Thông Thiên Đại Thánh

Chương 166: Trở về thành - Phát động (Hạ)



- Không được, không được, không được suy nghĩ lung tung nữa, không thể suy nghĩ lung tung!

Tiểu Báo Tử thầm cảnh tỉnh bản thân nhưng cái ý niệm kia không thể nào xua đi được.

- Mụ nội nó, thật là phiền phức!

Hắn hung hăng cầm chén rượu trong tay nốc cạn khiến hắn ho khan liên tục!

- Chu sư đệ, ngươi không sao chứ?

- Hic, uống vội quá làm ta bị sặc rượu!

Tiểu Báo Tử vừa nói vừa liên tục khục khục.

- Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt lắm, có phải lúc tu luyện xảy ra vấn đề gì không?

Kim Nam Thanh quan tâm hỏi han. Hiện tại mọi người đã cùng hội cùng thuyền, hơn nữa chiến lực của Tiểu Báo Tử hắn cũng đã kiến thức, đặc biệt là một quyền Phấn Toái Chân Không kia ngay cả cao thủ Đoán Cốt Giới cũng bị đánh thành tro bụi càng khiến hắn vừa hoảng sợ vừa nảy sinh ý muốn lôi kéo, cho nên hắn đối với Tiểu Báo Tử rất quan tâm.

- Vấn đề thì không có nhưng ta vừa mới đột phá, cần phải có thời gian để củng cố cảnh giới!

Tiểu Báo Tử tự nhiên là thuận theo mà nói:

- Chỉ sợ phải mất một ít thời gian, cho nên ....

- Không vấn đề gì, thời gian tới cũng chỉ là diễn trò mà thôi, ngươi cứ ở bên trong quận thành tu luyện đi!

Kim Nam Thanh rất thức thời nói.

Tiểu Báo Tử gật gật đầu không nói thêm gì nữa. Trên thực tế, hắn đâu cần thời gian để củng cố cảnh giới, thực ra là hắn muốn có thời gian để tế luyện bốn mươi chín căn Tu La Âm Sát Châm mà thôi. Đối với hắn mà nói, bốn mươi chín căn Tu La Âm Sát Châm này sẽ có trợ lực rất lớn, đại đặc biệt khó phát hiện, nhất là trong ban đêm đám hắc mang kia căn bản là không thể phân biệt được. Đúng là một bảo bối phòng thân rất tốt, một ngày còn chưa tế luyện hoàn toàn hắn một ngày không an tâm!

Tiệc rượu qua đi, Tần Phi Hổ mời mấy người Tiểu Báo Tử tới Phi Hổ tiêu cục làm khách lại bị Kim Nam Thanh khéo léo từ chối nói bọn họ hiện tại còn nhiệm vụ trong người, đợi sau khi mọi việc chấm dứt nhất định sẽ đến Phi Hổ tiêu cục bái phỏng thì Tần Phi Hổ mới chịu thôi.

Đương nhiên, phần tạ lễ là không thể thiếu, bởi vì Vương Cát đã chết đi nên mấy vị thiếu hiệp của Ô gia này đều nhận được một phần hậu lễ xa xỉ. Trọng yếu nhất là mấy người bọn họ ở trong Trung Hoà quân thành này cũng coi như đã có chút thanh danh, miễn cưỡng được xưng là "thiếu hiệp"!

- Thiếu hiệp, hắc hắc, đi lại trên giang hồ, chỉ cần có một bộ mặt trẻ tuổi thì rất dễ dàng được gọi là thiếu hiệp a!

Trở về phân bộ của Ô gia trong Trung Hoà quận thành, tiến vào trong phòng của mình đóng cửa lại, Cửu Long Thần Hoả nội khí vận chuyển, một luồng hơi rượu nòng nặc từ trên người Tiểu Báo Tử thoát ra. Trên tiệc rượu bởi vì hắn niên kỷ còn nhỏ nên người khác cũng không có mời rượu hắn nhưng mấy vị sư huynh cứ mỗi người một ly đẩy đưa, mà Tiểu Báo Tử cũng không thể không cho bọn họ mặt mũi bởi vậy hắn uống cũng không ít. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Sau khi bức hết rượu ra ngoài, hắn liền ngồi lên giường, đem bốn mươi chín căn Tu La Âm Sát Châm ra bắt đầu tế luyện.

...

- Cái gì? Liếu Tứ mất tích?

Vẫn là trong cái tiểu đình trang nhã kia, vẫn là hai người ngồi đó, nam tử mặc hoa phục cau mày, nói:

- Một điểm tin tức cũng không có sao?

- Vâng thưa chủ tử, một chút tin tức cũng không có!

Lão giả áo xám cũng cười khổ, nói:

- Còn nữa, đám dược liệu kia cũng đã mất tung tích, trên thi thể những người được phái trông coi đều là do những vũ khí như đao kiếm bình thường tổn thương, không có chỗ nào đáng nghi!

- Bị đao kiếm tổn thương?

Hoa phục nam tử nhìn lão giả áo xám, hỏi:

- Thật sự không có điểm nào khả nghi sao?

- Thật ra cũng có, điểm khả nghi lớn nhất chính là do đám đạo phỉ ở gần đó phát hiện bọn họ nên mới bị đánh cướp!

Lão giả áo xám lại cười khổ, nói:

- Nếu không thì dưới tình huống như thế không ai có năng lực một lần đem cả mười xe dược liệu mang đi, chỉ có thể là do đám đạo phỉ mang về xào huyệt của chúng cất giấu!

- Có đúng vậy không? Không phải là do mấy tên tiểu tử của Ô gia kia làm chứ?

Hoa phục nam tử thoáng chần chờ một chút rồi hỏi.

- Mấy tên tiểu tử Ô gia kia ta cũng đã điều tra, tu vi cao nhất là một người tên Kim Nam Thanh chỉ vừa đạt tới Nhị phẩm đỉnh phong, cho dù bọn hắn có làm thì chắc chắn là thắng thảm mà trở về không có khả năng làm sạch sẽ lưu loát như vậy. Mặt khác, bọn hắn cũng không có năng lực đem mười xe dược liệu kia đi!

Lão giả áo xám dừng một chút lại nói tiếp:

- Mặt khác, trong lúc truy tra bọn hắn còn cho rằng vụ đánh cướp lần trước là do đám đạo phỉ của Hắc Sa Khẩu làm cho nên đã nảy sinh xung đột rồi giết một nhóm đạo phỉ, giúp Phi Hổ tiêu cục lấy về được một chuyến hàng hoá. Hiện tại bọn hắn ở trong Trung Hoà quận thành cũng nổi danh một chút, bất quá bọn hắn cũng tổn thất một người!

- Đám đạo phỉ kia đều là một đám ô hợp, không đáng nhắc tới!

Hoa phục nam tử khoát khoát tay, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:

- Ngươi nghĩ xem có phải tên Liễu Tứ kia ôm hàng nuốt không?

- Khả năng này không lớn, Liễu Tứ là Ngũ phẩm cao thủ, đám dược liệu kia đối với hắn hầu như không có bao nhiêu tác dụng. Hơn nữa hắn còn là môn hạ của Liễu Thất Đạo Nhân, môn quy của Liễu Thất Đạo Nhân rất sâm nghiêm, cho nên Liễu Tứ sẽ không có cái gan này!

- Chẳng lẽ là ...

Hoa phục nam tử lại tựa hồ như nghĩ tới cái gì nhưng có vẻ như lại thấy không có khả năng.

- Liễu Tứ mà một Ngũ phẩm cao thủ, đám dược liệu kia đúng là không có tác dụng gì với hắn, đúng rồi, những việc ta giao hắn đã làm xong hết chưa?

- Trừ việc mấy tên tiểu tử Ô gia thì những việc khác đều đã xử lý tốt!

- Vậy là được rồi, đám dược liệu kia tạm thời bỏ qua đi, dù sao trong kế hoạch của chúng ta cũng không có đám dược liệu kia. Nếu thật sự là bị đám đạo phỉ cướp đi thì đợi khi xong chuyện sẽ truy cứu sau!

- Vâng!

- Lúc nào có thể phát động?

- Nửa tháng nữa!

- Tốt, vậy thì nửa tháng sau phát động!

Trên mặt hoa phục nam tử nở nụ cười đầy vẻ chờ mong:

- Để ta nhìn xem bọn chúng có thể làm tới mức nào?

Nửa tháng thời gian chỉ thoáng cái đã qua!

Ô gia ở Trung Hoà quân thành trong nửa tháng vừa qua cũng phát sinh rất nhiều chuyện.

Vụ án hàng hoá của Ô gia bị cướp càng náo càng lớn. Mấy tiểu tử nhận nhiệm vụ truy tra từ tổng bộ của Ô gia bắt đầu nhằm vào đám đạo phỉ của Hắc Sa Khẩu ra tay. Đứng mũi chịu xào chính là Mã đại hồ tử, tên thủ hạ đắc lực của hắn là Kim Ngọc Bảo đã bị giết, còn tổn hại một đội nhân mã, nếu là lúc bình thường thì hắn đã nổi trận lôi đình rồi nhưng khoảng thời gian này quá nguy hiểm nên hắn đành phải nhịn xuống, ẩn núp một chỗ không lộ diện khiến cho mấy vị "thiếu hiệp" của Ô gia khó có cơ hội ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.