Thông Thiên Chi Lộ

Chương 969: Với các hạ thì chắc có thể



Đại hoang vấn đạo kinh và Tây tịnh lưu ly đều là vô thượng cường pháp, linh khí ngưng hình của Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi cực kỳ bất phàm, dẫn động thiên địa nguyên khí kinh nhân như thế, ai cũng muốn thấy kim đơn của họ thế nào.
"Mau lên, đừng lãng phí thời gian, chúng ta còn nhiều việc lắm." Ngụy Tác cười hắc hắc, truyền âm cho Nam Cung Vũ Tinh.
Nam Cung Vũ Tinh liếc gã nhưng đang lúc vui nên không nói gì mà gật đầu.
"Oành!"
Cổ đồng sắc hà quang kinh nhân rực lên, Nam Cung Vũ Tinh trực tiếp tế xuất kim đơn.
"To thế hả!"
Chúng nhân đều kinh hô.
Tu sĩ Kim đơn nhất trọng bình thường khi kết đơn, kim đơn chỉ cỡ trứng chim câu, nhưng của Nam Cung Vũ Tinh có màu cổ đồng, không kém gì trứng ngỗng, gần bằng của Ngụy Tác lúc kết đơn tại Hải Tiên tông.
Kim đơn cỡ này thì uy năng thậm chí hơn nhiều tu sĩ Kim đơn lưỡng trọng.
"To thật, ha ha." Ngụy Tác cười ha hả, đồng thời mục quang liếc ngực Nam Cung Vũ Tinh.
"Đúng là!" Nam Cung Vũ Tinh không nén được nữa, trừng mắt với hã.
"Không hổ là công pháp Linh tộc đại năng để lại."
Bọn Kỳ Long Sơn đều khen ngợi, kim đơn khí tức của Nam Cung Vũ Tinh cực kỳ bàng bạc, tuy vừa ngưng thành nhưng vẫn hiện rõ Hoang cổ khí tức, như thể yêu đơn của Hoang cổ cự thú.
Viên kim đơn thượng trừ cổ đồng sắc hà quang, tựa hồ còn hỗn độn linh khí đang lưu chuyển, khác với phổ thông kim đơn.
"Nàng cũng thi triển kim đơn ngưng hình xem nào." Ngụy Tác bị Nam Cung Vũ Tinh trừng mắt thì coi như không nhìn thấy, bảo.
Nam Cung Vũ Tinh biết càng quan tâm, y càng được đà nên mắt ánh lên, kim đơn rải hà quang ra.
Khác với mọi người, kim đơn hà quang của nàng thì lấy bản thể và kim đơn là trung tâm, ngưng thành quang ảnh tứ tí man hoang thần linh lớn hơn, cách thân thể vài trượng.
Bốn cánh tay của man hoang thần linh này đều tụ trước mặt, đỡ một pháp bàn, nguyên khí đan lại nhưng tựa hồ không phát ra như kim đơn ngưng hình bình thường.
Tu sĩ tại trường đều cả kinh, Đại hoang vấn đạo kinh còn là Đại hoang vô chung kinh, là công pháp có nguyên khí thập phần đặc biệt, khiến nhục thân duy trì trạng thái, tốc độ già đi rất chậm, nhưng trúng đối phương thì khiến đối phương già nhanh.
Qua bản thân nguyên của công pháp khí thì uy năng giống với viên pháp châu trên Thanh tác ngân pháp trượng của Ngụy Tác, nhưng môn này cùng gốc với Động Hư bộ pháp của Linh tộc, cùng là cận thân công pháp. Nguyên khí, kim đơn uy năng không thể ly thể, chỉ khi áp sát đối phương mới có tác dụng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz
"Keng!"
Ngụy Tác chạm vào kim đơn hà quang của Nam Cung Vũ Tinh, phát ra tiếng như thần thiết ngân dài, gã hơi run lên, rụt nhanh tay lại.
"Thế nào?" Ai cũng biết gã thử uy năng công pháp của Nam Cung Vũ Tinh nên hỏi.
"Kim đơn uy năng này quá cổ quái, dù chạm vào cũng động đến toàn thân." Ngụy Tác nghiêm túc hẳn, nhíu mày: "Nếu là nhục thân Kim đơn tu sĩ thì chỉ một tích tắc là tổn thất gần một năm thọ nguyên."
"Một tích tắc mất một năm thọ nguyên?" Cơ Nhã và bọn Kỳ Long Sơn cả kinh, ngoái nhìn Linh Lung Thiên.
Dù Nam Cung Vũ Tinh có thể thi triển Động Hư bộ pháp, chân chính đấu pháp thì không thể cứ bám sát thân mình đối thủ để mỗi tích tắc lấy đi một năm thọ nguyên, chưa đủ để tạo thành tổn thương trí mệnh cho đại đa số Kim đơn tu sĩ nhưng nàng chỉ vừa ngưng kết kim đơn, tu vi đề thăng thì uy năng sẽ đề thăng thế nào? Nếu cứ liên tục khiến đối phương già đi, tích tắc mất mấy chục năm thọ nguyên, thì các lão bất tử không còn sống bao lâu không phải sẽ bị giết chết ngay?
"Chỉ cần kim đơn tu vi đề thăng, uy năng Đại hoang vấn đạo kinh sẽ đề thăng, đạt Kim đơn ngũ trọng thì một tích tắc đủ khiến đối phương mất mười mấy năm thọ nguyên. Nếu đạt thần huyền, đối diện phổ thông Kim đơn tu sĩ thì một chiêu là khiến đối phương từ trẻ thành già, thậm chí thành khô cốt. Phạm vi uy năng cũng khuếch đại." Linh Lung Thiên thấy ai cũng nhìn mình thì biết họ muốn hiểu rõ, nên nói ngay.
"Không cần mấy chục năm, một tích tắc mấy năm là đã thập phần kinh nhân." Tất thảy tu sĩ, kể cả Ngụy Tác đều cảm thán công pháp của Linh tộc, Hoang tộc đại năng đều khó tưởng tượng nổi. Thử nghĩ lúc đấu pháp, dù không giết được đối phương nhưng cứ dùng Động Hư bộ pháp, vài chiêu là lấy của đối phương mấy chục năm thọ nguyên, đủ khiến đối phương lạnh gáy.
"Chỉ còn thiếu một môn Như Lai thần mang."
Ngụy Tác loé lên ý nghĩ này, môn công pháp đó bình tâm mà luận thì có khuyết điểm, chỉ có thể cận chiến, không có nhục thân như Hoang tộc đại năng thì Nam Cung Vũ Tinh đành trông vào pháp bảo phòng ngự và pháp y, có Như Lai thần mang thì khuyết điểm đó không còn.
Như Lai thần mang, khẳng định không kém gì thần thức sát phạt chi pháp của hoa y thanh niên thần bí được Hoang tộc truyền thừa.
Uy năng nguyên khí pháp tắc của Như Lai thần mang, Động Hư bộ pháp, cộng thêm Đại hoang vấn đạo kinh đều ở mức cực độ, nhục thân sánh với thai thể pháp bảo thì Linh tộc đại năng ở thời đại thượng cổ của Linh Lung Thiên cũng là hoàn mỹ, không có khuyết điểm.
Nhưng Linh tộc đại năng như thế mà còn không thể vượt hơn các kinh thiên tu sĩ khác, các nhân vật đỉnh cấp, đế thiên, đại đế... thật khiến người ta kính nể.
"Hàn Vi Vi, kim đơn của muội đâu, mau tế xuất xem uy năng thế nào, Tây tịnh lưu ly cũng là vô thượng công pháp." Kinh ngạc với Đại hoang vấn đạo kinh đoạn mọi người đều chú ý đến Hàn Vi Vi.
"Được!"
Thấy kim đơn của Nam Cung Vũ Tinh, Hàn Vi Vi cũng muốn xem của mình nên gật đầu, tế xuất kim đơn.
"Băng hàn khí tức kinh nhân quá!"
"Chả trách đều bảo môn công pháp này mô phỏng cực hàn đại đạo pháp vực, đột phá đến thần huyền thì thần uy là băng hàn thần vực."
"Băng linh căn, nàng ta là băng linh căn nên có nhiều lợi ích hơn, kim đơn uy năng cũng hơn bình thường."
Hàn Vi Vi tế xuất kim đơn, ai nấy cả kinh.
Kim đơn của nàng ta như một viên băng châu trong suốt nhưng nhìn kĩ thì bên trong tựa một băng tuyết thế giới, cơ hồ băng tuyết từ hư không trút xuống rồi tan biến, huyền diệu vô cùng. Kim đơn này còn hơn của Nam Cung Vũ Tinh một chút, hàn quang kinh nhân. Tế xuất ra thì không kích phát uy năng, tĩnh thất tức thì kết băng sương, biến thành một băng quật.
"Xem kim đơn ngưng hình thế nào!"
Hàn Vi Vi thập phần hưng phấn, kim đơn rung lên, trực tiếp kích phát kim đơn hà quang.
"Lưu ly thế giới? Như tây thiên tịnh thổ trong truyền thuyết của phật tông, chả trách là Tây tịnh lưu ly."
Ai nấy kinh ngạc vì kim đơn hà quang ngưng hình của nàng ta cực lớn, băng sắc hà quang ngưng thành một tiểu thế giới, trong đó có sống suối, cung điện lấp lóe băng tịnh lưu ly quang hoa.
"Việc gì hả?!"
Hàn Vi Vi vừa kích phát gim đơn hà quang, đột nhiên thần sắc kinh hỉ ngưng lại, run lên, hàn khí chảy tràn, thoáng sau cả lông mày và tóc nàng ta có những cục băng nhỏ.
"Hàn Vi Vi, sao thế!"
Ngụy Tác biến sắc, chân nguyên bao lấy Hàn Vi Vi, nàng ta run cầm cập, kim đơn hà quang tan đi, không khống chế nổi kim đơn.
"Chân nguyên và khí huyết sắp đông lại... Không biết vì sao..." Hàn Vi Vi run cầm cập.
Ngụy Tác lạnh ngắt trong lòng, thần thức quét vào thấy thể nội Hàn Vi Vi có khí tức cực kỳ băng hàn đang bừng lên.
"Tây tịnh lưu ly..."
Ngụy Tác xưa nay vì trực giác, không yên tâm với công pháp này, quả nhiên bây giờ đã xay ra.
"Thật ra là sao, sao lại có hàn khí bạo phát thế này!"
"Vi Vi, sao rồi!"
Đột nhiên xảy ra biến hóa, ai nấy biến sắc, cuống lên.
"Chắc là khuyết điểm của công pháp! Phải nghĩ cách ngay không thì chân nguyên và khí huyết của nàng ta sẽ đông lại!" Linh Lung Thiên nói.
Tất cả nhợt nhạt mặt mày.
Chân nguyên và khí huyết đông cứng thì sinh cơ sẽ tan biến, sẽ mất mạng!
"Sao lại cổ quái như thế... Đây là?!" Lưu lão cùng mọi người vây đến Hàn Vi Vi đột nhiên kêu lên không dám tin.
"Hả!"
Tất thảy đều nhin vào ông ta.
"Đây là nguyên âm chi khí, nguyên âm chi khí quá kinh nhân! Môn công pháp này sao lại hình thành nguyên âm chi khí kinh nhân như thế!" Lưu lão biết tình huống khẩn cấp, nói nhanh, "có những nữ tu nhân vì thể chất mà âm khí cực nặg, tỷ như cửu âm tuyệt mạch, tuyết nữ băng thân… Nguyên âm âm khí quá nặng sẽ khiến khí huyết đông lại, nữ tử có cửu âm tuyệt mạch chi thân chỉ sống được mấy chục tuổi sẽ mất mạng. Đây gọi là vật cực tất phản, nữ âm không đủ thì sinh cơ suy sụp, thân thể không được tưới nhuần, nhưng nữ âm quá..."
"Lúc nào rồi còn rườm rà thế, nói cách cứu chữa nhanh lên!" Một lão đầu nghiên cứu cấm chế trận pháp kêu lên, cắt lời Lưu lão.
"Nguyên khí trong nguyên âm âm khí khí huyết khác chân nguyên, e là tiên giai đơn dược cũng không giải được."
"Cái gì!"
"Trừ phi có song tu công pháp, âm dương hóa sinh, hóa giải âm nguyên quá kinh nhân là được." Lưu lão nhìn Ngụy Tác nói nhanh.
"A?" Tất thảy nhợt nhạ mặt mày khi nghe câu trước của Lưu lão nhưng câu sau thì lại cùng ngẩn người tròn mắt.
"Vói nhục thân và nguyên dương của các hạ... chắc được... đạo lữ khác thì khó đây." Hàn Vi Vi suýt ngất xỉu vì Lưu lão bảo Ngụy Tác như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.