"Oành!"Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cùng rực lên ngân sắc thần quang và tử sắc thần quang, tinh khí sôi trào như hai lò lửa.
Đây là bị thần quang và khí tức của thi thể thần huyền đại năng đã như khô mộc kích thích.
Thần huyền đại năng này đã tọa hóa nghìn năm, nhưng giờ đột nhiên bừng lên hắc sắc thần quang, khí tức kinh nhân cũng từ thần huyền cổ thi phát ra.
Khí tức cực kỳ bàng bạc, như thần huyền đại năng còn sống đột nhiên dấy lên khí tức rấn áp Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
Khí tức đột nhiên này khiến Ngụy Tác và Linh Lung Thiên rùng mình, cả hai không thể sử dụng thuật pháp và pháp bảo, nên khí huyết sôi trào, như ai Hoang cổ cự thú sống lại.
"Trong thần huyền cổ thi sao lại đột nhiên bạo phát khí tức này!"Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đều cùng muốn lùi lại nhưng cơ hồ đồng thời, khí tức quét qua.
"Lẽ nào thần huyền đại năng này chưa chết!"Ngụy Tác và Linh Lung Thiên rợn tóc gáy lùi lại, rõ ràng là thần thức quét qua, thần thức này như là bí pháp, găm sâu vào thần thức như vươn tới tận ý thức.
Nguồn: http://truyenfull.xyz"Hóa ra các ngươi định lấy Đề hồ thánh quả của Công Đức tông!" Thần huyền cổ thi đột nhiên lên tiếng, không vang lên trong động quật và trực tiếp vang trong óc Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, hoàn toàn là thần thức giao lưu.
"Vậy thì ta giết các ngươi để giữ bảo vật cho Công Đức tông..." Giọng nói rất già, lại đang thoi thóp nhưng vẫn chứa uy áp kinh nhân cực độ và ý chí áp đảo tất cả.
"Đốt!"Sát ý kinh nhân đột từ thần huyền cổ thi tọa hóa nghìn năm bừng lên, vô số hắc sắc tiểu long cỡ một thước từ da thần huyền cổ thi lao ra, tất cả đều do thần văn hình thành, bơi quanh cổ thi như dệt lên vô thượng đại đạo.
Hắc sắc tiểu long bơi có vẻ chậm nhưng chỉ tích tắc sau đã vượt phản ứng thần thức của Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
"Oành!"Ngụy Tác và Linh Lung Thiên vừa nhảy lùi lại thì một hình ảnh trên đỉnh đầu thần huyền cổ thi chợt hình thành. Tất thảy hắc sắc tiểu long tan biến, hình ảnh chỉ cỡ bàn tay, một chiếc vòng tròn màu đen lơ lửng ở giữa.
Nguyên từ chi lực đều bị bức tranh dẫn động, không gian nổ vang, sức mạnh trấn lên Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
"A!"Linh Lung Thiên kêu lên thảm thiết, thật sự chứ không phải như lần trước.
Nó và Ngụy Tác bị ép sát đất, thân thể nặng hơn không biết bao nhiêu lần, không thể đứng lên hay động đậy, nghe rõ tiếng xương cốt vỡ vụn.
"Oành!"Ngụy Tác sôi trào ngân quang, thân thể còn có thể động đậy, đẩy Linh Lung Thiên lại phía sau, Linh Lung Thiên bị gã hất lùi lại, thân thể như ngân sắc lưu ly, cả xương cốt, kinh mạch, huyết mạch đều phát ra ngân quang chói mắt.
Linh Lung Thiên bị Ngụy Tác toàn lực đẩy, bắn đi mười mấy trượng, đáp xuống thì vẫn bị ép bất động, nhưng chỉ bị trấn áp, tạm thời không lo bị ép vỡ xương.
Nơi này là tự nhiên yên pháp chi địa, thiên địa nguyên khí pháp tắc bị bẻ cong, thuật pháp và pháp bảo không thểthi triển, nhưng thần huyền cổ thi vẫn có thể mượn thiên địa nguyên khí, dẫn động uy năng!
"Di?"Ngụy Tác đẩy Linh Lung Thiên bắn đi thì giọng nói kinh nghi vang lên trong óc. Rõ ràng thần huyền cổ thi cũng kinh ngạc trước nhục thân của gã.
Vù!
Cơ hồ đồng thời, sát niệm trực tiếp chém vào Ngụy Tác.
"A!" Ngụy Tác kêu lên thảm thiết, mặt méo đi.
Sát niệm này là thần thức công phạt bí thuật, trực tiếp chém bị thương thần thức, thần thức của thần huyền cổ thi hơn nhiều Ngụy Tác, nếu gã không tấn thăng tu sĩ Kim đơn ngũ trọng, thần thức vốn hơn hẳn Kim đơn tu sĩ thì chắc đã trọng thương, biến thành như Lý Tả Ý.
"Gian thương, thế nào!" Linh Lung Thiên cũng kêu lên.
"Cách!"Thần huyền cổ thi thể tăng thêm khí tức, tựa hồ vận chuyển thần thông đến cực trí, hình ảnh trên đầu tăng thêm sức mạnh, ép Linh Lung Thiên cơ hồ không nói thành tiếng, dưới chân Ngụy Tác nứt mấy vết.
"Giết!"Sát niệm lại chém vào thần thức Ngụy Tác.
Sát niệm mang theo ý chí hủy diệt vô thượng, quyết chém nát thần thức gã.
"Nhĩ yếu sát ngã, ngã tiên sát liễu nhĩ!"Ngụy Tác lúc này ngay cả đại đạo linh âm thanh tịnh linh đài cũng không thể thi triển, đầu như nứt ra, khác nào vô số hắc sắc tiểu long chui loạn xạ trong đó, nhưng gã lại xoay hướng bước về phía thần huyền cổ thi ở lục sắc ngọc trì.
Trên mình gã rực ngân sắc thần quang, khí huyết sôi trào, thể nội phát ra tiếng nổ như sấm vang trên chín tầng trời.
Gã hiểu rõ, thần huyền đại năng này đã chết từ nghìn năm trước, vì nguyên nhân nào đó mà thần niệm không tan. Thần huyền đại năng nay tu luyện bí thuật nào đó,chạm được vào ý niệm của gã và Linh Lung Thiên, biết cả hai định qua lối này lấy Đề hồ thánh quả, nên toàn lực phát động định giết cả hai.
Thần huyền đại năng này chỉ có thể động dụng một phần thần uy còn lại và thần thức sát phạt chi pháp, nhưng thần thức cực kỳ đáng sợ nên toàn lực phát động thì bao trùm phạm vi kinh nhân, chỉ còn cách đánh tan thần niệm của y trước khi bị thần thức đó đả thương thì mới có đường sống.
"Nhục thân của ngươi siêu phàm... Nếu ta có cường pháp tôi luyện nhục thân thế này tất không chết... Nhưng thần thức của ngươi không phải đối thủ của ta..." Thần huyền cổ thi cất giọng thều thào nhưng chứa đầy ý chí.
"Giết!"Sát niệm kinh nhân như vô hình cự chém vào óc Ngụy Tác khiến thân thể gã rung lên, khó bước nổi một bước. Gã còn cách thần huyền cổ thi chừng hơn ba mươi bước nhưng khó lòng vượt được.
Cùng lúc đó ngực Ngụy Tác đột nhiên có nhũ bạch sắc quang hoa lóe lên.
"A!"Thần huyền cổ thi bị chặn đứng thần thức, đồng thời rú vang trong thần thức cảm tri của Ngụy Tác, xem ra cũng tổn thương.
Là nhũ bạch sắc tinh hạch cổ quái trong thanh sắc thạch cầu!
Viên tinh hạch kỳ dị Ngụy Tác vẫn đeo trên ngực, khi trước khiến Lý Tả Ý bị thần thức phản ngược, gã từ Ma văn hung mạch đến Vân Linh đại lục đã nhờ Linh Lung Thiên xem qua nhưng nó không nhận ra gì, hiện giờ viên tinh hạch lại phát ra uy năng cổ quái ngăn cản thần thức sát phạt của thần huyền cổ thi!
Hình ảnh trên đầu thần huyền cổ thi lắc lư, hắc sắc phù văn mờ đi, uy năng dẫn động địa nguyên từ lực hơi giảm.
"Cách!" "Cách!" "Cách!"Mũi Ngụy Tác rỉ máu, nhưng vẫn bước đi, quanh mình có vô số ngân sắc thần quang quấn lấy, như Hoang cổ cự thú để lại dấu chân bổ vảo thần huyền cổ thi.
"Chát!"Đầu thần huyền cổ thi bị Ngụy Tác đấm vỡ.
Thần huyền cổ thi vẫn lóe hắc sắc thần quang, mấy bức tranh không tan. Ngụy Tác không dừng, lại xuất quyền giáng vào ngực phải thần huyền cổ thi.
"Chát!"Thần huyền cổ thi nát ngực phải, một đạo hắc sắc quang hoa bị đánh bật ra.
"A!" Thần huyền cổ thi kêu thảm thiết trong thần thức Ngụy Tác, hắc sắc quang hoa tách làm đôi, tát linh quang rơi xuống. Uy năng tan đi.
"A!" Linh Lung Thiên ngồi phệt xuống thở hồng hộc.
"Không sao chứ?" Ngụy Tác đau như nứt đầu, hai tay ôm lấy đầu quay lại hỏi Linh Lung Thiên, thần thức gã cũng bị tổn thương, may mà lấy được của các lão bất tử không ít linh dược ôn dưỡng thần thức tổn thương nên nhanh chóng khôi phục.
"Còn may, suýt nữa nát hết xương." Linh Lung Thiên nhợt nhạt, lần này còn hung hiểm hơn đối phó Hoàng Phủ Tuyệt Luân.
"Y là đại năng Công Đức tông xưa kia, sao lại chết ở đây, đã tọa hóa ít nhất nghìn năm mà vẫn thần niệm bất diệt." Ngụy Tác lắc dầu, dụng lực lắc não đại, hắc sắc quang hoa từ thần huyền cổ thi phát ra bị đánh tan làm đôi, là cổ ngọc hình mai rùa, ở giữa có phù văn hình tròn, hợp cả hai lại thì không khác gì hình vẽ bên ngoài.
"Vật đó có thể là bản mệnh pháp bảo của y, đã gửi thần niệm vào nên dù nhục thân mộc hóa nhưng thần niệm còn đến giờ." Linh Lung Thiên đứng dậy, đến gần Ngụy Tác, đồng thời nói.
Ngụy Tác hít sâu một hơi xoa đầu, không đi lấy hai mảnh hắc sắc cổ ngọc, mà quan sát thần huyền cổ thi bị đánh rơi đầu, ngực thủng một lỗ.
Thể nội thần huyền cổ thi đã mộc hóa, không khác gì một khúc gỗ tỏa mùi đàn hương, nhưng trún hai đòn của Ngụy Tác mà vẫn xếp bằng, chỗ vỡ ra cũng vẫn cực đanh, xem ra thần huyền đại năng này khi chết thì nhục thân cũng đáng sợ. Nếu không tu luyện luyện thể thuật thì cũng dùng linh dược đề thăng nhục thân tu vi.
Mọi thứ của thần huyền cổ thi, từ y phục, đồ trang trí đều tầm thường, nguyên khí chấn động ban nãy đủ biến toàn bộ thành bột. Trừ ba nhánh Đăng tiên kim tang thì không còn pháp khí gì.
"Kia là..." Ngụy Tác định hái Đăng tiên kim tang thì cùng Linh Lung Thiên đột nhiên phát hiện, trong một góc sau ngọc trì có một cái bàn đá bày toàn ngọc bình.