"Kẻ đem lòng yêu cao cả hơn kẻ được yêu, vì cái thần ẩn trong kẻ yêu người chứ không phải ở người được yêu - có lẽ đó là tư tưởng tế nhị nhất mà cũng mai mỉa nhất tự cổ chí kim là nguồn gốc nảy sinh mọi thủ đoạn xảo quyệt và lạc thú thầm kín nhất của ái tình."
Trong 《Death in Venice》 có một đoạn như vậy, khi mới bắt đầu đọc tôi cảm thấy đây chỉ là một người thầm mến khổ luyến đang tự an ủi mình.
Bây giờ sự chú ý của chú ý vào hai chữ "mai mỉa" nhiều hơn.
Nếu như nói đến "Lạc thú ái tình", Khang Đằng quả thực mang đến cho tôi quá nhiều lạc thú và hạnh phúc đếm không hết, thế nhưng anh ấy biến mất cũng quá lạnh lùng dứt khoát.
Anh ấy căn bản không gọi điện thoại cho tôi.
Tôi không trách Khang Đằng, bởi vì lo lắng cho anh còn nhiều hơn.
Nhưng tôi không nhịn được nghĩ đến nơi sai lầm, không phải nghĩ đến sai lầm của anh ấy, mà là nghĩ bản thân tôi đã sai ở đâu.
Tôi nhất định là đã chọc giận anh ấy làm anh ấy chán ghét.
Nhưng thực ra, nếu thật là như vậy, vì tôi bị Khang Đằng ghét cho nên mất đi tư cách liên lạc với anh ấy, nhưng nếu trong thế giới tôi không thể thấy anh ấy có một cuộc sống tốt đẹp bình yên hơn, tôi cũng không phải là không thể tiếp thu.
Đơn giản chính là tôi lo lắng nhiều hơn một chút, anh ấy sống thật tốt cũng không sao.
Mẹ tôi nói là tôi buồn lo vô cớ, nói có thể là Khang Đằng chuyển trường hoặc là đi chỗ khác, chưa kịp báo địa chỉ mới cho tôi, cũng không tiện gửi thư cho tôi.
Tôi không biết có bao nhiêu nơi không tiện gửi thư như mẹ nói, trước đây tôi đã cho anh ấy biết số QQ của tôi, sau đó cũng ở trong thư viết số điện thoại nhà, chỉ hi vọng Khang Đằng có thể báo tin bình an mà thôi.
Tôi không biết quan hệ giữa hai chúng tôi hệ tính là gì, bạn qua thư từ sao? Nhưng tôi không muốn chỉ cùng Khang Đằng làm bạn bè chút nào.
Anh ấy không quan tâm tới tôi nữa có lẽ chính là phát hiện ra tâm tư xấu xa của tôi, cảm thấy tôi dơ bẩn tư tưởng của tôi làm bẩn tình bạn thuần khiết đã từng có giữa hai người?
Tôi thật sự không biết phải làm gì.
Lần đầu tiên tôi thích một người, không biết sau này còn có thể thích người khác với tình cảm như vậy nữa không.
Mấy ngày trước bạn cùng bàn tôi chia tay với ủy viên thể dục cạnh lớp, bạn ấy không cảm thấy thương tâm nhiều, nhưng tôi luôn cảm thấy tiếc nuối.
Tôi hỏi bạn ấy: "Cậu không khó chịu sao?"
Bạn nữ đó trả lời: "Khó chịu, thế nhưng khó chịu thì cũng đâu thể làm gì được, dù sao tất cả mọi người đều nói mối tình đầu luôn không có kết quả tốt."
Tôi muốn hỏi bạn ấy những lời này là ai nói, ngẫm lại vẫn là thôi.
Ai nói đâu có quan trọng gì?
Câu nói này được mọi người tôn sùng là chân lý.
Nhưng tôi không muốn tin tưởng.
Tại sao mối tình đầu không thể trở thành sự thật không thể theo hai người cùng nhau lớn lên?
Tôi vẫn nhớ Khang Đằng, vẫn thích Khang Đằng, tôi hi vọng mình dẫu là năm mười tám tuổi, hai mươi tám tuổi cũng vẫn thích anh ấy.
Bởi vì anh ấy cực kỳ tốt.
Chữ viết của anh, sách anh đọc, thư anh viết, con người của anh, tất cả những gì thuộc về Khang Đằng tôi đều thích.
Không biết chúng tôi còn có cơ hội gặp mặt hay không, nếu như không thể, thật sự rất tiếc nuối.
Mối tình đầu của tôi, bắt đầu trên những con chữ được đánh máy trên tạp chí, kết thúc bằng chữ kí dưới bức thư, trong đó hình ảnh có liên quan đến người ấy là do tôi tự tưởng tượng rồi dùng bút vẽ ra.
Tôi nhớ anh ấy, muốn gặp anh ấy, dù một lần thôi cũng được.
Nếu như có thể cho tôi tham lam một chút, tôi muốn hôn anh một chút.
Nhưng thôi đi, mong ước này cũng quá tham lam rồi.
Tôi còn muốn vẽ thêm một bức tranh về anh, tôi đứng ngay trước mặt anh, anh làm mẫu cho tôi vẽ.
Nếu như chúng ta có thể ở tuổi trưởng thành lại gặp nhau thì tốt rồi.
Bây giờ tôi đã hiểu được điều gì gọi "Gặp đúng người, sai thời điểm".
Nhưng tôi tin, anh chính là người thích hợp, bởi vì tôi thật sự thích anh.