- Không có có hay không, chỉ uống hơi nhiều mà thôi, sư đệ ngươi vừa say, là đã ngủ mất, không có gì mất mặt, mau rời giường đi, rửa mặt, buổi chiều chúng ta đi Hắc Sa Khẩu!
- Vâng!
Tiểu Báo Tử vội vàng xoay người rời giường.
- Sư huynh, chuyện này có đầu mối gì sao?
Trên đường đi Tiểu Báo Tử nhịn không được hỏi Kim Nam Thanh, Trung Hòa quận quận thành cách Hắc Sa Khẩu một khoảng cách hơi xa, dù cưỡi ngựa, cũng phải mất lộ trình hai ba ngày.
- Có cái rắm manh mối, tên Ô Vân Thiên kia là đồ ngu xuẩn, tra nhiều ngày như vậy, đầu mối gì cũng không có!
Kim Nam Thanh không vui nói:
- Đêm qua hắn nói đông nói tây, nói cái gì có việc cứ nói, hôm nay trời vừa sáng, tất cả đều thay đổi, mẹ kiếp, hắn cho rằng ta không biết hắn nghĩ gì sao? Không phải là sợ phiền phức lần này bị chúng ta giải quyết, hắn sẽ bị mất mặt, nhưng hắn không nghĩ tới, nếu chuyện này không được giải quyết, hắn mất mặt còn lớn hơn nữa...
- Có lẽ hắn muốn tự mình giải quyết chuyện này.
Tiểu Báo Tử nói.
- Nếu là hắn có thể tự mình giải quyết, chúng ta cũng không đến!
Kim Nam Thanh nói ra:
- Lại nói, không đề cập tới hắn nữa, chúng ta đi Hắc Sa Khẩu trước, dọc theo con đường này phải chú ý, có người nào khả nghi hay không. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Rời khỏi Trung Hòa quận thành, lại đi một đoạn đường, đám người kia dần dần rời khỏi quan đạo, đi vào đường nhỏ sơn dã.
Người trong chuyến đi này, lớn tuổi nhất chỉ mười bảy mười tám, nhỏ tuổi nhất chính là Tiểu Báo Tử, mới mười hai mười ba, thời điểm này vốn không có phiền não gì, phàn nàn vài câu, liền bị cảnh sắc chung quanh hấp dẫn.
Kiền Châu nhiều núi, địa thế không bằng phẳng, cảnh sắc cũng không tệ, một đường vừa đi vừa ngắm cảnh, đường xá xa xôi cũng không tính là tịch mịch.
Hiện tại thiên hạ thái bình, Kiền Châu là nội địa Đại Tấn, trị an rất không tồi, dù trên đường có chút đạo phỉ, nhìn thấy bọn họ đều cưỡi trên ngựa to lớn, trên người lại có binh khí, đương nhiên là nhận ra là đệ tử võ lâm thế gia, là nhân vật không dễ chọc, cũng không xảy ra phiền toái gì, cho nên, từ quận thành đến Hắc Sa Khẩu, con đường rất yên bình, nguy hiểm không có, ngược lại xử lý vài chuyện bất bình, được gọi vài tiếng
"Thiếu hiệp".
- Phía trước chính là Hắc Sa Khẩu, qua Hắc Sa Khẩu, đám kia bị cướp hàng ở chỗ này, chúng ta điều tra, cũng ở gần Hắc Sa Khẩu, tổng cộng có bảy đám đạo phỉ, trong đó bốn nhóm không có thực lực, ba nhóm có thực lực, có quan hệ không tệ với Ô Vân Thiên, trong đó có một đám còn mời Ô Vân Thiên ăn cơm ở Hạnh Hoa Lầu trong quận thành, không có điểm nào khả nghi.
- Như vậy, chỉ còn lại hai nhóm đạo phỉ có hiềm nghi?
Chu Chính Minh tiếp lời.
- Hai nhóm đạo phỉ kia chúng ta cũng điều tra, có một đám do Mã Đại cầm đầu, đao pháp không tệ, thủ hạ có một hai trăm người ngựa, thực lực không tệ, sau khi chuyện xảy ra, bọn họ liền thông qua quan hệ phủi sạch, tỏ vẻ không phải bọn họ làm, còn một đám có thủ lĩnh là Hắc Tam Nương, cũng giống như vậy, sau khi xảy ra chuyện, liền cho người mang tin tức về, sau khi gia chủ và các vị trưởng lão phân tích đều cho rằng, khả năng bọn họ làm không lớn.
- Vì cái gì?
Chu Chính Minh khó hiểu hỏi.
- Nhóm hàng hóa này vận chuyển tới cho quân thủ thành, bọn họ là đạo phỉ kiếm ăn trên quan đạo Trung Hòa quận, người bọn họ không thể đắc tội nhất chính là quân thủ thành, trừ phi bọn họ không muốn kiếm cơm ở chỗ này nữa, nếu không, chắc chắn sẽ không có tâm tư này, lại nói, các loại thế lực lục lâm này quan hệ rắc rối khó gỡ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, nhưng tiếng gió lại không có, nếu là do bọn họ làm, tin tức đã sớm lộ ra, làm sao mà cẩn thận giống hiện giờ!
Kim Nam Thanh tỉnh táo phân tích, trên thực tế, những lời này của hứn, đều đã được trưởng lão Ô gia phân tích qua, hắn chỉ đem những phỏng đoán của cao tầng Ô gia thuật lại mà thôi.
- Chúng ta phải tra như thế nào?
Chu Chính Minh hỏi, nghiễm nhiên là nhân vật số hai trong đội ngũ.
- Thế chúng ta nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu?
- Nếu như nói thế, chúng ta sẽ không đi tới Hắc Sa Khẩu?
Kim Nam Thanh trầm giọng nói:
- Sau khi gia tộc xảy ra chuyện, đã bắt đầu giám sát các con đường tiêu thụ hàng, nhưng không thu hoạch được gì, điều này nói rõ, đám hàng hóa kia hiện giờ vẫn chưa đem đi tiêu thụ.
- Đám hàng hóa kia là vũ khí thượng hạng, số lượng cũng không ít, nếu không tiêu thụ, cần phải có nơi giấu hàng, đây là chuyện thường tình, dù Ô Vân Thiên không báo quan, nhưng quan phủ cũng âm thầm giám thị, dù sao đây là hàng của quân thủ thành, quan binh mua để phân phối trong Trung Hòa quận, cho nên bọn họ cũng giám sát các đội ngũ khả nghi ra vào Trung Hòa quận và các thành lân cận.
- Nếu không tiêu thụ ra ngoài, vậy sẽ không chở đi, chẳng lẽ nhóm hàng hóa này được giấu ở gần Hắc Sa Khẩu?
Tiểu Báo Tử hỏi.
- Khả năng này rất lớn, nhưng phương viên xung quanh Hắc Sa Khẩu lại có diện tích mấy trăm dặm, chúng ta muốn tìm, cũng rất khó khăn a.
Kim Nam Thanh nhìn cát bốn phía, cau mày, nói khẽ.
Bọn họ lúc này, còn không biết, chính mình sắp bị cuốn vào một phiền toái cực kỳ lớn.
Ở một địa phương yên lặng không người, có một lầu nhỏ bố trí trang nhã, phong cách tươi mát.
Trong một gian phòng trang nhã nhất, có một gã thanh niên nam tử ngồi cùng một lão già áo xám.
Nam tử khí chất thanh nhã, toàn thân lộ ra một loại khí chất cao quý, mà lão già áo xám, giống như một cây khô, toàn thân toát ra mùi vị hư thối, cùng ngồi với thanh niên mặc hoa phục, sinh ra một loại đối lập rất rõ rệt.
- Chuyện ở Trung Hòa quận, đều đã chuẩn bị tốt chứ?
Nam tử mặc hoa phục nhẹ giọng hỏi.
- Bẩm chủ tử, đã chuẩn bị tốt, nhưng nghe nói, Ô gia đã treo giải thưởng cho chuyện này, đã có một đám đệ tử nhận nhiệm vụ, đi Trung Hòa quận điều tra!
- Ô gia, hừ, một đám thợ rèn mà thôi, có cái gì quan trọng chứ!
Nam tử mặc hoa phục phất tay, dùng tay gõ lên cái bàn gỗ trước mặt, trầm ngâm một lúcc, nói:
- Không phải Liễu Tứ đang ở đó sao, bảo hắn đem đám người Ô gia kia giải quyết đi!
- Liễu Tứ?
Lông mày lão già nhíu lại, trên mặt hiện ra vẻ khó xử, nói:
- Nếu như hắn không muốn thì thế nào, dù sao, hắn không bị chúng ta tiết chế, lần này đi, chỉ là tiện đường mà thôi, vạn nhất...
- Không có vạn nhất, chuyện này hắn đã nhúng tay, dù có nguyện ý hay không cũng không do hắn quyết định nữa, chẳng lẽ hắn thực sự cho rằng muốn đi thì đi, muốn ở thì ở hay sao?