín thân thể Ngụy Tác.
Tích tắc Ngụy Tác và Tử diễm cự giáp trùng cơ hồ va nhau thì hai mảnh bối giáp của nó xòe ra, Ngụy Tác lướt xuống dưới.
Bên dưới còn có mấy cái cánh mỏng trong suốt, có điều cự giáp trùng này không biết phi độn, mấy cái cánh này chỉ để làm cảnh.
Bên dưới mấy cái cánh là làn da như da trâu màu tím, cực kỳ bền chắc.
Ngụy Tác lấy rahi kiếm cánh cửa, cắm lên lưng Tử diễm cự giáp trùng!
Tử diễm cự giáp trùng run lên, sắc mặt Ngụy Tác trắng dị thường cũng tỏ vẻ cực kỳ khẩn trương.
Nhưng rồi Tử diễm cự giáp trùng không hành động lạ lùng nữa, gã dùng phi kiếm cánh cửa khoét một mớ huyết nhục ra.
Tử diễm cự giáp trùng run lên nhưng vẫn không hành động gì lạ lùng, Ngụy Tác tỏ vẻ cuồng hỉ, nhìn kỹ vết thương gã mới móc ra rồi liên tục dùng phi kiếm, khoét một lỗ đủ cho gã dung thân trên lưng Tử diễm cự giáp trùng.
Mặc kệ máu tanh, Ngụy Tác nhảy vào lỗ đó, khép hai mảnh bối giáp lại.
Nhìn từ ngoài sẽ không thấy dấu vết gì!
Tử diễm cự giáp trùng lui ra khỏi Bắc Linh thành.
Trong tình hình chắc chết với bất cứ ai, Ngụy Tác lại dùng Phệ tâm trùng khống chế Tử diễm cự giáp trùng, khoét một lỗ trên lưng cự trùng để ẩn thân, mượn khí tức này che đi khí tức của mình mà thoát thân. Tử diễm cự giáp trùng khép bối giáp lại thì yêu thú như nước triều tràn qua nhưng không thấy gì dị thường, không ngờ thể nội Tử diễm cự giáp trùng chứa một tu sĩ.
Ngụy Tác ẩn trong thể nội Tử diễm cự giáp trùng không hề hưng phấn mà tay chân thập phần băng lãnh.
Phệ tâm trùng khống chế Tử diễm cự giáp trùng một cách đơn giản, nó cũng đang ở trên lưng Tử diễm cự giáp trùng, ngay trên đầu Ngụy Tác. Gã không phát thần thức, cứ dựa vào tâm thần liên hệ với nó để nắm tình hình. Tử diễm cự giáp trùng có sinh cơ rất khá, bị khoét mất không ít huyết nhục mà không trí mệnh.
Trốn khỏi Bắc Linh thành thì đi đâu? Quan trọng là thương thế của gã không còn phong ấn được nữa, phải nhanh chóng liệu thương, bằng không sẽ mất mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.