Thông Thiên Chi Lộ

Chương 874: Xem đá ở hậu sơn



Trong sơn môn Vô Kỵ thiên cung, cũng như Hóa Thiên giáo, là ngọn núi thập phần kinh nhân.
Khác nhau ở chỗ cả ngọn núi không có quang hoa bao trùm, toàn là kỳ hoa dị thụ, linh trì thác đổ, nhiều nai trắng, hạc vàng thong dong, những điện vũ cổ kính thoạt ẩn thoạt hiện, tạo cảm giác được linh khí hun đúc.
Tuy nhiên không có quang hoa kinh nhân hiển lộ, nhưng Ngụy Tác rải thần thức thì cảm nhận được không ít khí tức hùng hậu còn lại.
Vô Kỵ thiên cung hiển nhiên có cấm chế do vô số đại tu sĩ tiền bối để lại, cũng như một món cổ bảo, khí tức nội liễm.
Con đường ngọc trắng tinh vươn mình trên núi, có không ít đệ tử Vô Kỵ thiên cung, chừng hơn trăm đạo đồng ôm quyển trúc lắc lư ngồi đọc ở ven đường.
Trong sơn môn Vô Kỵ thiên cung cấm tùy ý phi độn, thi pháp, nhưng địa vị của Vũ Hoàng chân nhân tại Vô Kỵ thiên cung thập phần siêu nhiên, dẫn bọn Ngụy Tác lướt thẳng đi.
"Thiên Kiếm tông chuẩn bị dùng thứ gì đối phó mỗ?" Ngụy Tác vừa qua sát siêu cấp đại tông môn này vừa bình tĩnh hỏi.
Trong số đệ tử Thiên Kiếm tông hại chết cha mẹ gã còn một người tên Đỗ Vĩ, một tên Tào Dực, lúc ở Ma văn hung mạch bức hỏi Lưu Tương Thành thì biết Đỗ Vĩ chỉ là phổ thông đệ tử, nhưng Tào Dực đã tu vi Kim đơn lưỡng trọng, là chân truyền đệ tử của Thiên Kiếm tông tông chủ, địa vị tại Thiên Kiếm tông cực cao.
Mối thù của gã và Thiên Kiếm tông không thể hóa giải, nhưng gã không vội đối phó Thiên Kiếm tông mà Thiên Kiếm tông lại vội đối phó gã, khiến gã thầm bật cười lạnh. Hoàng Phủ Tuyệt Luân là thần huyền đại năng duy nhất của Thiên Kiếm tông, cả hiện nhiệm tông chủ cũng chỉ tu vi Kim đơn ngũ trọng, Thiên Kiếm tông đối phó gã khẳng định dựa vào pháp khí hoặc pháp bảo kinh nhân nào đó.
Siêu cấp đại tông môn Thiên Kiếm tông tất tích lũy bất phàm, Ngụy Tác tuy cười lạnh nhưng thầm cẩn thận.
"Cụ thể là gì thì lão phu không biết nhưng qua tin tức Thiên Kiếm tông để lộ thì quyết giết đạo hữu, mấy hôm trước Thiên Kiếm tông còn phái người đến gặp lão phu hỏi xem lần trước lão phu cùng Hoàng Phủ Tuyệt Luân làm cách nào tìm ra đạo hữu, muốn lần này lão phu cùng đi tìm. Hai trưởng lão Thiên Kiếm tông đến tìm lão phu rất huênh hoang, gần như điên cuồng, tựa hồ đã lâm vào đường cùng. Lão phu dò hỏi được thì họ hình như có thứ đủ giết được đạo hữu, đã sắp chuẩn bị xong." Vũ Hoàng chân nhân bảo Ngụy Tác, "Lão phu chối là tìm được do Thiên hải thần lan kính nhưng giờ Thiên hải thần lan kính mất theo Hoàng Phủ Tuyệt Luân nên lão phu bó tay, họ có vẻ thập phần bất mãn."
"Chúng đi lâu chưa?" Ngụy Tác mục quang lóe lên. Thiên Kiếm tông biết các lão bất tử đến Vân Linh đại lục vây giết Ngụy Tác, dùng cả "Huyền đài đạo quả""Bát cẩm diệt thần tinh" mà cũng vô dụng, lại bị gã giết không ít nên phát cuồng, nhưng như thế mà quyết giết gã thì thứ họ chuẩn bị tất còn kinh nhân hơn "Bát cẩm diệt thần tinh". Thứ như thế quả có thể uy hiếp trí mệnh với Ngụy Tác.
"Đã đi hơn một canh giờ, chắc khó tìm thấy." Vũ Hoàng chân nhân biết Ngụy Tác định bắt hai trưởng lão Thiên Kiếm tông nên lắc đầu nói.
"Có khả năng là kiếm trận." Vũ Hoàng chân nhân biết rõ Linh Lung Thiên nên không giấu, "Có những kiếm trận uy lực thập phần kinh nhân, Thiên Kiếm tông sở trường tu luyện phi kiếm, chưa biết chừng có kiếm trận lợi hại truyền thừa."
"Tiểu tử, rất có thể. Xem ra phải ngầm tra xét kỹ đã, cẩn thận không thì bị trúng kế." Lục bào lão đầu hiểu rõ có những kiếm trận thậm chí có thể dồn uy lực của mấy trăm, thậm chí hơn nghìn kiếm tu làm một, công thủ vẹn toàn, uy năng cực kỳ đáng sợ.
"Xem ra phải đến Thiên Kiếm tông mới được." Ngụy Tác gật đầu, không hiểu Thiên Kiếm tông giở trò gì, quay về Vân Linh đại lục cũng không yên lòng.
"Hiện tại Vô Kỵ thiên cung có ai bất mãn với các hạ mà các hạ không chế trụ nổi không?" Ngụy Tác lại hỏi Vũ Hoàng chân nhân. Hiện tại lão là minh hữu, Vô Kỵ thiên cung có ai không phục lão, quyết tâm đối địch với gã thì gã không nại trừ khử.
"Không, lão phu đã nói rõ với trưởng lão hội thượng là đạo hữu không khó dễ Vô Kỵ thiên cung, đại đa số trưởng lão cho rằng đạo hữu có chữ tín, lại thêm đạo hữu và Vô Kỵ thiên cung không có cừu oán quá sâu nên họ đống ý. Nếu họ biết Hứa thần quân cũng không địch nổi đạo hữu thì tất càng lấy làm mừng." Vũ Hoàng chân nhân nhìn Ngụy Tác: "Nếu không vì Vô Kỵ thiên cung không đủ thực lực đấu với Chân Võ và Huyền Phong môn thì bọn lão phu thậm chí có thể quang minh chính đại kết giao với đạo hữu."
"Đúng là gặp quỷ, lại có người nói gian thương này có chữ tín." Linh Lung Thiên bất mãn hầm hừ.
Sau ngọn núi của Vô Kỵ thiên cung là nhiều vách đá dựng đứng và vô số hạp cốc.
Trong các hạp cốc cũng có cung điện lâu các, không ít đệ tử đang tuần tra những chỗ trọng yếu của tông môn.
Vũ Hoàng chân nhân dẫn bọn Ngụy Tác đáp xuống một sơn cốc.
Sơn cốc có khá nhiều rừng đá, từng tảng đá kỳ hình quái trạng, hoặc như thanh ngưu, hoặc như thương ưng, không có cây cối mà chỉ toàn cỏ dại.
Trước rừng đá có một dãy nhà gỗ, không ít mặc tạp dịch đệ tử bố y đang làm việc, thấy Vũ Hoàng chân nhân dẫn bọn Ngụy Tác đáp xuống thì đều hành lễ.
"Sơn cốc này là chỗ ở của các tạp dịch đệ tử trồng 'Mộc nhung' cho tông môn, thứ này khiến thể phách đê giai tu sĩ được bồi bổ, bình thường thì nội môn đệ tử cũng hiếm khi đến đây." Vũ Hoàng chân nhân giới thiệu rồi dẫn Ngụy Tác đi vào.
Ngụy Tác trải thần thức bao trùm hu rừng đá kỳ hình quái thạch.
Thạch lâm thập phần tĩnh mật, không có khí tức, tựa hồ chỉ là đá thường.
Trong sâu rừng đá, Vũ Hoàng chân nhân dừng lại trước một tảng đá cao cỡ thân người, xung quanh mọc đầy cúc vàng và cỏ dại, không có dấu chân người.
"Là tảng đá này?"
Ngụy Tác hiếu kỳ quan sát, nhanh chóng nhận ra tảng đá phổ phổ thông thông, không có khí tức đặc biệt nhưng ở một mé lại mẻ một miếng cỡ bàn tay. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Sau lớp vỏ là vân đá vàng nhạt, trông như thân ảnh đứng bắt pháp ấn.
"Chuyện đó...?"
Bọn Linh Lung Thiên cơ hồ đồng thời phát hiện, xúm lại xem.
Đường vân màu vàng tạo cảm giác như bích họa do ai đó vẽ lên nhưng mỗi nét có thêm vô số nét càng nhỏ hơn, cơ hồ là thần văn do tự nhiên sinh thành.
"Lão phu đã thử, lớp ngoài có thể bóc ra nhưng lớp đá bên trong không thể cắt được." Vũ Hoàng chân nhân bảo bọn Ngụy Tác, "Thuật pháp uy năng giáng lên vật này đều bị bắn lại, thần thức dồn vào thì thấy hình ảnh nhưng thần quang chói lòa, không nhìn rõ, lại không hút được, cả nạp bảo nang cũng không thể chứa."
Ngụy Tác đi mấy vòng quanh tảng đá, thử cắt mấy mảnh đá xuống, thử cả dùng uy năng thuật pháp xung kích. Lớp ngoài không khác gì đá thường nhưng lớp trong thập phần kinh nhân, Ngụy Tác dùng uy năng thuật pháp giáng lên nhưng bị phản lại như Vũ Hoàng chân nhân nói, cả hôi sắc linh quang của Linh Lung Thiên cũng vô dụng, tựa hồ đây là một khối đá bình thường.
Ngụy Tác dùng thần thức cảm tri, Linh Lung Thiên mắt lóe kim quang, tựa hồ muốn nhìn thấu tảng đá.
"Cái quỷ gì nhỉ!"
Linh Lung Thiên kêu lên. Nó thấy trong tảng đá có hình ảnh lơ lửng nhưng tích tắc nhìn thấy thì hình ảnh đột nhiên ánh lên thần quang vô tận khiến mắt nó như bị kim châm, không thể nhìn rõ.
"Là hình ảnh? Chắc do tiền bối đại năng để lại." Ngụy Tác đưa thần thức vào là cảm tri được nhưng bị vô tận thần quang ngăn trở, gã dùng thuật pháp rải thần thức của chân tiên thần văn nhưng cũng không thể đột phá thần quang. Gã khẳng định vật này không phải thiên địa tự nhiên hóa thành mà là vật do tiền bối đại năng để lại.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên tìm mọi cách, thậm chí bóc lớp ngoài ra nhưng trừ mười mấy đường vân vàng nhạt thì tảng đá không có gì khác thường.
Ngụy Tác thậm chí tìm trong sơn cốc,kể cả tứ bề, cảm tri xem có khí tức của đại năng để lại như trong Thất bảo mật địa hay không. Gã còn liên tục nhắm mắt tĩnh tọa, khán xem có thể lĩnh ngộ huyền cơ như lúc ở Tiểu Lăng cốc không nhưng một ngày đêm liền công cốc.
"Lẽ nào tu vi thần thức không đủ? Xem ra đợi khi tu vi cao hơn mới thử..."
Thêm hơn nửa ngày nữa, Ngụy Tác cầm Bất hủ đế mộc ra lắc đầu thở dài, tảng đá này tạo cho gã cảm giác cũng như Bất hủ đế mộc, tựa hồ do kinh thiên đại năng dùng thần vực đặc biệt cải biến thành một thứ rất huyền diệu. Cảnh giới đó cách gã quá xa, nên không thể lý giải. Gã thể cứ hao tổn kiểu này, đành tạm thời bỏ cuộc.
"Chuyện đó...?" Nhưng Ngụy Tác và Linh Lung Thiên vốn định bỏ cuộc chợt ngẩn người, Ngụy Tác lấy ra Bất hủ đế mộc, lắc đầu thở dài thì lớp vân màu vàng của tảng đá đột nhiên phát ra quang hoa, rồi co lại ngay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.