Thông Thiên Chi Lộ

Chương 940: Thả Cổ đế thi ra



"Chát!"
Nửa thân thể Lôi Sất thần quân thành tro.
"Ầm!"
Thần huyền nguyên khí hàm chứa lôi quang kinh nhân từ thân thể còn lại của Lôi Sất thần quân bắn ra, kết thành thần huyền pháp tướng mặc kim sắc đế y, trong thần huyền pháp tướng là một biển sấm sét, từng dải bạch sắc thiểm điện chảy sau gáy thành tóc, trông cực kỳ kinh nhân.
Lôi Sất thần quân cũng luyện bí pháp, bị đánh nát nửa người nhưng không chết, có điều nguyên khí đại thương.
"Ngươi!"
Lôi Sất thần quân gầm lên với lão bất tử Chân Lôi tông đột nhiên đánh lén y, nhưng chưa kịp xuất thủ đối phó vì Mộ Dung Tú phát ra cực hàn băng tuyết đã ép tới.
"Đi thôi!"
Sắc mặt Ngụy Tác thập phần khó coi, chỉ muốn tóm Cực Âm thần quân ném vào đây, gã không hề do dự, trực tiếp phát động Động Hư bộ pháp, chỉ một bước là áp sát lỗ thủng của Băng phách cực quang tráo.
Mắt gã chợt lóe lên, trong óc xuất hiện quỹ tích rõ ràng.
Không hề dừng lại, gã lại phát động Động Hư bộ pháp, lướt tới.
"Cách!"
Chỗ gã và Linh Lung Thiên đứng sụp xuống, hắc bạch lưỡng sắc thái cực đồ và hắc sắc thần văn từ khe nứt quay ngược lại va nhau, uy năng bắn ra khiến một kim sắc chiến thuyền đang bỏ chạy tan vỡ, vô số mảnh vỡ và huyết nhục rải khắp tầng không.
"À!"
Vũ Hóa Ứng Thiên và Vũ Hóa Nhược Tinh cũng ngạc nhiên, cả hai liên thủ ngăn cản Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, nhưng không ngờ Ngụy Tác tránh được.
"Oành!" "Oành!" "Oành!"
Lôi Sất thần quân và Đại Hàn cung cung chủ Mộ Dung Tú đấu với nhau, thần uy không ngớt va chạm, một bên là biển chớp, một bên là băng tuyết thế giới, nhất thời khó phân thắng phụ.
"Chát!"
Bị Ngụy Tác đánh bay, Hoàng Phủ Sát Thần không chết mà được chữ cổ chói lòa bao bọc, đồng thời phát ra thần quang, đánh rụng quá nửa số kim sắc chiến thuyền trên không trung.
Ngần ấy thần huyền đại năng tề tụ, ngay cả Kim đơn đại tu sĩ cũng chỉ thành vật điểm xuyết, không thể ngăn được thần uy.
"Thế nào, định đuổi tận giết tuyệt hả? Ta muốn đi cũng không được?" Ngụy Tác lạnh lùng nhìn bọn Vũ Hóa Ứng Thiên, lại phát động Đại thừa pháp âm, trực tiếp trấn áp Vũ Hóa Nhược Tinh. Vũ Hóa Nhược Tinh lả kẻ gã ghét nhất ở đây, trừ Hoàng Phủ gia chủ, Hoàng Phủ gia chủ hiển nhiên không có sức uy hiếp như y.
"Choang"!
Sau tiếng nổ khẽ làm tan hết uy năng chảy ra, Vũ Hóa Nhược Tinh chỉ hơi lùi mấy trượng, trên mình xuất hiện một lớp chiến y do hoa sen bạc tổ thành, sáng ánh thần thiết, chảy ra ngân sắc thần văn như sóng nước.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên sầm mặt mắng thầm.
Vũ Hóa Nhược Tinh lại có chiến y này, rõ ràng do thần huyền đại năng dùng thượng cổ thần thiết rèn thành, có thể ngăn được quá nửa thần uy Đại thừa pháp âm.
"Không ngờ đạo thuật pháp của ngươi có uy năng này, chỉ thế màn gươi định thoát đi?" Vũ Hóa Nhược Tinh đứng trên không cười lạnh, khí tức và chiến y ngưng thành một thể, tấm áo luyện từ thượng cổ thần thiết tựa hồ là bản mệnh pháp bảo của y nên Linh Lung Thiên cũng không cảm tri được.
"Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, giao thuật pháp ra ta sẽ chừa đường sống." Vũ Hóa Ứng Thiên lại bắn ra hắc sắc thần văn, ngăn cản Ngụy Tác thoát theo lỗ thủng của Băng phách cực quang tráo, đồng thời thân thể mang theo hắc bạch thiên địa lướt trên hư không, định trực tiếp trấn thủ chỗ đó.
"Chát!" Ngụy Tác định phát động Động Hư bộ pháp, vượt trước Vũ Hóa Ứng Thiên thì một dải chữ ánh sáng hình thành ép tới, buộc gã phải lui lại.
"Mẹ nó chứ!"
Sắc mặt Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cực kỳ khó coi. Hai thần huyền đại năng và một quái vật sánh với Thần huyền tam trọng liên thủ thì cả hai không chống nổi, giờ ba thần huyền liên tiếp thi pháp đánh tới, gã không kịp phát ra Đại thừa pháp âm, không vì tốc độ thi pháp của gã không kém Vũ Hóa Ứng Thiên, cộng thêm Minh vương cảm ứng kinh cảm tri được quỹ tích thần uy đánh tới thì đã bị ép vào mà ngạnh tiếp.
Dù như thế, gã và Linh Lung Thiên cũng bị bức đến tơi tả, liên tục phát động Động Hư bộ pháp bỏ chạy, hơn nữa Vũ Hóa Nhược Tinh mặc thần thiết liên hoa chiến y đã trấn thủ trên nóc cổ điện, gã muốn thừa cơ phá hoại hôi sắc ngọc đài cũng không được.
"Cùng lắm đồng quy vu tận!" Ngụy Tác định tha cổ đế thi ra. "Lão bất tử" đó không động thủ, cứ co bên cạnh Hoàng Phủ gia chủ, ánh sáng hình lông đen trong mắt ấp lóe, thập phần quỷ dị.
"Ta giúp ngươi thoát! Sau này có cơ hội, mong ngươi giết sạch chúng!"
Dấu với Đại Hàn cung cung chủ Mộ Dung Tú khiến hư không rung lên, Lôi Sất thần quân đột nhiên bảo Ngụy Tác.
"Oành!"
Nhục thân, thần huyền pháp thân của Lôi Sất thần quân nổ tung, đột nhiên biến thành mấy trăm kim sắc thân ảnh, đi tới trên hư không rồi mờ dần, từ từ tan đi.
Thần huyền tam trọng đại năng đã lĩnh ngộ nguyên khí pháp tắc dốc sức, khí tức và đau đớn nhân khó tưởng tượng nổi rung lên.
"A!"
Đại Hàn cung cung chủ Mộ Dung Tú liên tục phát ra băng thiên tuyết địa, vốn chiếm thượng phong lại đột nhiên kêu lên, hoàn toàn không ngăn được thần uy, bị hất bay đi, xương ngực gãy nát.
"Trấn trụ cổ điện!"
Vũ Hóa Nhược Tinh gầm lên động trời, thần thiết liên hoa chiến y thượng rực ngân sắc thần văn hòa cùng hắc bạch thái cực đồ hình thành một vầng sáng, Hoàng Phủ Sát Thần có chữ cổ quấn quanh mình cũng thế, chặn được thần uy đổ vào cổ điện.
"Cút!"
Thần uy sau cùng của Lôi Sất thần quân nhắm vào bọn Vũ Hóa Ứng Thiên nhưng không đô vào Ngụy Tác, gã đột nhiên nổi giận, toàn lực nhắm Vũ Hóa Ứng Thiên phát ra một đạo Duy ngã tâm kiếm đoạn trực tiếp phát động Đại thừa pháp âm.
"Chát!"
Vũ Hóa Ứng Thiên không chặn thần uy sau chót của Lôi Sất thần quân, thần uy trực tiếp thấu vào hắc bạch thiên địa quanh y, y chỉ hơi run lên,không bị ảnh hưởng gì nhưng trong vòng mấy trăm dặm, mọi cây cỏ cổ thụ đều hóa thành tro.
"Phù!"
Vũ Hóa Ứng Thiên lại bị Ngụy Tác dùng Đại thừa pháp âm xung kích, mũi phun ra hắc bạch lưỡng sắc thần quang.
Y như thần vương trên hư không, không lùi bước vô số hắc sắc thần văn chặn đường Ngụy Tác. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Chát!"
Ngụy Tác nhợt nhạt, tỏ vẻ kinh nộ dị thường, uy năng Động Hư bộ pháp bị Vũ Hóa Ứng Thiên cắt ngang, phải lùi lại
Lôi Sất thần quân liều mạng giúp gã thoát đi nhưng bị Vũ Hóa Ứng Thiên ngăn lại!
Mắt Ngụy Tác lóe lên, nhưng gã và Linh Lung Thiên chưa kịp làm gì thêm thì khí tức kinh nhân đột nhiên từ lưng núi bừng lên, đấu với thần uy của Lôi Sất thần quân khuếch tán.
Một lục sắc thân ảnh bị bức ra, lục quang không ngừng lóe lên rồi bị đánh tan.
"Phệ linh thú!"
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hít sâu một hơi, nhìn rõ lục sắc thân ảnh bị thần uy bức hiện thân là Phệ linh thú!
Da Phệ linh thú này nhăn nheo, như viễn cổ bích ngọc, khí tức cực kỳ cổ xưa, không kém thần huyền.
Yêu thú được phong ấn trong thạch điện là Phệ linh thú tiến giai đến mức thần huyền thực lực!
Không ai biết trong Luân hồi tháp còn có yêu thú, nên còn chấn kinh hơn Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, phản ứng hơi chậm lại.
"Gừ!"
Cùng lúc, không hề có dáu hiệu gì, "Lão bất tử" cạnh Hoàng Phủ gia chủ đột nhiên gầm lên, hắc quang từ miệng phun ra, hất văng Hoàng Phủ Sát Thần. Đồng thời ngoại hình "Lão bất tử" thay đổi, mọc ra lông đen như cương châm, thân thể thẳng lên như biến thành một hắc mao cương thi.
"A!"
Hoàng Phủ gia chủ hãi hùng kêu lên, phát ra một đạo xích hồng sắc hà quang, giáng vào "Lão bất tử" lông đen nhưng uy năng không ngăn được, bị mấy đạo hắc quang xé thành từng mảnh.
Vũ Hóa Nhược Tinh kinh hãi, lùi lại trên không, liên tục chống đỡ thần uy của Lôi Sất thần quân đích và hắc bạch thái cực đồ của Phệ linh thú.
"Gừ!"
"Lão bất tử" gầm lên vang trời, lao vào Vũ Hóa Nhược Tinh.
"Chát!"
Hư không rung lên, Vũ Hóa Ứng Thiên phát ra hắc bạch lưỡng sắc thần quang, quét vào "Lão bất tử".
Nân tích tắc cực kỳ hỗn loạn, Ngụy Tác lại phát động Đại thừa pháp âm trấn áp Vũ Hóa Ứng Thiên, đồng thời phát động Động Hư bộ pháp, vượt qua phía trên đầu y, thoát khỏi Băng phách cực quang tráo.
Không hề dừng lại, Ngụy Tác ngó lơ vòng chiến, liên tục phát động Động Hư bộ pháp, chạy liền hơn ba trăm dặm, thấy trong Băng phách cực quang tráo sau lưng có uy năng chấn động, không ai đuổi theo thì gã nghiến răng nghiến lợi lấy lục giác thanh đồng biển hạp đựng cổ đế thi ra.
"Gian thương, ngươi định thả cổ đế thi?" Linh Lung Thiên biết ngay.
"Đúng thế!" Ngụy Tác nghiến răng nghiến lợi lấy ra một bình dược dịch.
Trận này gã đấu rất ấm ức, song thần huyền mà bị đánh như chó rơi xuống nước, Vũ Hóa Ứng Thiên thực lực thập phần biến thái, không có hai con yêu thú thì gã và Linh Lung Thiên dù dốc toàn lực e cũng mất mạng ở đó. Dù sau cùng trong đó bị cổ đế thi chiếm cứ, không thể lấy tiên khí thì gã tuyệt đối không để chúng nhởn nhơ!
"Chát!"
Mở thanh đồng biển hạp, lấy hôi sắc cốt quan ra, vẩy dược dịch chỉ cần mấy chục tích tắc là tỉnh lại vào, Ngụy Tác hé nắp quan tài, thanh sắc kiếm khí bao lấy cổ đế thi ném vào Băng phách cực quang tráo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.