Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1472: Đối mặt Thiên Tiên (2)




Số mệnh! Thứ này đối với tu sĩ bình thường mà nói thần bí không gì sánh được, tôn quý không gì sánh được, thế nhưng một khi tới cấp độ Địa Tiên đỉnh phong này thì sẽ không còn sự thần bí như trước nữa, thậm chí một số ít Địa Tiên cường đại còn có thể ý thức được sự ảnh hưởng của số mệnh. Đối với yêu tiên mà nói, việc này lại càng thuận buồm xuôi gió, năm đó Ngọc Hoàng Đại Thánh dựa theo số mệnh, mạnh mẽ trùng kích cảnh giới Yêu Tiên thành công, bởi vậy, trước mặt yêu tiên, vọng tưởng dựa vào số mệnh mà gây bất lợi cho hắn hầu như là không có khả năng.

Chỉ là, vô luận Địa Tiên cường đại hay yêu tiên, đối với sự ảnh hưởng của số mệnh cũng là có hạn, nhiều nhất cũng chỉ có thể dẫn đạo, đối với người nắm đại vận khí như Chu Báo, coi như là yêu tiên cũng sẽ không động vào, chỉ là hiện tại tình huống có chút đặc thù, Ngọc Hoàng Đại Thánh lại vẫn luôn chờ đợi thời khắc này, tự nhiên sẽ không buông tha cho Chu Báo nữa.

- Ngươi muốn làm cái gì vậy?

Lúc này, Chu Báo bị xiềng xích ngân sắc khoá chặt rút cục đình chỉ hoạt động, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Ngọc Hoàng Đại Thánh. Tuy rằng bị xiềng xích ngân sắc trói buộc thế nhưng hắn lại có thể rõ ràng cảm giác được, lực lượng của bản thân không hề bị hao tổn, ngược lại, tại nơi tiếp xúc với xiềng xích này, truyền đến một cỗ nguyên khí mạnh mẽ không gì sánh được, bị chính Băng Phách Động Huyết Thần Quang hấp thu, biến thành lực lượng của hắn.

- Đây rút cục là có chuyện gì nhỉ?

Trong nháy mắt, Chu Báo thậm chí cảm giác chưa bao giờ mình sảng khoái như vậy, dường như rất nhanh, mình có thể đột phá cảnh giới Địa Tiên, tiến vào Thiên tiên.

Cảm giác có chút sung sướng, nhưng sự thực cũng không phải như vậy, cùng với nguyên khí cường đại truyền vào cơ thể là xiềng xích càng ngày càng thâm lại, cuối cùng khiến hắn không thể nhúch nhích, điều này làm cho hắn hiểu ra, bản thân mình hiện tại giống như con heo được người ta nuôi dưỡng, chỉ đang chờ bị giết chết ăn thịt, thế nhưng hắn căn bản không có cách nào thoát khỏi, cho tới nay, hắn đều chỉ nghe nói qua sự cường đại của Thiên tiên, thế nhưng bây giờ đối mặt với một gã Thiên tiên, đối mặt với uy lực của hắn, Chu Báo mới biết được, trước mặt uy lực của Thiên tiên tất cả chỉ là bọt nước, đều là sự vũ nhục đối với Thiên tiên.

Sự cường đại của Thiên tiên không thể tưởng tượng được, không thể nói lý, lại càng không thể chống đối.

- Ta muốn gì sao? Sau một trăm vạn năm ta tu thành Thiên tiên, ta một mực đợi ở chỗ này, đợi người ứng kiếp xuất hiện bên trong Phân Bảo Nham, đợi thời khắc cỗ thi hài Chuẩn Đề xuất hiện!

Tới lúc này, Ngọc Hoàng Đại Thánh có cảm giác đã lâu không có gì cần phải giấu diếm, bản thân không có dụng tâm mà nói ra sự thực.

- Chuẩn Đề?

Chu Báo sửng sốt, hơi suy nghĩ một chút, dường như đã hiểu ra cái gì đó, thế nhưng không đợi hắn suy nghĩ xong, số mệnh của hắn lại rực cháy, cùng lúc đó, hắn cũng cảm giác được rõ ràng, ở giữa Phân Bảo Nham này, tại một điểm thần bí nào đó có một khí tức xa xưa kêu gọi hắn, chính xác chính là kêu gọi Thất Bảo Diệu Thụ của hắn.

- Chuyện này...

- Rốt cục đã xuất hiện rồi sao? Thi hài Chuẩn Đề, ở bên trong Phân Bảo Nham yên lặng bao nhiêu kỷ nguyên rút cuộc cũng có hi vọng sống lại sao?

Chu Báo đứng đó nhưng tâm trí đã hoàn toàn bị bốn chữ thi hài Chuẩn Đề chiếm giữ, không ngờ thi hài bên trong Phân Bảo Nham này là của Chuẩn Đề, chỉ là không biết có phải là Chuẩn Đề kia không, từ khi ý thức của mình xuất hiện tại thế giới này, Chu Báo đối với thần thoại kiếp trước có chút nghi hoặc, có thể những thần thoại này cùng với một số Thiên Tiên, Địa Tiên cường đại có tên giống nhau, mà được truyền lại mà thôi, ví như Trấn Nguyên Đại Tiên, ví như Chuẩn Đề này.

Mà đồng thời, vào giờ phút này trong lòng Chu Báo liền xuất hiện cảm giác thất bại, lẽ nào chính mình cố gắng bao nhiêu đều là vô ích, bên trong không gian Phân Bảo Nham, vô luận là những Thiên Tiên đại năng này có dự định kết cục gì, bản thân mình đều là quân cờ cho những Thiên Tiên đại năng này đánh mà thôi.

Trừ phi, ngươi có thể thành Thiên Tiên.

Thế nhưng hắn có cơ hội sao?

Vào giờ phút này, Chu Báo cơ hồ có một loại cảm giác mất hết can đảm trước số mệnh, trước số mệnh long trọng của hắn, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, một đường đi thẳng, tuy rằng đã trải qua bao nhiêu ngăn trở thế nhưng một đường đi tới dũng mãnh thẳng tiến, hắn đều có một con bài chưa lật, coi như là gặp phải cục diện khó khăn cũng có thể mở một đường máu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Thế nhưng hiện tại đối mặt với Ngọc Hoàng Đại Thánh cảnh giới Thiên Tiên, hắn có cảm giác vô luận bản thân mình thi triển thủ đoạn gì đều chạy không thoát, trước mặt Thiên Tiên, cho dù sở hữu con bài chưa lật đều có vẻ quá mức yếu ớt!

Ngay khi Chu Báo đang tuyệt vọng, thậm chí là lúc hắn chuẩn bị buông tha tất cả, một cỗ áp lực không gì sánh được từ bên trong Phân Bảo Nham phát ra.

Hô!!

Như một mặt đang đang yên lặng nổi lên bão táp, dưới cỗ áp lực này cho dù là Ngọc Hoàng Đại Thánh cũng sinh ra một chút ngập ngừng, với một kẻ đang đứng ở bờ vực tuyệt vọng thì làm sao hắn có thể buông tha cho một cơ hội như vậy chứa? Thân thể mạnh mẽ đánh một quyền, không lùi mà tiến, thi triển Chư Thiên Vạn Giới, lực lượng của hắn tập trung lại, nương theo cỗ áp lực xuất hiện này thoát ra khỏi sự trói buộc của Ngọc Hoàng Đại Tánh.

- Rút cục cũng đi ra rồi sao?

Thấy Chu Báo thoát khỏi của bản thân, khiến cho Ngọc Hoàng Đại Thánh có chút ngoài ý muốn, thế nhưng hắn chợt thư thái lại, một cỗ uy áp nhàn nhàn từ bên trong người hắn phát ra, trung hoa áp lực đột nhiên xuất hiện bên trong hư không.

- Đi ra hết đi, ở đây không còn là việc mà các ngươi có thể tham dự.

Dưới thanh âm uy áp của Ngọc Hoàng Đại Thánh, đám Địa Tiên nhìn nhau, lại cảm thụ được áp lực đặc thù bên trong không gian, hầu như đồng thời đều đưa ra lựa chọn chính xác là ly khai.

Mà Chu Báo, hiện tại có muốn chạy cũng không được.

Vào lúc cỗ áp lực này xuất hiện, hắn phát hiện ra bản thân mình không thể nhúc nhích, ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được, thế nhưng đồng thời hắn cũng cảm giác vô cùng thoải mái, cỗ áp lực kia khiến cho hắn có cảm giác, dường như vốn nó thuộc về hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.