- Đây là...?
Sắc mặt Tiểu Báo Tử đại biến, trong đầu chớp động quỹ tích vận hành của nội khí trong trường kiếm vừa rồi.
- Đây là bí kỹ, chỉ là bị người phong ấn trong này. Chết tiệt, đây là thủ nghệ của Giản gia. Hắn là người của Giản gia?
Đem bí kỹ cố hóa trong binh khí, người sử dụng không cần tự mình vận dụng bí kỹ, chỉ cần đem nội khí rót vào bên trong liền có thể thi triển ra. Tuy rằng uy lực không nhất định bằng được tự thân vận dung. Thế nhưng lợi ích cũng nhiều hơn. Thứ nhất tiết kiệm nội khí tổn hao. Thứ hai không cần khống chế nội khí tinh tế như vậy. Bởi thế, loại thực bình này của Giản gia thập phần được mọi người hoan ngênh.
- Chẳng lẽ là vì lần trước tại Địa Để Hỏa Mạch, ta đả thương trưởng lão của bọn họ. Do đó người của Giản gia tới tìm ta gây phiền phức? Khả năng này không phải không có. Giản gia và Ô gia chính là quan hệ đối địch cạnh tranh, đối với Loạn Phi Phong Chùy Pháp của Ô gia cũng có nghiên cứu cực sâu. Có thể tại trước khi xuất chiêu, khắp nơi đều chiếm được tiên cũng là bình thường. Bất quá, Giản gia hẳn là biết ta sắp trở thành thân vệ của Lý Nguyên, đồng thời ta đả thương trưởng lão của bọn họ cũng vì Vương Xà, bọn họ chẳng lẽ không sợ rước lấy phiền phức?
Tiểu Báo Tử cho tới bây giờ cũng không cho rằng bản thân là người quan trọng gì cả. Thế nhưng hiện tại hắn, một đầu hợp với Ô gia, một đầu hợp với Đề Đốc Trung Hòa Quận. Còn có một đầu khác hợp với Thiên Long Đạo tọa, hiện tại tìm hắn gây phiền toái, tùy tiện rước lấy họa sát thân, không phải thời cơ thích hợp.
Nghĩ nửa ngày, cũng không có tìm được manh mối, Tiểu Báo Tử bất đắc dĩ thở dài một hơi:
- Bỏ đi, không nghĩ nữa, uy lực bí kỹ giấu trong thanh kiếm này thực sự đáng sợ. Hẳn là Vô Cực Chấn Thiên trong truyền thuyết, có cơ hội lại hảo hảo nghiên cứu một chút. Mẹ nó, vì sao ta lại thấy thời gian nửa năm căn bản là thiếu nhỉ?
Ý thức được chấn động tràn ngập hủy diệt kia chính là Vô Cực Chấn Thiên trong truyền thuyết, tâm tình Báo Tử liền thật không tốt.
Vô Cực Chấn Thiên là một môn bí kỹ nổi danh, thậm chí, được xưng là bí kỹ mạnh nhất. Bất quá cũng là bí kỹ gân gà.
Bởi vì môn bí kỹ này hầu như đem khuyết điểm của bí kỹ phóng đại vô hạn.
Đặc biệt đối với đối với khống chế nội lực đã đến trình độ biến thái. Tựa như vừa rồi Báo Tử cảm giác được trong trường kiếm hình thù kỳ lạ, nội khí lưu chùyển tốc độ cao, không chỉ có yêu cầu đối với lực khống chế. Đối với kinh mạch cũng có. Gánh nặng này lớn đến nỗi cho dù là cửu phẩm cường giả cũng không có khả năng bình yên vô sự thi triển ra.
Do đó, môn bí kỹ này tuy rằng được xưng là trấn trạch bí kỹ của Giản gia. Thế nhưng trong lịch sử một nghìn năm trăm năm của họ cũng chưa từng nghe nói qua có ai luyện thành được.
Không ai luyện thành cũng không có nghĩa là môn bí kỹ này không tồn tại. Ngược lại, môn bí kỹ này còn phi thường nổi danh. Nguyên nhân cũng vì thủ nghệ độc nhất vô nhị của Giản gia có thể đem bí kỹ khắc lên thực binh.
Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.xyzMặc dù làm như vậy xác xuất thành công cũng không cao, hơn nữa càng là bí kỹ cường đại, muốn chạm khắc vào thực binh lại càng khó khăn, nhưng tóm lại cũng có thành công.
Trong lịch sử Giản gia, tổng cộng có ba lần đem Vô Cực Chấn Thiên khắc vào thực binh, do đó cũng tạo thành ba thanh kỳ binh danh chấn thiên hạ: Chấn Thiên, Kinh Địa, Phá Không!
Ba thanh kỳ binh này giá trị không dưới thần binh bình thường, thậm chí còn vượt hơn.
Chỉ là ngoài thanh Chấn Thiên trong ba thanh thần binh còn ở lại Thần Võ Khố của Giản gia thì hai thanh khác, Kinh Địa và Phá Không sớm đã không biết tung tích.
Tiểu Báo Tử cũng chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ gặp được một thanh.
- Thanh này đến tột cùng là Kinh Địa hay Phá Không đây?
Nghĩ vậy lai lịch của trường kiếm, Tiểu Báo Tử lại hứng thú, cầm lấy thanh trường kiếm hình thù kỳ lạ này, tỉ mỉ quan sát. Rốt cục sau một phen tìm tòi, ánh mắt hắn dừng lại tại một đồ hình cổ quái. Ban đầu, Tiểu Báo Tử còn tưởng rằng hoa văn đồ hình này chỉ dùng để trang trí? Kết quả lúc nhìn kỹ mới phát hiện dĩ nhiên là hai chữ cổ: Phá Không!
- Thực sự là Phá Không Kiếm a!
Tiểu Báo Tử cười cổ quái, trong lòng cũng tự nhiên nặng nề.
Vô luận là ai, đột nhiên phát hiện một thế gia cường đại muốn đối phó với mình, đây cũng là một chùyện làm hắn cảm thấy không thoải mái.
- Có thể không phải Giản gia, mà là người khác cầm Phá Không Kiếm tới giết ta, cũng có khả năng này a! Nghe nói trong ba thanh kỳ binh, Giản gia chỉ là giữ lại một thanh Chấn Thiên, hai thanh kiếm khác đã không biết tung tích. Bất quá, cho dù là ai có thể có được Phá Không Kiếm Phá Không Kiếm tới giết ta, cũng không phải người thường!
Con mắt Tiểu Báo Tử dần dần híp lại thành một cái khe. Vừa cẩn thận quan sát tỉ mỉ thanh Phá Không Kiếm này:
- Vô luận chủ sự phía sau màn là ai, khi hắn phát hiện ta không bị giết. Mà người tới giết ta không có trở lại, liền nhất định biết được đã bị ta giết. Như vậy, Phá Không Kiếm tự nhiên cũng rơi vào trong tay ta. Do đó, thanh kiếm này cũng không cần phải cất giấu, hừ hừ. Thanh kiếm này là ta lấy được trên người sát thủ, tự nhiên sẽ thuộc về ta. Chờ ta xem thấu Vô Cực Chấn Thiên bên trong, liền đem thanh kiếm này bán đi. Không, để nó đưa cho sư phụ, hắc hắc. Sư phụ sắp mừng thọ, tuy rằng cũng không làm gì, bất quá, mấy năm qua, ta làm đồ đệ, lại thực chưa có hiếu kính tốt. Chi bằng đem thanh kiếm này làm quà sinh nhật, cũng không kém một lần Thạch Kinh tặng cho Lữ Nhất Nguyệt Hỏa Hồng Tình. Nói không chừng còn có thể bán cho Ô gia một đại nhân tình.
Suy nghĩ rõ ràng Tiểu Báo Tử liền tự thu thanh Phá Không Kiếm này lại, nhàn nhã trở về nhà.
Một đêm không nói chùyện, sáng sớm ngày thứ hai liền từ biệt người nhà, đi tới khu rừng già trên Mãng Thương Sơn.
Hiện tại địa vị của hắn ở nhà thập phần đặc thù. Tuy rằng đứng hàng lão nhị, thế nhưng cả nhà đều nhìn lên hắn. Cho dù Chu lão đầu cũng không ngoại lệ, khi biết được nhi tử của mình trở thành thân vệ của Đại Suất, càng cười toe tóe. Hơn nữa Tiểu Báo Tử còn mang về cho bọn họ một món tài phú cực lớn, càng khiến hắn gần như cả lúc ngủ cũng cười. Đối với các hành động của nhi tử tự nhiên là sẽ không can thiệp quá nhiều.
Mãng Thương vẫn giống như lúc hắn rời khỏi, sâu thẳm, cao không thể đoán. Nhìn lại đều là thâm sơn hiểm cốc. Thương thạch lão thụ phảng phất như có vô cùng bí mật ẩn chứa bên trong, lại tựa như có vô cùng nguy hiểm. Tiểu Báo Tử nhập sơn, cũng không có trực tiếp tiến vào sâu, mà đi tới một mảnh rừng già. Ở đây, từ ý nghĩa nào đó mà nói, vẫn là thuộc về biên giới Mãng Thương Sơn. Ở đây cũng là địa phương sâu nhất thợ săn trong thôn có thể đi tới được. Lại đi vào sâu hơn, ngoài trừ cao thủ võ lâm chân chính và những kẻ lạc đường, cũng không có ai dám đi vào.