Một luồng khí lạnh khiến thân thể khẽ run, tuy rằng đã vào mùa xuân, nhưng gió đêm vẫn lạnh đến thấu xương.
Thư Ca mông lung mở mắt ra, vốn định nằm nghỉ một lúc, để những vết thương bớt đau, nhưng bầu trời đã tối đen từ lúc nào, nha đầu kia chắc đang rất sốt ruột.
Chật vật đứng dậy, vết thương trên lưng còn có thể chịu được, nhưng còn vết thương ở thân dưới đau buốt so với sau khi sinh hoạt vợ chồng chỉ có hơn chứ không kém.
Xem ra Thụy vương chẳng hề nương tay chút nào, cũng tốt, cho hắn xả giận một tí, ít nhất cũng tránh được chuyện kia.
Xiêm y bị lôi kéo đã rách mất.
Ai...
Thật là đáng tiếc, vốn là loại vải tốt, muốn được trong cung cấp cho, trừ khi có thể ra ngoài, còn không thì đừng mong. Ở chỗ này, đồ vật được phân phối theo đẳng cấp, làm phi tần cấp thấp nhất, hiển nhiên đồ dùng được cấp cũng là đơn sơ nhất, hơn nữa lại còn bị quản sự cắt xén để đem đi hiếu kính với các sủng phi đầy quyền thế, đã vậy còn lén đem ra ngoài bán bớt. Cá lớn nuốt cá bé, cá bé đành phải ăn tôm là nguyên tắc cơ bản, tại một nơi như hoàng cung này lại càng thấy rõ hơn.
Thư Ca mất gấp đôi thời gian thường ngày lảo đảo trở về phòng. Không gian tối như mực trông thật quạnh quẽ. Có lẽ tiểu nha đầu đi ra ngoài rồi, Thư Ca kiệt sức nằm xuống giường.
Ai... Động tác vừa rồi dường như lại khiến vết thương nứt ra thêm, cậu thậm chí còn cảm thấy phía sau có chút nóng ấm, ẩm ướt... Tranh thủ ngủ một chút đi, có khi ngủ rồi sẽ không khó chịu như vậy nữa.
Ngủ đi...
...
...
Tia nắng ban mai yếu ớt chậm rãi chiếu tới, bầu không khí bên người đột nhiên bị quấy nhiễu:
"Chủ tử, người đã trở về, người đi đâu mà... A..." Tiểu cung nữ thét một tiếng kinh hãi:
"Chủ tử, xảy ra chuyện gì, tại sao có thể như vậy?" Giọng nói khẽ run lộ ra một chút hoảng hốt.
Thư Ca rên nhẹ một tiếng, cố gắng động đậy:
"Không có gì, không cẩn thận bị té ngã thôi."
"Vậy... Chủ tử, xin hãy cởi áo ra, ta sẽ mang bồn nước đến cho người."
"Ừm..." Thuận theo tiểu cung nữ cởi áo ra,
"A..." Tiểu cung nữ hít một hơi: "Chủ...chủ tử, người ngã xuống chỗ nào mà bị chảy nhiều máu như vậy?"
Nhìn tiểu cung nữ vành mắt đã bắt đầu đỏ, ngực Thư Ca nóng lên, nha đầu này, là thật sự lo lắng cho mình đây.
"Không sao, chỉ là bị thương ngoài da, lau sơ một chút là được."
"..."
Cầm khăn lông ướt, cẩn thận lau sạch, động tác vô cùng dịu nhẹ:
"Chủ tử..."
Tiểu cung nữ nhìn những vết thương trên người Thư Ca, giọng càng run rẩy:
"Người... Người còn nói là bị thương ngoài da, sao lại nghiêm trọng như thế chứ, toàn bộ y phục đã đen ngòm, trên bề mặt đều là máu khô lại, ta... ta đi mời thái y đến xem", ném khăn lau xuống, định đứng lên.
"Lan nhi," Thư Ca thản nhiên mở miệng: "Chúng ta được phép mời thái y sao?!"
Tiểu cung nữ ngẩn ra, chậm rãi cúi đầu...
Ngoại trừ hoàng thượng, thái y chỉ khám cho quý phi cùng những vị công chúa tự phụ vốn an khang bảo thể, chứ còn những người khác thì ngay cả việc đến ngự y phòng lấy chút thuốc men đã là rất khó khăn rồi.
"Thế nhưng chủ tử, người bị thương nặng như vậy, nếu như tổn thương tới bên trong thì làm sao bây giờ, không được, ta phải thử."
Tiểu cung nữ cắn môi, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Lan nhi... Ai... Thư Ca lẳng lặng nhắm mắt. Kỳ thực cũng đâu nặng lắm, chỉ cần nhẫn nhẫn chịu đau hai ba ngày rồi cũng ổn, cũng không phải chưa từng bị, thế nhưng nha đầu kia lại muốn đi lấy thuốc, chỉ e...
Một lúc sau, tiếng bước chân quen thuộc gấp gáp chạy tới, "Chủ tử, ta lấy được rồi, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng thế này cũng rất tốt."
Nhìn phục sức có chút mất trật tự, Thư Ca kéo nhẹ tiểu cung nữ lại gần, "Lan nhi, ngươi... phải chịu ấm ức rồi."
Tiểu cung nữ cười: "Không có gì, chủ tử, bọn hắn đẩy ta vài cái, mắng hai câu, nhưng cuối cùng cũng không lay chuyển được ta, đành phải cho chút thuốc."
"..."
Thư Ca để cho nàng thoa lên lưng. Chất thuốc mát lạnh thấm trên da thịt bị thương tổn cũng đã giảm được phần nào đau đớn. Nhưng chỉ được trong chốc lát, cảm giác thoải mái không kéo dài, lại đau như trước. Thuốc này quả thật chẳng tốt lắm, nhưng dù sao vẫn là do tiểu cung nữ nóng lòng đem về, nên Thư Ca cũng không nói gì. Ít ra...vết thương đã... đỡ hơn rồi.
"Chủ tử, được rồi, ta đã bôi thuốc xong."
"Ừm, để đó đi."
"Dạ."
"Ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi."
"Ừm..."
Đợi cho tiểu cung nữ ra khỏi phòng, Thư Ca tựa vào đầu giường, chậm rãi đưa thuốc xuống phần thân dưới, thoa vào động khẩu phía sau.
Ui... Hậu đình bị Thụy vương kia làm bị thương không nhẹ chút nào, chẳng trách đau đến như vậy.
Mặt Thư Ca trắng bệch, từng giọt mồ hôi tinh tế từ ngũ quan tinh xảo rơi xuống, đôi môi cắn chặt phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. Tay hơi vận sức, từng chút từng chút chậm rãi đẩy mạnh vào thành ruột trong cơ thể......
Nhớ khi còn bé, khi mẫu thân xức thuốc cho đứa con bướng bỉnh là mình, luôn luôn vừa xuýt xoa, vừa dịu dàng nói "không đau, không đau", sau đó cầm bông hoa hướng dương mà mình thích nhất phe phẩy trước mặt. Quả thật dường như không thấy đau nữa.
Mẫu thân... Hoa hướng dương... Không đau, không đau...
Giọng nói êm nhẹ, dịu dàng lan toả giữa màn đêm buốt giá...
Thư Ca mờ mịt đưa mắt ra nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt cảm thấy trên mặt lành lạnh, đưa tay chạm khẽ, lại phát hiện có chút ướt.
Nước mắt rơi, hẳn là vì đau nhức...
Mệt mỏi rã rời gục đầu xuống.
Không đau, không đau... Hoa hướng dương... Mẫu thân...
Ngủ đi... Ngủ đi thôi...
Ngủ là có thể thấy một cánh đồng hoa hướng dương vàng tươi nở rộ dưới ánh nắng mặt trời...
Đẹp quá, đẹp quá, tựa như đôi tay dịu dàng của mẫu thân đang ôm lấy mình, thật thơm, lại mềm mại, thật thoải mái...
Ánh trăng nhẹ nhàng rọi vào căn phòng nhỏ, soi lên thân hình đang cuộn tròn của Thư Ca. Không gian trong lành ánh lên sắc xanh nhợt nhạt, nhưng lại làm bật lên nụ cười nhẹ hẫng...
Bốn phía thanh tĩnh, ánh trăng cũng dần yếu đi, dù chỉ là một giấc ngủ ngắn ngủi, xin đừng quấy rối, dù chỉ là hạnh phúc trong chốc lát, cũng xin đừng phá vỡ...
Hoa hướng dương... Hoa hướng dương ngập tràn cả ngọn núi...
Thư Ca hé mắt, nét cười thêm sâu sắc, là do người nghèo nên mạng rẻ chăng, loại thuốc như vậy mà cũng có tác dụng...
Thư Ca phải nằm hai ngày mới có thể xuống giường, nhìn tiểu cung nữ đang lo lắng hỏi han, Thư Ca ngăn nàng lại, cố gắng bước xuống, chỉ cần đừng đi quá nhanh, động tác chậm một chút, vẫn có thể hoạt động như bình thường.
Thấy tiểu cung nữ ngẩn ngơ nhìn mình, Thư Ca có chút bối rối:
"Lan nhi, làm sao vậy?"
Tiểu cung nữ vội ngoảnh đầu, mặt khẽ ửng đỏ:
"Chủ tử trông thật đẹp!"
"Đẹp??" Thư Ca nghi hoặc sờ sờ mặt: "Tiểu nha đầu càng ngày càng biết nịnh người."
Lại nhăn mặt: "Ta nói thật mà chủ tử!"
"Ồ, như ta mà ngươi cũng trầm trồ khen ngợi, vậy Huyền quý phi của Huyền cung chắc là người nhà trời rồi."
Mỹ nhân thanh nhã như sen kia chính là người đang được sủng ái vạn phần, địa vị cao nhất hậu cung.
"Chủ tử, người không giống nàng ta, Lan nhi không phải ý đó, nói chung, Lan nhi cảm giác chủ tử cùng với toàn bộ các nương nương trong cung cũng không giống." Tiểu cung nữ bĩu môi: "Lan nhi nghĩ nha, chủ tử nhất định sẽ có ngày được vinh quang."
Lắc đầu: "Lan nhi, ngươi biết mà, ta không muốn ở lại trong cung."
"Đúng vậy đúng vậy, chủ tử muốn ra cung, nhưng đến lúc đó cũng đừng quên mang theo Lan nhi, không thì Lan nhi sẽ... sẽ..."
Tiểu cung nữ bối rối: "A, dù đuổi tới chân trời góc biển cũng phải đuổi theo chủ tử."
Vèo một tiếng, Thư Ca vỗ vỗ cái đầu nhỏ nhắn trước mặt kia: "Nha đầu ngốc, những lời này là dành cho tình lang của ngươi mà nói."
<Zyn: 小脑袋 là cái đầu nhỏ á>
A, tiểu cung nữ càng lúng túng: "Chủ tử, người hiểu ý ta mà."
"Lan nhi, ngươi không phải định ra ngoài sao, ta cũng đi ra ngoài một chút, phơi nắng rất tốt cho cơ thể nha."
Để vết thương trong phòng lạnh lẽo ẩm ướt, càng lâu càng khó chịu, ra bên ngoài ấm áp thì dễ chịu hơn.
Ánh nắng dịu dàng, nhẹ vương trên người như những sợi tơ, ấm áp, lại thư thái. Cảm giác thật dễ chịu.
Bất tri bất giác đi tới Ngự Hoa Viên, ở đây so với nơi cậu đang ở quả thật như một thế giới khác.
Tiếng chim hoà với hương hoa, tươi tốt rậm rạp, nơi nơi lộ vẻ hoa lệ cùng tôn quý, phồn vinh cùng hưng thịnh,
Bông hoa nhỏ này thật xinh đẹp a...
Thư Ca thầm cảm thán, cậu rất ít khi đến những nơi như thế này, bình thường cậu đều cố tránh xa các vị công chúa tần phi, quan to hiển quý, bớt dính dáng bao nhiêu thì cũng đỡ được bấy nhiêu phiền phức.
Có lẽ là vì hôm nay mùi hoa quá nồng nên mình vô thức mà đi đến đây, nhìn một rừng hoa diễm lệ, tự hỏi không biết có loại hoa kia không.
Thư Ca lập tức cười rộ lên, ở đây là Ngự Hoa Viên, đương nhiên chỉ có những loài hoa quý hiếm, thế nào lại có loại hoa hoang dã, vô danh, nhỏ bé như cỏ dại này chứ. Chỉ e một cọng cỏ xanh ở đấy cũng đã rất quý giá rồi,
Vô ý thức hái lấy một đóa, ngơ ngác nhìn chăm chú, hoàn toàn không phát giác đoàn người phía sau dần dần đến gần,
"Phía trước người phương nào!!!" Giọng nói cao vút đột nhiên vang lên.
Thư Ca giật mình, vội vã xoay người thì thấy hoàng đế mỹ lệ cùng Huyền phi cũng xinh đẹp không kém bên cạnh. Hai người đứng với nhau như bức tranh tuyệt mỹ, vô cùng hài hòa đồng thời uy nghi không gì sánh được.
"Nô tài lớn mật, ngươi là người cung nào, thấy hoàng thượng còn không khấu kiến!"
Thư Ca giật mình, hai chân vội gập lại, quỳ rạp xuống đất:
Thì ra là một nam sài nhân, thảo nào... Chúng phi tần hai bên trái phải khinh miệt ngắm nghía, trang phục kia còn thua cả nô tài.
"Thư sài nhân??"
Giọng nói lạnh lùng của hoàng đế vang lên từ đỉnh đầu, tỏ ý hỏi hai bên trái phải, một cung nhân có vẻ già dặn lập tức tiến lên:
"Hoàng thượng, Thư sài nhân là nhi tử của Thư Hòa bị phán tội hối lộ, ba năm trước đây vào cung, phụ thân hắn bị kết tội không bao lâu bị bệnh đã chết."
"Thư Hòa..." Giọng nói lãnh lẽo:
"Nếu như trẫm nhớ không lầm, hắn chỉ là một tiểu quan?"
"Hoàng thượng thánh minh, Thư Hòa chức quan thấp, chỉ là một tiểu huyện quan."
"Vậy à... Thư sài nhân, ngẩng đầu lên."
Thư Ca âm thầm trấn định, ngẩng đầu đối diện dung nhan tuyệt mỹ mà băng lãnh.
"Hừ..." Mắt híp lại, vô tình mang theo tia chán ghét:
"Nói vậy phụ thân ngươi lúc đó ắt hẳn mất không ít tiền cho ngươi tiến cung, bằng không với dung mạo lẫn gia thế của ngươi... Hừ!" Trong giọng nói lộ vẻ khinh miệt:
"Trẫm ghét nhất những kẻ chuộng hư vinh, tham quyền quý, loại phụ thân như vậy thì nhi tử cũng chẳng có chỗ nào tốt "
Giọng nói càng rét lạnh vài phần:
"Thế nào, ngày hôm nay chạy tới Ngự Hoa Viên chắc là định tìm cơ hội nhỉ!"
"Hạ thần... không dám, hạ thần chỉ là...chỉ là..."
Thoáng nhìn đóa hoa trong tay, vội vàng nói: "Chỉ là đi hái hoa thôi ạ."
"?!" Mắt phượng khẽ nheo lại: "Hái hoa??"
"Đúng vậy, hoàng thượng, hạ thần thực sự chỉ là tới hái hoa thôi."
Thư Ca gấp gáp đáp, thân thể càng cúi thấp,
"Tốt lắm, vậy ngươi hôm nay cứ việc hái hoa."
Quân vương nhấc tay, chỉ vào chỗ hoa hồng tươi tốt phía trước:
"Ngày hôm nay hái cho trẫm một trăm đóa hoa, không nhiều cũng không ít hơn, hơn nữa, không được dùng kéo." (dùng dao được hêm)
A, sắc mặt Thư Ca tái xanh, đầu cúi thấp:
"Tạ ơn... Tạ hoàng thượng ân điển."
Lập tức đứng lên, đi tới chỗ hoa hồng, khẽ cắn môi, đưa tay ra ngắt những bông đầu tiên.
Gai nhọn như răng nanh dã thú, cắm thật sâu vào thịt con mồi, tham lam nuốt lấy thứ máu ngon ngọt, từng giọt từng giọt máu dọc theo cành hoa rơi lên cánh hoa, nhuộm chúng thành một màu đỏ tươi.
Một cành, lại một cành...
"Thư sài nhân..."
"Dạ..."
Thư Ca đờ đẫn xoay người, trên tay đã có không ít cành hoa hồng,
Đóa hồng rực rỡ phủ thêm từng sợi tơ đỏ dường như quấn quít lấy hoa, lộ ra một vẻ quyến rũ kì lạ.
"Từ hôm nay, liên tục trong bốn ngày dùng tay hái hoa, không được phạm sai lầm."
Sau đó lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Thư Ca, xoay người liền rời đi...
A, có đồng tình, có cười nhạo, có xem kịch vui... Thì thầm bàn tán một lượt, liền vội vã đuổi kịp quân vương phía trước.
Một trận gió êm dịu lướt qua, làm mùi hoa càng thơm nồng, bám vào mái tóc, quần áo Thư Ca...
Số hoa phải hái, còn rất nhiều...
Ngày hôm nay dùng tay phải, ngày mai dùng tay trái, thay phiên nhau, hẳn là sẽ đỡ đau... Cúi người hái thêm một đóa, thì thào nói nhỏ:
Hoa hướng dương, thật xinh đẹp...
Hái một đóa hoa hướng dương......
Lại hái thêm một đóa hoa...... hướng...... dương.........