- Vậy là tốt rồi!
Chu Báo mỉm cười gật đầu, kiêng kị đối với Thanh lão lại sâu thêm một tầng, bởi vì theo tu vi ngày càng sâu, nhãn lực cũng tăng lên rất nhiều, trước kia Thanh lão trong mắt hắn rất bình thường, Phản Phác Quy Chân, nhưng giờ nhìn thấy, Chu Báo lại từ trên người hắn ẩn ẩn nhìn thấy một cổ khí thế Hạo Nhiên bàng bạc, loại khí thế này và lực lượng, tuyệt không thua cửu phẩm cường giả.
Bên trong Tiên Cung, rộng lớn hùng vĩ.
Trước đó lần đầu tiên, Chu Báo quả thật đã thăm thú Tiên Cung một lần, nhưng cũng chưa chính thức xâm nhập vào hạch tâm, cung điện giấu trong dãy núi kia, còn lần này, Thanh lão trực tiếp dẫn bọn họ vào trong cung điện. Đây thật là một tòa cung điện, một tòa cung điện bị tàn phá.
Đấu giác phi chử, vàng son lộng lẫy, tuy rằng đã tàn phá, nhưng khí tức phong cách cổ xưa mà thê lương tản ra từ đó cũng không theo thời gian lưu chuyển mà phai mờ, ngược lại còn mang đến cho tòa cung điện bị tàn phá này một loại mỹ cảm mới.
Bên trong này chính là Tiên Cung chân chính rồi, cũng là nơi quyết định đại sự của Tiên Cung, bất quá trong một ngàn năm này, chưa từng được dùng qua!
Mang theo ba người đi đến trong đại sảnh cổ xưa mà trống trải, đi đến trung ương, Thanh lão mỉm cười chỉ vào ba mươi hai cái ghế tạo thành một đồ hình chung quanh nói:
- Các ngươi đều là một trong nhị thập bát tú, trong ba mươi hai cái ghế này mỗi người các ngươi có một vị trí, về sau lúc không có chuyện gì làm có thể tới ngồi một chút, bất quá cái sảnh này quá lớn, có chút xuyến phong, ngồi trên đó có chút mát mẻ!
Thanh lão ha ha cười nói.
Chu Báo đã sớm chú ý đến ba mươi hai cái ghế này rồi, đây là ba mươi hai cái ghế lưng cao, làm thành một ngữ, trong đó có hai mươi tám ghế màu xám, kiểu dáng đồng dạng, ở bốn phương tám hướng chính đông, chính nam, chính tây và chính bắc, tất cả có một ghế lưng cao đen nhánh, lộ ra vẻ thập phần dễ khiến người khác chú ý.
Đồng thời, Chu Báo còn phát hiện, nguyên nhân làm thanh ba mươi hai cái ghế này, xem ra giống như hội nghị bàn tròn, nhưng ở chính giữa, cũng không có thứ gì như bàn cả, mà ở trên mặt đá cổ xưa kia có vẻ một trận pháp.
- Đây là nơi nghị sự của Tiên Cung ta, bất quá, giống như ta nói, Tiên Cung chúng ta đã có một ngàn năm không nghị sự rồi, ta nhớ được lần nghị sự trước đó, hình như cũng là thời gian Thái Uyên Thiên xuất thế, lúc kia đã hội nghị qua một lần, bất quá các ngươi cũng biết, nhị thập bát tú đã thật lâu không gom đủ toàn bộ rồi, hội nghị lần trước, ta nhớ được, dường như có một nửa người cũng không ngồi ở chỗ này!
- Thanh lão, ngài đã biết? !
Vương Xà hỏi, ngữ khí rất cung kính, người này luôn mà một nhân vật nhanh nhẹn phóng khoáng, rất ít khi nào quy củ như vậy.
- Chuyện như vậy, sao lại không biết chứ? !
Thanh lão mỉm cười nói, vỗ vỗ bờ vai của hắn, đi từ từ đi tới ngồi xuống cái ghê lưng cao đen nhanh ở phía chính đông
- Đều ngồi xuống cả đi, chậm rãi trò chuyện một chút, coi như đây cũng là một lần nghị sự !
Ba người cười cười, cũng đều tìm vị trí của mình ngồi xuống.
- Thanh lão, có một việc chỉ sợ ngài không biết!
Nữ Thổ Bức ngồi xuống nói:
- Diệp Thanh Thiên kia, trên tay có Thái Uyên Lệnh, bởi như vậy, Thái Uyên Lệnh lại nhiều thêm một khối !
- Diệp Thanh Thiên sao? Là người trẻ tuổi mà Bạch Hổ nói?
Thanh lão quả nhiên có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không khiếp sợ như Nữ Thổ Bức, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
- Việc này không kỳ quái, Diệp Thanh Thiên là người có đại khí vận, tìm được một khối Thái Uyên Lệnh không xuất thế cũng không phải là chuyện gì kì quái, cũng chỉ là nhiều thêm ba người tiến vào Thái Trắc Thiên thôi, không có gì lớn cả !
- Thanh lão, ngài cũng đừng quên ước hẹn ngàn năm a!
Nữ Thổ Bức nhắc nhở.
- Ước hẹn ngàn năm? Đó chính là một chuyện cười, ta chưa bao giờ để ý đến nó cả!
Nhắc đến ước hẹn ngàn năm, Thanh lão cười lạnh một tiếng.
- Mấy cái đại môn phái tự nhận là khống chế cả thiên địa hiện nay, ngồi xuống hàn huyên vài câu, có thể quyết định chuyện ngàn năm sau sao? Một mỗi người quả thật xem mình là Thượng Cổ đại đế rồi, đừng nói là Thượng Cổ đại đế !
Vẻ khinh thường lộ ra trong giọng nói, ngay cả kẻ điếc cũng có thể nghe được.
Thần sắc của Nữ Thổ Bức có chút trì trệ, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ.
- Lời mặc dù nói thế, nhưng Thanh lão, nếu như mỗi người bọn hắn...!
- Diệp Thanh Thiên là người của chúng ta sao? !
Thanh lão cắt ngang lời nàng.
- Không phải!
Nữ Thổ Bức lắc đầu nói.
- Nếu đã không phải là người của chúng ta vậy thì có liên quan gì đến chúng ta chứ? !
Thanh lão cười nhạt một tiếng.
- Nếu bọn hắn đã muốn chiếu theo quy củ, vậy thì cứ chiếu theo quy củ đi, chuyện đã định tốt vào một ngàn năm trước, mặc dù có chút vớ vẩn, nhưng cũng không phải dễ dàng cải biển như vậy, chúng ta cứ yên lặng theo dõi kì biến là được, đồ của chúng ta, một phần cũng không thể thiếu được, nếu có cơ hội cầm thêm nữa thì cũng đừng có buông tay, chuyện chỉ đơn giản vậy thôi, về phần có nhiều thêm Thái Uyên Lệnh cũng không có quan hệ gì đến chúng ta cả, nếu như hư hao ích lợi của chúng ta, vậy thì chúng ta động thủ, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, là lẽ đương nhiên.
- Đây chính là việc mà ta lo lắng, Diệp Thanh Thiên tuy rằng không phải là người của chúng ta, nhưng Bạch Hổ lại có quan hệ thập phần sâu đậm với hắn, nếu đến lúc đó hắn nhúng tay vào, liền tránh không được phải kéo Tiên Cung ta vào rồi!
- Bạch Hổ có chừng mực, quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, công sự là công sự, hắn sẽ không nhập công tư làm một đâu, nếu không, hắn cũng không phải Bạch Hổ !
Thanh lão nhẹ nhàng một câu, liền bỏ đi lo lắng của Nữ Thổ Bức, hai tay vịn chặt lan can, từ trên ghế đứng lên.
- Tiểu Bức, Vương Xà, hai người các ngươi đi dạo trước đi, ta có mấy lời muốn nói với Tiểu Báo Tử!
- Vâng, Thanh lão!
Hai người đồng thời đứng lên, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp quay người rời đi, lưu lại mình Chu Báo trong điện. Đợi đến khi hai người rời khỏi, Thanh lão chỉ chỉ nóc nhà.
- Ta nghĩ ngươi cũng chú ý tới a? !
- Đầu tiên đã chú ý tới!
Chu Báo cười cười, ngẩng đầu lên, phía trên cung điện là một mảnh mái vòm, là do cả khổi cự thạch điêu khắc thành, trầm trọng mà trầm ổn, chỉ là bắt đầu nhìn kĩ, lại có chút cảm giác không hợp nhau với toàn bộ cung điện, hoặc là nói, không phải hoàn mỹ, kín kẽ như vậy.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLKhiến hắn cảm thấy kinh ngạc nhất chính là, bên trên mái vòm chỉ có một bộ đồ án, cũng không phức tạp, xem ra giống như một bộ địa đồ, bất quá lại không giống với địa đồ lúc trước hắn nhìn thấy.