A! Một tiếng, cây chổi trong tay bị hắn ném thật xa, thân thể cũng lui về phía sau, lui về đến bốn năm trượng, mới đặt mông ngồi xuống đất.
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi là người nào?
Tô Nhị Cẩu ngồi dưới đất, có chút kinh hoàng nhìn một người một thú xuất hiện như quỷ mị, lắp bắp hỏi.
Người này bỏ đi, rất trẻ tuổi, dù nhỏ tuổi, nhưng thập phần uy vũ, nhưng mà, đầu năm nay người uy vũ rất nhiều, chỉ cần là có luyện qua võ công, trên người đều không tự chủ xuất hiện khí thế, Tô Nhị Cẩu sống ở Giang Thành nhiều năm như vậy, cũng không phải là chưa nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLLàm cho hắn có cảm giác sợ hãi chính là con chó màu bạc ở bên cạnh người ngày, không phải, là sói.
Không, chó cũng tốt, sói cũng được, dù gọi thế nào cũng là một đầu súc sinh, hắn đã sống năm mươi sáu năm, cũng không phải là người chưa từng nhìn thấy các mặt xã hội, nhưng mà nói thật ra, hắn lần đầu tiên nhìn thấy có người dẫn theo chó, không ngờ còn dám đi nghênh ngang, đứng thẳng, chỉ với chiều cao, cũng đã ngang với vai của hắn, da lông toàn thân màu bạc, lông sáng bóng, đón gió phấp phới, vô cùng uy phong, con ngươi màu xanh, nhìn chằm chằm vào mình, giống như đang nhìn chằm chằm vào bữa tiệc tối, chính vì thế đã làm cho nội tâm Tô Nhị Cẩu sinh cả cảm giác tuyệt vọng.
Tô Nhị Cẩu thấy thiếu niên bên cạnh ngân lang không trả lời vấn đề của mình, mà vỗ vỗ đầu ngân lang, nói:
- Tiểu Độc, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, khi không có chuyện gì thì đừng có dọa người khác như thế.
Sau đó quay đầu nhếch miệng cười cười với Tô Nhị Cẩu, hỏi:
- Xin hỏi, phía trước có phải là Giang Thành hay không?
-Đúng, phía trước chính là Giang Thành!
Tô Nhị Cẩu liên tục gật đầu, ngẩng đầu nhìn ngân lang, sau khi ý thức đã trở về thân thể, nói:
- Ngươi... Ngươi muốn vào thành sao?
- Đúng vậy!
Thiếu niên nhìn hắn gật đầu, vỗ vỗ lưng ngân lang, thì thầm với nó một tiếng, hình như nó bất mãn với thái độ vừa rồi của mình, hung hăng liếc nhìn Tô Nhị Cẩu, đi theo sau thiếu niên kia, đi về hướng Giang Thành.
Một người một sói này, chính là Tiểu Báo Tử và yêu thú của hắn, tiểu Độc.
Sau khi tiểu Độc bị Tiểu Báo Tử thu phục, liền một mực đi theo Tiểu Báo Tử, nhưng thân hình của tiểu Độc quá mức dọa người, thời điểm tiến vào Trung Hòa quận thành, cho nên bảo nó sống ngoài nơi sơn dã, bảo nó tự kiếm ăn một mình, trừ việc cấm tiệt ăn người ra, cũng không đưa ra yêu cầu nào đặc biệt, cho nên cuộc sống của tiểu Độc khá khoái hoạt.
Lúc này hắn bị Lý Nguyên thả ra ngoài, lại biết tình hình Giang Thành rất phức tạp, trong lòng Tiểu Báo Tử không rõ ngọn nguồn, liền quyết định đem Tiểu Độc đi theo áp trận.
Nhưng dù nói thế nào, nó là một con yêu thú, ở trên đời này, lực uy hiếp của yêu thú, còn mạnh hơn người rất nhiều.
Cho nên, hắn liền mang theo Tiểu Độc bên cạnh, khi tiến vào Giang Thành, vì được tiêu dao một thời gian nên Tiểu Độc có chút không vui, nhưng mặc kệ thế nào, không vui thì không vui, nó bị Tiểu Báo Tử hàng phục, không vui cũng chẳng làm được gì, nó không cách nào ngăn cản ý chí của Tiểu Báo Tử, kết quả là, trong lòng không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn phải chạy theo Tiểu Báo Tử cả trăm dặm, đi vào Giang Thành.
Chính vì tâm tình không vui, cho nên, cho dù ánh mắt của nó nhìn thấy cái gì, đều mang theo ác ý, mà tên Tô Nhị Cẩu đang quét được, là người không may nó nhìn thấy, bởi vậy, sau khi một người một sói rời đi, Tô Nhị Cẩu mới phát hiện, bất tri bất giác, lưng áo của hắn đã ướt đẫm, càng kỳ quái hơn là, dưới đũng quần, lại ước một vũng.
- Người này là... Người nào?
Trên thực tế, trong nội tâm hốt hoảng cũng không phải chỉ có Tô Nhị Cẩu, ở trước cửa thành rãnh rỗi nhàm chám, mấy tên lính canh nói chuyện phiếm đánh rắm với nhau, nhìn thấy một người một sói này, cũng bị dọa sợ, so với Tô Nhị Cẩu, tên lính thủ lĩnh cũng có chút nhãn lực, dù nhìn người không ra gì, nhưng nhìn thấy ngân lang rất rõ ràng, tuyệt đối không phải phàm vật, rất có thể là yêu thú.
Yêu thú, đầu năm nay cũng không thấy nhiều, tuy từ trước tới nay hắn chưa nhìn thấy qua, nhưng dù trong mắt người bình thường, hay là trong mắt người võ lâm, yêu thú là tồn tại cường đại, bướng bỉnh, tàn bạo, khát máu, đều là những đại danh khủng bố.
Đối mặt với yêu thú, cũng không phải là một tên lính thủ thành bình thường như hắn có thể đối phó, kết quả là, hắn lấy hết đảm lượng, đi tới bên cạnh thiếu niên dẫn con yêu thú này hỏi thăm.
Thiếu niên này thân hình người cao lớn, trên mặt hiện ra một nụ cười khiêm tốn, nhưng một con yêu thú hung thần ác sát đi bên cạnh, lộ ra vẻ không cân đối, nhưng mà, có thể đi cùng một chỗ với yêu thú, cho dù là nhìn rất hiền lành, cũng không phải là nhân vật bình thường, hơn nữa trên mặt hắn hiện ra nụ cười ôn hòa như tắm trong gió xuân, rốt cục tên lính lấy hết đảm lượng, mở miệng dò hỏi.
Thiếu niên kia chỉ cười cười, từ trong lòng ngực móc ra một phần ấn tính, trực tiếp ném vào tay của hắn, nói:
- Ta là Chu Báo, là tân nhậm thống lĩnh thủy quân Giang Thành, phụng mệnh Lý Nguyên Lý đô đốc, đến Giang Thành tiếp nhiệm!
- À? Thì ra là tâm nhậm thống lĩnh!
Chức thống lĩnh thủy quân Giang Thành này, đặt ở Trung Hòa quận thành không tính là gì, nhưng đây là Giang Thành, còn cao hơn tiểu đầu mục canh giữ cửa thành như hắn mấy bậc, mấy tên lính thủ cửa thành nghe Tiểu Báo Tử nói xong, tất cả đều quỳ xuống.
- Không cần phải đa lễ!
Thấy tên lính xem xong ấn tính, Tiểu Báo Tử dùng một ngón tay chỉ ra, nói:
- Ngươi, chính là ngươi, dẫn ta đi vào thành, đây là lần đầu tiên ta tới Giang Thành, chưa quen cuộc sống nơi đây, ngươi dẫn ta đi tới phủ thủ bị a!
- Dạ!
Tên lính thủ lĩnh nào dám nhiều lời, cung kính dập đầu một đầu, đem ấn tín dâng hai tay, giao cho Tiểu Báo Tử, sau đó vâng lời dẫn Tiểu Báo Tử vào trong Giang Thành.
Đúng như lời Vương Thiên Lôi nói, Giang Thành rất trù phú, lại rất phú quý phồn hoa, nhưng mà, chính vì vẻ phú quý này, lại dẫn đến sự cố.
Tên lính thủ lĩnh dẫn Tiểu Báo Tử đi từ từ trên đường, lúc này đã gần giữa trưa, người đi đường đi tới đi lui, tấp nập nhộn nhịp, nhưng hiện tại thân hình của tiểu Độc quá chói mắt, nên hấp dẫn ánh mắt của mọi người, chú ý tới mức quá đáng, trong khoảng thời gian ngắn, làm cho tất cả mọi người dừng chân nhìn xem, không bao lâu, hai bên đường đều chật ních, tuy không có người nào dám tiến lên, đứng bên đường chỉ chỉ chỏ chỏ, nhỏ giọng nói nhỏ.
Nhưng nói nhỏ thì nói nhỏ, thời điểm ít người thì cũng bỏ đi, hiện tại người ở đây đúng là quá nhiều, mỗi người nhỏ giọng nói nhỏ hợp lại với nhau, lại không thua gì âm thanh hò hét khi xem World Cup, âm thanh như sấm, giống như có hàng trăm ngàn con ruồi đang bay xung quanh, làm cho lỗ tai rất khó chịu.