Thông Thiên Chi Lộ

Chương 890: Hoàn toàn phát động!



Thanh sắc cổ du đăng lấy được từ Huyền không cổ tự tại Thất bảo mật địa, khi đó dính đầy bụi nhưng có thần văn thấu ra, là do cổ vật đại năng để lại, khí tức thập phần bất phàm.
Bọn Ngụy Tác đã nghiên cứu kỹ, xác định là một món pháp bảo, nhưng không lần ra phương pháp sử dụng.
Chân hỏa từ tay Ngụy Tác bao lấy hoàng sắc nguyệt nha bảo thạch.
"Quả nhiên chảy rồi!"
Lục bào lão đầu hưng phấn, bảo thạch mềm ra, biến thành dịch thể.
Ngụy Tác vung tay, dịch thể bao lấy thanh sắc cổ du đăng như bọc một lớp bên ngoài.
Dị biến chợt xảy ra, hoa văn của thanh sắc cổ du đăng đột nhiên lóe lên, đoạn lớp bọc màu vàng xuất hiện quang văn, tầng tầng lớp lớp, tựa hồ hiện rõ pháp trận trong đó.
"Quả nhiên không sai!"
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, đang không hiểu khi pháp trận hiện ra thì làm cách nào tìm được cách điều khiển thì lớp bọc xuất hiện ánh sáng.
Nhìn kỳ thì thấy hoàng sắc quang hoa mỏng tang như những đóa nguyệt quế hoa chảy nhanh thành quỹ tích.
"Bảo thạch tự nhiên hóa sinh này không kém gì đại đạo linh âm." Ngụy Tác cảm thán, gã còn chìm trong cảm giác hoàng sắc nguyệt quế hoa chuyển động, qua đó lần ra quỹ tích chân nguyên lưu động để điều khiển thanh sắc cổ đồng đăng.
Thu chân hỏa, thấy khối Nguyệt quế bảo thạch lại ngưng tụ, biến thành hình trăng non như trước, rất đặc biệt.
"Đinh!"
Ngụy Tác mắt hơi lóe lên, một đạo chân nguyên từ tay bắn ra, dồn vào thanh sắc cổ du đăng, thanh sắc thần huy bay lên.
"Đây là một món chí bảo kinh nhân!" Nhiều tu sĩ giật mình.
Thanh sắc thần huy không ngưng thành hình mà chỉ là một dải hỏa quang, xuất hiện phía trên thanh sắc cổ du đăng, chỉ lớn cỡ hai nắm tay nhưng khí tức mênh mông đột nhiên từ hư không khuếch tán ra, tạo cảm giác như có một thần huyền đại năng mới giáng lâm.
"Chát!"
Bảo tướng trang nghiêm đặc biệt và khí tức hùng hậu dấy lên, được Ngụy Tác thôi động, thanh sắc thần huy giáng vào sơn môn Thiên Kiếm tông.
"Oành!"
Mọi tu sĩ vừa lỏng tâm thần thì lại căng ra, thanh sắc thần huy và thần văn cự kiếm cách không chém tới va nhau như hai vùng trời, cùng tan tành, nổ vang kinh thiên động địa.
"Uy năng chưa đạt đến 'Tiên', nhưng ngang với Bất diệt tịnh bình... là một món cổ bảo gần đạt đến mức 'Tiên'." Linh Lung Thiên nhe răng theo thói quen, bảo Ngụy Tác.
Ngụy Tác gật đầu, gã nhận ra với chân nguyên tu vi hiện tại mà phát động, thanh sắc cổ du đăng có uy năng tương đương với toàn lực phát động Đại đề tu di.
Theo Linh Lung Thiên thì tương đương với một đại năng Thần huyền lưỡng trọng hậu kỳ phát động phổ thông thiên cấp công phạt thuật pháp.
Ở thời thượng cổ, tiên khí có thể bạo phát uy năng ngang với đòn toàn lực phổ thông thiên cấp công pháp hoặc thuật pháp của Thần huyền tam trọng đại năng.
Bất diệt tịnh bình e rằng có thể chịu được một đòn của Thần huyền tam trọng đại năng mà không tổn hại, nhưng thêm mấy lần tất phá tổn, còn tiên khí thì đòn đánh toàn lực của Thần huyền tam trọng cũng không thể phá được.
Trên tiên khí, theo phân chia từ thời đại của Linh Lung Thiên gồm cực đạo tiên binh, đế khí và vô thượng tiên khí.
Cực đạo tiên binh sánh với của thần uy Thần huyền ngũ trọng đại năng.
Đế khí đều là pháp bảo do đại năng trên cấp chân tiên như đế tôn, đế thiên luyện chế, uy năng không thể tưởng tượng được, cao hơn uy năng bản thân thuật pháp của họ không thì họ không đời nào phí nhiều tâm lực luyện chế ra.
Vô thượng tiên khí, cơ hồ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Năm xưa thứ châm ngòi đại chiến giữa Linh tộc cùng các đại năng và Hoang tộc là một món vô thượng tiên khí đang luyện chế, có vô thượng uy năng phá toái hư không.
Theo Linh Lung Thiên, trong các Hoang tộc đại năng khi xưa có đế thiên cấp vượt trên chân tiên tu vi, mà vô thượng tiên khí thì giết được cả đế thiên cấp tu sĩ, với cảnh giới của Ngụy Tác thật không thể tưởng tượng nổi. Lúc trước chỉ trúng một chút xíu thần uy còn lại mà suýt giết Linh Lung Thiên.
Uy năng thanh sắc cổ du đăng không ngoài dự liệu của lục bào lão đầu, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, từ sáu, bảy vạn năm trước, tu đạo giới đã sa sút, số lượng đại năng và tu vi không so được với trước đó, còn tu đạo giới gần vạn năm nay không có tu sĩ đột phá đến Chân tiên cảnh, Công Đức tông truyền thừa tuy lâu nhưng mạnh nhất chỉ là tu vi Thần huyền ngũ trọng điên phong, dĩ nhiên không thể luyện chế được tiên binh chân chính.
"Hả!" Uy năng rất gần với "Tiên" này khiến các tu sĩ xôn xao.
Trong sơn môn Thiên Kiếm tông, nhiền tu sĩ còn trấn định cũng nhợt nhạt mặt mày.
Một món pháp bảo như thế hoàn toàn như có thêm một thần huyền đại năng tại trường.
Hơn nữa Ngụy Tác đưa ra số lượng Tuyệt diệt kim đơn và pháp khí khác không ít.
Hơn nghìn tu sĩ cùng động thủ... đại đạo cấm của Thiên Kiếm tông liệu có chống nổi? Mọi tiền bối của Thiên Kiếm tông đều lạnh buốt cõi lòng, không dám chắc.
"Trấn định! Giữ trấn định, không được để ai phát hiện... không thì sẽ có thêm người gia nhập!"
Thiên Kiếm tông tông chủ và mấy thái thượng trưởng lão toát mồ hôi lạnh, không còn trấn định và uy nghiêm như lúc đại đạo cấm mới phát động nữa. Thiên Kiếm tông tông chủ và các nhân vật lớp trước không ngừng truyền âm khiến nhiều tu sĩ run lên, như thấy hơi hướm ngày tàn.
Trung niên Kim đơn tu sĩ mặt sẹo quay về, cầm đạo giai thượng phẩm cổ phủ mà Ngụy Tác vừa cho, toát lên sát ý băng lãnh, "Ngụy tiền bối, đã phân phát xong."
"Được!" Ngụy Tác gật đầu.
Bầu không khí trong và ngoài Thiên Kiếm tông khẩn trương hẳn, trừ Thiên Kiếm thành đang cháy rực thì không còn tiếng động gì, dáng vẻ Ngụy Tác thì tới đây sẽ động thủ.
"Đi thôi! Theo sau mỗ, mỗ bảo vệ các vị không bị uy năng đại đạo cấm đả thương!"
Không ngoài dự liệu, Ngụy Tác lên tiếng thì hai thần huyền pháp tướng khí tức chấn thiên đi trước, theo sau là hơn nghìn tu sĩ, áp sát sơn môn Thiên Kiếm tông.
"Phù!"
Đến gần kiếm luân khổng lồ trên hư không, Ngụy Tác dừng lại, tế xuất một mảnh vải bố rách kim ngân lưỡng sắc.
Đoạn gã vung tay, ném ra hơn nghìn tấm phù lục phát ra lôi cương khí tức cho các tu sĩ sau lưng.
"Chốc nữa mỗ nói bắt đầu thì các vị nhắm phía trước mỗ mà ném pháp phù, ai có lôi hệ pháp bảo thì đồng thời kích phát uy năng!" Ngụy Tác nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz
"Y định làm gì!"
"Y tế xuất cái gì nhỉ?" Cơ hồ mọi tu sĩ đều nghẹt thở với bầu không khí trước đại chiến.
"Được!" Nhiều tu sĩ sau lưng gầm lên, chấn động thiên địa.
"Chuẩn bị... bắt đầu, đánh!" Ngụy Tác quát to!
"Ầm!"
Mọi tu sĩ nhận được lôi hệ pháp phù và có lôi hệ pháp bảo đều kích phát, thinh không như cùng lúc nổ vang mấy trăm tiếng sấm, cơ hồ mọi còn nguyên trong Thiên Kiếm thành đều sụp đổ, vô số lôi quang bừng lên, hình thành một biển chớp lóe.
Ngay cả Ngụy Tác cũng phát ra kim sắc điện võng, tụ trong lôi hải.
"Chát!"
Kim ngân lưỡng sắc phá bố sáng choi quang hoa, hiện ra thái cực đồ, đồng thời từng tia chớp như nước triều bị hút vào.
"Đây là một món dị bảo có thể hấp nạp lôi cương kinh nhân!"
Tại mọi tu sĩ chấn kinh cực độ, mảnh vải tụ lôi cương lại thành một cây trụ rồi giáng vào thần văn cấm chế của Thiên Kiếm tông. Cùng lúc, hư không rung lên kịch liệt, song thần huyền của Ngụy Tác đồng thời phát ra Đại đề tu di và Liệt khuyết tàn nguyệt.
"Theo mỗ! Khi mỗ bảo mới động thủ!"
Song thần huyền của gã như thượng cổ ma thần đi tới, liên tục đấu với thần văn cự kiếm. Linh Lung Thiên tạm thời tách khỏi Ngụy Tác, chặn phía trên toán tu sĩ, hôi sắc linh quang rực lên, chặn hết uy năng bắn vào họ.
"A!"
Nhiều tu sĩ Thiên Kiếm tông rợn tóc gáy, thuật pháp và uy năng pháp bảo của họ tuy có thể xuyên qua đại đạo cấm nhưng song thần huyền của Ngụy Tác và đại đạo cấm đối chọi tạo thành nguyên khí dao động kịch liệt trong vòng hơn mười dặm, tu sĩ thông thường không thể đến gần, họ phát đòn thì chỉ tổ ảnh hưởng đến đại đạo cấm.
Không có tu sĩ địch nổi Ngụy Tác thất địch, thậm chí gần đạt thần uy như gã, Thiên Kiếm tông không thể ngăn được gã áp sát.
"Phát động Vạn niên thiên kiếm!"
Thiên Kiếm tông tông chủ chung không chịu nổi áp lực, tế xuất hắc sắc đại kì, phát động những món bài tẩy còn lại của Thiên Kiếm tông.
"Ầm!"
Giữa sơn môn Thiên Kiếm tông, một ngọn núi đột nhiên tan vỡ, bừng lên vô số hắc quang.
Đinh núi gần nghìn trượng tan nát, bên trong là kim thiết u quang lạnh lẽo.
Một cây kinh thiên đại kiếm bay lên!
Cả ngọn núi bị bóc sạch, lộ ra thành hắc sắc đại kiếm.
Bóng kiếm che kín nửa thiên không.
"A!" Mọi tu sĩ suýt nghẹt thở, nhiều người kinh hô vang trời. Cảnh tượng này thật khó tưởng tượng nổi.
"Đả!"
Nhưng cùng lúc, Ngụy Tác cũng hú lên động trời!
Thần huyền pháp tướng run lên, thậm chí bay ra những vảy nhỏ như kim cương, chặn đứng thần văn cự kiếm.
Hơn nghìn tu sĩ sau lưng, phần lớn không chịu nổi nữa, nghe gã hú vang thì cùng hô to, phát động pháp khí, pháp bảo.
"Oành!"
Vô số đạo quang hoa phát ra, Tuyệt diệt kim đơn, Phần thiên châu... Vô số pháp khí sánh với đạo giai, huyền giai đồng thời bùng lên uy năng kinh thiên!
Thiên địa như có một vì sao băng lao xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.