Thông Thiên Đại Thánh

Chương 82: Tính toán tất cả trong mười ngày (Trung)




- Đúng là kiếm chiêu lợi hại?

Tuy chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng kiếm quang lóe lên vừa rồi, vẫn bắn ra hàn quang trong khô khí, chỉ trong nháy mắt, hắn đâm ra chín kiếm, tạo thành một đóa kiếm hoa trên không trung, đâm rách cả không khí, cho nên vừa rồi mới xuất hiện tiếng nổ.

Nhưng mà, dù sao hắn cũng còn nhỏ tuổi, nội khí trong cơ thể có hạn, sau khi đâm ra chín kiếm, không nói nội khí trong cơ thể đã hao hết, khí lực toàn thân cũng cạn kiệt, giống như một chỉ có thể chạy được một ngàn mét mà bị ép buộc chạy ba ngàn mét, thiếu chút nữa hắn ngã xuống đất.

Cũng không đợi hắn kịp thở, Tiểu Báo Tử toàn thân chột dạ một hồi, nhổ mạnh phun ra một ngụm máu, thương tổn kinh mạch tối hôm qua lại bị chấn động.

Khí lực hao hết, kinh mạch bị hao tổn, sau khi xuất một kiếm này, Tiểu Báo Tử cũng từ từ nhắm nháp tư vị của một kiếm này.

- Mấu chốt của chiêu kiếm pháp này nằm trên tâm pháp, tâm pháp vận chuyển, sẽ làm thân thể không tự chủ được thi triển một kiếm này, nhưng mà, rốt cuộc thi triển được bao nhiêu và uy lực thế nào, cũng phải xem nội khí và thể lực có bao nhiêu.

- Cũng không đúng!

Tiểu Báo Tử híp mắt thầm nghĩ, nói:

- Dù thể lực và nội khí đầy đủ, biết rõ tâm pháp vận kiếm và chiêu thức, cũng không có khả năng phát huy ra uy lực lớn nhất của một kiếm này, dù kiếm pháp này chỉ có một chiêu, nhưng cần phải có nhận thức và lý giải về kiếm pháp mới được, kiếm pháp, đây là thứ ta chưa từng học qua a, nhưng mà, cho dù chưa từng học qua kiếm thuật, nội khí và thể lực đều không được, vẫn không thể phát huy đầy đủ uy lực của chiêu này, nhưng cái giá lớn khi thi triển chiêu này chính là máu huyết như bị rút sạch.

Khi nhớ đến kiếm hoa của chiêu kiếm vừa rồi, lông mày Tiểu Báo Tử giãn ra.

- Nếu là như vậy, có lẽ Huyết Vô Nhai đánh chủ ý như thế sao? Chiến lực của ta không thể nào giúp đỡ hắn trong trận chiến với yêu thiềm, có tham gia cũng không ý nghĩa, nhưng nếu ở vào lúc mấu chốt, nếu cho yêu thiềm một chiêu như vậy, nói không chừng sẽ có hiệu quả xuất kỳ bất ý, cái gọi là lạc đà gầy cũng không chịu nổi sức nặng của cọng rơm, là có ý này?

Tiểu Báo Tử tiếp tục ngồi xuống lần nữa, tinh tế nhìn kỹ đoản kiếm trong tay của mình, tay trái khẽ vuốt, tinh tế tỉ mỉ kiểm tra, cảm thụ đường vân rậm rạp trên thân kiếm.

- Bất kể nội lực, bất kể võ công, bất kể chiêu số, chỉ cần bị một kiếm này đâm trúng, chỉ sợ không quá tốt, sau một kiếm, ta sẽ không còn chút sức phản kháng nào, kinh mạch toàn thân bị hao tổn, chỉ cần bị yêu thiềm phản kích, chết là cái chắc, bởi vậy, Huyết Vô Nhai sẽ không ra tay, dù sao hắn cũng là một cường giả Bát phẩm, ra tay giết một thái điểu như ta, chẳng phải rất mất mặt sao?

Mục quang của Tiểu Báo Tử chớp động vài cái, dần dần nhìn ra dụng tâm của Huyết Vô Nhai.

- Nói cách khác, giá trị lợi dụng của ta sẽ kết thúc sau mười ngày nữa, cho dù không chết trong tay yêu thiềm, cũng phải chết trong tay của Huyết Vô Nhai, ha ha, xem ra, đành phải buông tay đánh cuộc một lần. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyz

Đôi mắt của Tiểu Báo Tử nhìn về phía cái hố chôn mê thần tán, hai đấm nắm chặt, đưa ra quyết định.

Không phải hắn không có ý nghĩ chạy khỏi nơi này, nhưng dù mình có chạy thoát khỏi Mãng Thương Sơn này, chạy ra khỏi lòng bàn tay của Huyết Vô Nhai, như vậy, sau đó an an ổn ổn sống trong thôn của mình hơn mười năm thì cũng xong.

Nhưng Huyết Vô Nhai đã cho mình nhiều chỗ tốt như vậy, Huyết Vô Nhai có thể buông tha cho mình sao?

Hắn bắt mình lúc ở bên ngoài Thanh Dương thành, thân phận của mình cũng không khó tra, dùng thủ đoạn của hắn, nếu không tìm thấy mình, hậu quả sẽ như thế nào, không cần nghĩ cũng biết.

Như vậy, chỉ có thể liều mạng.

- Mấu chốt nhất là, đến lúc đó con yêu thiềm kia có đúng hạn đi ra hay không, đi ra lúc nào, nhưng mà, Huyết Vô Nhai đã làm tất cả chuẩn bị, hẳn nắm chắc rất lớn, bằng không thì, hắn sẽ mất mặt ở trước mặt ta, với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, hẳn là Thể Hồ Hương của hắn có hiệu quả!

Trong nội tâm của Tiểu Báo Tử an ủi mình, thời điểm này, hắn đã không còn biện pháp nào tốt hơn cả, cho nên vào lúc này đây, Huyết Vô Nhai không có tâm tư giết hắn, hắn cũng cần hành động, bởi vì so sánh với Huyết Vô Nhai, hắn không có quá nhiều thời gian để trì hoãn, trì hoãn thời gian càng lâu, thương thế của Huyết Vô Nhai sẽ nhanh khỏi hơn, cơ hội của hắn lại càng xa vời.

Nhưng mà, dù sao Huyết Vô Nhai cũng là cường giả Bát phẩm, thời điểm chính thức đối mặt với thái điểu như hắn, trong lòng của hắn sẽ không có cái gì phân vân cả.

Tuy dược hiệu của mê thần tán mạnh mẽ, nhưng nói trắng ra, chính là thuốc ngủ cực mạnh ở kiếp trước mà thôi, không có tác dụng phụ thì cũng bỏ đi, với tu vi của Huyết Vô Nhai, tuy hắn sẽ chịu ảnh hưởng nhất định, nhưng không có khả năng giống như người bình thường và dã thú, hắn sẽ không ngủ như chết, chỉ cần hắn còn thanh tỉnh một chút, Huyết Vô Nhai muốn giết chết chính mình, cũng chỉ là việc tiện tay mà thôi.

Cho tới bây giờ, đã không còn thời gian cho Tiểu Báo Tử suy nghĩ nhiều nữa.

Nhưng không nghĩ ngợi thì không nghĩ ngợi, ý niệm trong đầu của hắn vừa chuyển, lại xuất hiện vấn đề tự hỏi, nếu hắn hạ dược xuống toàn bộ huyết thực, hay là hạ lên một con huyết thực, một khi hạ dược xuống toàn bộ huyết thực, như vậy, nguy hiểm sẽ tăng lên gấp đôi, không nói đến khả năng bị phát hiện rất lớn, đồng dạng, dược lực bị tán đi, cũng không phát huy tác dụng xứng đáng, hay là cả hai thì sao!

- Nếu như làm như thế, dược lực tuyệt đối không thể phân tán, đem tất cả mê thần tán bỏ vào trong một con huyết thực, nếu làm như vậy, mới có thể phát ra hiệu quả lớn nhất, hiện tại ta muốn đem thằng này làm một lần duy nhất... đợi một tí...

Đột nhiên Tiểu Báo Tử nghĩ đến một điểm bảo hiểm quan trọng.

- Ta không cách nào cam đoan yêu thiềm có đi ra hay không, lúc nào thì đi ra, nhưng nếu xếp đặt thiết kế tốt, ta có thể báo đảm thời gian ăn uống của Huyết Vô Nhai, tuy Huyết Vô Nhai có thể đánh bại yêu thiềm, nhưng hắn cũng phải trả một cái giá rất lớn, nhất định sẽ mệt mỏi đến mức nửa sống nửa chết, cần đưa huyết thực vào lúc hắn hồi phục thể lực, vào lúc đó ta cho hắn ăn mê thần tán, chẳng phải cơ hội trúng chiêu sẽ gia tăng rất lớn sao?

Nghĩ đến ngày đó khi Huyết Vô Nhai giao chiến với yêu thiềm thì sắc mặt vô cùng tái nhợt, Tiểu Báo Tử bắt đầu suy nghĩ, đúng thế, đây chính là một phương pháp bảo hiểm, ít nhất không cần phải lo lắng xuất hiện tình huống không thể khống chế, không cần phải hao tâm tổn trí lo lắng yêu thiềm có đi ra hay không, đi ra lúc này, phải chăng Thể Hồ Hương này có thật sự phát huy tác dụng hay không...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.