Giết gấu trong nhà?
Hắn đương nhiên nhớ rõ, chính là một lần, trong cảnh sinh tử, Hỏa Hồng Tình của hắn thức tỉnh, Vương Xà cũng thấy được, và cũng chỉ có Vương Xà biết rõ.
Cũng chỉ Vương Xà mới biết ý nghĩa cái lần giết gấu kia của hắn.
Bất quá, Vương Xà nói cho nam tử này biết hắn giết gấu rất đẹp, như vậy cũng đại biểu, nam tử này chỉ biết hắn giết chết một con gấu, không biết hắn khai mở Hỏa Hồng Tình.
Nghĩ tới đây, hắn liền thả lỏng người ra.
- Vương Xà thật đúng là một người có ý chí a, không biết Vương Xà nói ngươi tìm ta làm gì?
- Gần đây, Vương Xà gặp phiền toái, hắn đề nghị ngươi tạm thời thay thế vị trí của hắn đến khi hắn quay về!
Nam tử kia thấy Tiểu Báo Tử đã tin tưởng lời nói của mình, cũng không hỏi nhiều, trầm lặng nói.
- Xem ra, giao tình của các ngươi rất sâu a, trách không được hắn đề nghị ngươi tới tạm thời thay thế hắn.
- Thay thế hắn, thay hắn làm cái gì?
Tiểu Báo Tử sững sờ, không rõ nam tử này có ý gì, lúc Vương Xà đi Bắc Nguyên quả thực có đến tìm hắn, bất quá lúc giao lại hậu sự không nhắc tới chuyện này a.
Nghĩ tới đây, Tiểu Báo Tử lại nghe hắn nói.
- Ta không rõ ý tứ của ngươi, lúc Vương Xà rời đi cũng không đề cập qua!
- Hắn đương nhiên không nói qua, bởi vì hắn không biết lúc hắn ly khai sẽ có nhiệm vụ, ta tin hắn cũng không nghĩ ra, sự tình nhanh như vậy tìm tới tận cửa rồi! Nam tử cười nói.
- Nhiệm vụ?
Nội tâm Tiểu Báo Tử khẽ động, hỏi.
- Ngươi là người Thiên Long đạo?
- Ta không có bất kỳ quan hệ gì với Thiên Long đạo!
Nam tử nói ra, nhìn Tiểu Báo Tử với biểu lộ phi thường thú vị.
- Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, Vương Xà đã quyết định để ngươi thay thế hắn, như vậy ta tự nhiên sẽ nói tinh tường sự tình cho ngươi!
- Ta không rõ!
Tiểu Báo Tử nói, nhưng trong lòng ẩn ẩn suy đoán, Vương Xà là người Thiên Long đạo, cho dù nhận nhiệm vụ gì thì cũng là nhiệm vụ của Thiên Long đạo mới đúng, nhưng nam tử này lại nói hắn không có bất kỳ quan hệ nào với Thiên Long đạo, còn suy nghĩ năm đó hắn cướp Thiên La Huyền Kim với kiểu ăn mặc thần bí kia, Tiểu Báo Tử thất kinh trong nội tâm.
- Chẳng lẽ Vương Xà gia nhập vụng trộm tổ chức khủng bố gì ư?
- Tốt rồi, tiểu bằng hữu, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, theo ta!
- Đợi một chút! Tiểu Báo Tử nói.
- Như thế nào, ngươi không tin lời của ta?
- Không phải! Tiểu Báo Tử lắc đầu nói.
- Vương Xà đã để ta tạm thời thay thế hắn, ta tự nhiên không có ý kiến, nhưng ta muốn biết, nhiệm vụ này ta có thể cự tuyệt hay không?
- Đương nhiên có thể, bất quá nếu như ta là ngươi, ta sẽ không cự tuyệt!
Nam tử cười nói.
- Ta cũng tin tưởng, Vương Xà sẽ không hại ta!
Tiểu Báo Tử nói, trên mặt lộ vẻ khó xử.
- Chỉ là, ngươi cũng biết bây giờ ta là thống lĩnh thủy quân Giang thành, có một đống sự tình cần làm, nếu đi thì cũng phải giao hết thảy sự tình lại, không biết ngươi nói nhiệm vụ này cần bao nhiêu thời gian?
- Nhanh thì một tháng, lâu thì nửa năm, ngươi nói cũng đúng, có một số việc cần phải giao lại!
Nam tử nói, liếc nhìn Tiểu Báo Tử.
- Ta chờ ngươi tại Giang thành, ngươi cứ xử lý tốt chuyện của mình rồi đến khách sạn Bằng Trình Giang thành tìm ta!
- Tốt! Tiểu Báo Tử gật đầu đáp, thân hình nam tử lóe lên, xuyên qua cửa sổ lướt ra ngoài, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Tiểu Báo Tử đưa mắt nhìn nam tử rời đi, sắc mặt trầm xuống, mắng to Vương Xà trong nội tâm, tên hỗn đản này.
Chính ngươi đi chịu chết, gây ra chuyện thì cũng thôi đi, còn lôi lão tử vào làm gì?
Còn để ta thay thế vị trí của ngươi, có trời mới biết ngươi gia nhập cái tổ chức như thế nào, nếu quả thật là một tổ chức khủng bố, đối địch với thiên hạ, thì đúng là kéo lão tử vào hố chết rồi.
Nghĩ đến ngày ấy, nam tử trang phục quỷ bí kia tại Trữ Châu thành, Tiểu Báo Tử liền cảm thấy Vương Xà gia nhập tổ chức này, hẳn không phải là điều tốt lành gì.
Bất quá còn muốn suy nghĩ về thành viên trong tổ chức bọn hắn.
Tuy hiện tại Tiểu Báo Tử chỉ biết hai người, một người là cường giả cửu phẩm, người kia là cường giả thất phẩm, có hai gã này, có lẽ thực lực tổ chức này không kém, trên thực tế, với tính cách Vương Xà mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không gia nhập tổ chức bình thường nào.
- Xem ra Vương Xà đã có ý đồ từ lâu rồi, chỉ là từ trước đến nay chưa có cơ hội mà thôi, đúng vào thời điểm phiền toái như thế này, lại lôi kéo ta vào, có khi ngược lại là một ý kiến hay! Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong nội tâm.
- Bất quá, sự tình đã đến nước này, chỉ có thể làm theo ý hắn thôi!
Quả thật, hiện tại Tiểu Báo Tử không còn lựa chọn nào.
Hắn cũng không nghĩ ra biện pháp để thoát khỏi hết thảy những an bài của Vương à.
- Đành vậy, đi một bước tính một bước a, ta muốn nhìn xem, rốt cuộc tên gia hỏa Vương Xà này tính toán cái gì!
Hắn hung hăng nghĩ trong lòng.
Ngay thứ hai, hắn gọi tất cả người liên can trong thủy quân Giang thành lại, lấy lý do bế quan, giao lại mọi chuyện quan trọng cho bọn người Giang Hiểu, trên thực tế, cho tới nay, tất cả sự vụ của Thủy quân đều là do đám người này làm, Tiểu Báo Tử chỉ ra lệnh, lúc này, Tiểu Báo Tử nói sẽ bế quan nửa năm, sẽ không xuất hiện tại Giang tâm đảo, vô luận là sự tình gì xảy ra, bọn hắn đều có thể tự mình giải quyết mà không cần thông báo hắn, đương nhiên, nếu có sự tình gì không thể giải quyết, cũng không nên gấp gáp, hết thảy chờ hắn về rồi nói sau.
Nghe Tiểu Báo Tử nói muốn bế quan, phản ứng mọi người khác nhau, Vương Thành, Uông Đại Đồng, Viên Long Tam rất cao hứng, tuy Tiểu Báo Tử không quản đại sự, nhưng trên đầu bọn hắn luôn có cảm giác bị đè nặng, cảm thấy có chút không nhả ra, cái này giống như kiếp trước Tiểu Báo Tử suốt ngày hi vọng lãnh đạo của mình đi công tác, lãnh đạo không ở gần, hành động dĩ nhiên sẽ thoải mái hơn a.
Mà Giang Hiểu và Chu Sẹo, vốn được nhiều chỗ tốt từ Tiểu Báo Tử thì có chút không nỡ.
Nguồn: http://truyenfull.xyz
- Đại nhân, ngài vừa bế quan xong, sao bây giờ lại bế quan nữa?
- Ta là thiên tài, thường xuyên đốn ngộ bế quan, không được sao? Tiểu Báo Tử tức giận nói.
- Thế nhưng đại nhân a, ta vừa chuẩn bị chuộc Ngọc Châu về nha, ngài không có đây thì ta làm như thế nào a! Chu Sẹo nói.
- Ngươi thật sự muốn chuộc cô ả trong Hạnh Hoa lâu kia ra? Tiểu Báo Tử sửng sốt một chút, liếc nhìn Chu Sẹo từ trên xuống dưới.
- Xem ra, ngày hôm qua ngươi đưa Đinh chưởng quỹ vào vũng hố không nhẹ a!
- Hắc hắc!
Chu Sẹo gãi gãi đầu, không ngừng cười hắc hắc.