Thông Thiên Đại Thánh

Chương 687: Ninh Vương ngang tàng, Chu Báo dã man (3)




Hắn cảm giác được ba trong năm tên cường giả thất phẩm đang ở trong lều vải lớn nhất, còn hai tên đang hoạt động trong bộ lạc, theo sau là hai mươi tên cao thủ Đoán cốt giới, hẳn là đang tiến hành tuần tra.

Cho nên Chu Báo không chút do dự triển khai công kích.

- Không tốt!

Trong lều vải, sau khi kim quang từ Kim hi cách diễm kính bắn ra, một bạch y lão giả trong ba gã cường giả thất phẩm liền cảm giác được không tốt, nguyên một đám đều đứng dậy muốn ly khai, nhưng làm sao có thể nhanh bằng tốc độ kim quang?

Thân thể bọn hắn tán loạn, kim quang dữ dằn bắn thẳng đến, bao phủ trọn cái lều vải, lều vải lập tức biến thành tro bụi, chỉ thấy giữa kim quang có ba quang điểm bỗng nhúc nhích, chính là ba gã cường giả thất phẩm đang khởi động cương khí, hòng chống lại uy lực của Kim hi cách diễm kính.

Bất quá, kim quang Kim hi cách diễm kính quá cường đại, cương khí bọn hắn chỉ có thể ngăn cản trong nháy mắt, sau đó giống như đèn hết dầu, bị kim quang bóp tắt, nghiền nát.

Hết thảy đều quá mức đột ngột, không ai nghĩ Chu Báo căn bản không chào hỏi một tiếng nào liền phát động công kích, không ai nghĩ uy lực Thuần dương pháp khí của hắn lại mạnh như vậy, tuy tu vi bạch y Nhị trưởng lão đã đến bát phẩm cũng không ngăn nổi được một khắc thời gian, đến lúc bọn hắn kịp phản ứng thì đã muộn rồi.

Ba gã cường giả, tính cả lều vải trân quý, đều biến thành tro tàn dưới một kích của Tiểu Báo Tử.

- Nhị trưởng lão!

- Chu Báo, ngươi thật có gan cùng mình!

Một trong hai gã cường giả đang dẫn theo hai mươi cao thủ Rèn cốt giới tuần tra phản ứng nhanh nhất, rống lên một tiếng to, giơ tay lên, xuất ra một đạo bạch quang mang lực vạn quân đánh về hướng Chu Báo.

- Chút tài mọn!

Chu Báo chỉ nhìn thoáng qua đạo bạch quang kia, cười lạnh trào phúng, kim quang lóe lên, va thẳng vào đạo bạch quang kia, Kim hi cách diễm kính chiếu một cái, đạo bạch quang kia liền dừng lại giữa không trung, không thể động đậy, nhưng một hạt châu màu trắng chớp động lên hào quang óng ánh.

- Pháp khí không tệ a, hẳn là Nhập huyền pháp khí, nhưng đáng tiếc, chẳng lẽ ngươi không biết ta có Thuần dương pháp khí sao?

Chu Báo cười lạnh lùng, nhẹ giơ đầu ngón tay lên, chỉ thấy kim quang Kim hi cách diễm kính thu vào, pháp khí hình hạt châu kia bỗng nhúc nhích, liền rơi vào tay Chu Báo.

- Chu Báo, ngươi thật to gan!

Đúng lúc này, hai gã cường giả còn lại cũng bay lên không trung, lao thẳng về hướng Chu Báo.

Chu Báo thấy rõ, một người trong đó chính là nam tử trung niên đến tìm hắn ngày đó.

- Ta còn tưởng là tên nào ăn tim báo gan gấu đến tìm ta gây phiền phức, nguyên lai là lũ chó má Côn Lôn sơn các ngươi!

Chu Báo đối mặt với hai gã cường giả đang vọt tới, vận khởi Kim hi cách diễm kính, chỉ thấy hai đạo kim quang khẽ động, hai gã cường giả vọt tới hướng hắn không thể không tránh né hai đạo kim quang này, vừa rồi bọn hắn không nhìn thấy tận mắt, chỉ cần bị đạo kim quang này chiếu vào, bọn hắn liền chết không có chỗ chôn!

- Hừ, Côn Lôn sơn thật to gan, dám cấu kết với tội dân phản phỉ, công kích mệnh quan triều đình, hiện tại bị ta phát hiện, còn không mau quỳ xuống nhận tội, bằng không thì coi như hôm nay các ngươi thoát được, đợi đến lúc ta tấu lên triều đình, chắc chắn triều đình sẽ phái đại quân tới san bằng Côn Lôn nhất mạch các ngươi!

Chu Báo tế Kim hi cách diễm kính lên, khí khái quát lớn.

Hai gã cường giả Côn Lôn sơn bị kim quang Kim hi cách diễm kính truy sát, có thể nói là trên trời không đường, dưới đất không lối, lại nghe Chu Báo nói như vậy, càng thêm giận dữ, nam tử trung niên mãnh liệt quát lớn.

- Chu Báo, ngươi thật hèn hạ vô sỉ, ra tay đánh lén, giết trưởng lão Côn Lôn chúng ta, Côn Lôn sơn tuyệt sẽ không bỏ qua mối thù này!

- Hừ, chẳng lẽ ta sợ Côn Lôn sơn các ngươi sao?

Chu Báo chuyển động tâm niệm, huy động Kim hi cách diễm kính thu kim quang vào, sau đó mãnh liệt bắn ra, quang vũ đầy trời, bao phủ hai gã cường giả đang né trái tránh phải vào giữa.

- Không tốt!

- Không!

Chỉ thấy hai tiếng kinh hô, cương khí trên thân hai gã cường giả đồng thời trương ra, bất quá uy lực quang vũ thập phần khủng bố, phảng phất chuyên khắc chế cương khí, tuy hai gã cường giả này né tránh cực nhanh, nhưng không khỏi bị quang vũ chiếu vào người, phát ra tiếng kêu thảm thiết, rơi xuống mặt đất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Chu Báo đứng trên không trung, thu Kim hi cách diễm kính lại, quang vũ đầy trời biến mất, sau đó một cỗ uy áp khổng lộ bắn ra từ mặt kính.

Lúc này, hào quang bất đồng với kim quang lúc nãy, lấy Kim hi cách diễm kính làm trung tâm, khuếch tán ra mọi nơi bên ngoài, tạo thành một màn hào quang cự đại, bao phủ trọn vẹn bộ lạc vừa hình thành được vài ngày vào bên trong.

Vô luận là người hay là vật, đều không thể động đậy, nhưng đồng dạng đều bị tổn thương, Chu Báo huy động công năng giam cầm của Kim hi cách diễm kính, bắt đầu giam cầm tất cả lại.

- Chu Báo, ngươi muốn làm gì?

Bị giam cầm trong màn hào quang, một thân tu vi không thể nhúc nhích, bạch y nam tử trung niên tỉnh táo lại từ cơn giận, ánh mắt sáng quắc nhìn Chu Báo, lạnh lùng hỏi.

- Ngươi nóng tính như vậy, ta đây cho ngươi thêm một mồi lửa a!

Chu Báo điểm đầu ngón tay một cái, kim quang chung quang bạch y nam tử trung niên dâng lên một tầng quang diễm nhàn nhạt, sắc mặt nam tử trung niên thảm biến, thân thể không ngừng nhẹ run rẩy, phảng phất như đang chịu một thống khổ cực lớn, cắn chặt hàm răng, mặc cho thanh âm "xèo xèo! " kinh khủng đang vang lên, vẫn một mực kiên cường, không kêu lên một tiếng nào.

- Ơ, xương cốt vẫn rất cứng rắn đấy!

Lông mày Chu Báo nhẹ nhảy lên, thời điểm chuẩn bị tăng uy lực quang diễm lên thì nghe gã cường giả thất phẩm bên cạnh nam tử trung niên kia nói:

- Chu Báo, ngươi không biết lá gan ngươi quá lớn sao? Dù chúng ta làm chuyện xung đột với ngươi, ngươi cũng không nên âm thầm tập kích, giết đi ba trưởng lão Côn Lôn sơn, ngươi nên biết làm vậy là gây nên đại họa di thiên rồi!

Chu Báo nhìn hắn một cái, đó là một tên gia hỏa da mịn thịt mềm, phúc phúc thái thái, vẻ mặt hòa khí, Chu Báo tin tưởng, nếu không đang ở trong tình trạng như thế này, hiển nhiên mặt tên béo phì này luôn tươi cười, hơn nữa lại là tươi cười hết sức thoải mái, cơ hồ lần đầu chứng kiến tên này, Chu Báo biết rõ, tên mập này khó đối phó hơn nam tử trung niên kia nhiều.

- Đại họa di thiên, đích thật là đại họa di thiên!

Chu Báo nhìn tên mập kia, lắc đầu cười nói.

- Bất quá, không phải ta gây nên đại họa di thiên, mà là Côn Lôn sơn gây nên đại họa di thiên!

Đang lúc nói chuyện, ánh mắt hắn chợt lanh như băng, quét qua toàn trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.