Với tôi mà nói, chữ "mới" này có vô số hàm nghĩa, nó tràn đầy sức sống.
Tôi lại một lần nữa đi đến thành phố này, đột nhiên cảm thấy bản thân mình cũng sáp nhập vào nó.
Tôi biết, loại cảm giác gần gũi quen thuộc này là bởi vì có một người sống ở nơi đây, bởi vì người đó, cho nên tất cả những gì liên quan đến em đều trở nên đáng yêu.
Đi học, tôi không ngờ mình lại đơn giản ổn thỏa mà tiến vào vườn trường đại học như vậy.
Không có ai biết quá khứ của tôi như thế nào, cũng không ai quan tâm.
Tất cả mọi người đắm chìm trong đề tài liên quan đến chữ "Mới" của họ, tôi thờ ơ lạnh nhạt, tự đắc.
Trường học cách nhà Tề Nhạc Tư một đoạn, nhưng cũng không sao, cách xe bus chạy 40 phút, tôi có thể có thể nhìn ngắm phong cảnh xa lạ cả chặng đường xe đi qua, dù cho thành phố cũng không có phong cảnh gì.
Cũng không phải thành phố này thật sự không có phong cảnh gì, ở giây phút người kia xuất hiện phút chốc nó có thể trở thành Thánh địa hiếm thấy trên thế gian.
Tất cả đều là vì người ấy.
Tôi không có chấp niệm gì, bao gồm cả ái tình.
Tôi là người ngay cả cuộc sống là gì cũng không hiểu rõ, càng khỏi nói đến tình yêu, tôi không chờ mong, cũng không hy vọng xa vời, lại càng không dự định cố gắng theo đuổi.
Vô luận chuyện gì, dừng lại ở giây phút ban đầu mới là tuyệt vời nhất, lại như chuyện xưa trong sách viết, lật ra trang sách đầu tiên hầu hết đều là năm tháng tĩnh lặng bình yên nhĩ nông ngã nông*, nhưng theo sự phát triển cốt truyện, nhân vật bị lột da, khó tránh khỏi trải qua đau đớn giống như xé rách, dù cho đến cuối cùng, vẫn cho bạn nhìn thấy một thết thúc dường như tốt đẹp, nhưng mấy ai có thể hiểu được những khổ sở cay đắng phải trải qua trước kết thúc đó?
*你侬我侬 <Nhĩ nông ngã nông>: Là một câu trong bài thơ "Ngã nông từ" do Quản Đạo Thăng viết gửi chồng mình là Triệu Mạnh Phủ, nguyên là: "Nhĩ nông ngã nông, thắc sát tình đa" đại ý là: Trong ta có chàng, trong chàng có ta, tình nồng ý đượm.
Cho nên tôi nghĩ, tất cả đừng nên có bắt đầu thì tốt hơn.
Hãy để chúng ta độc bước trong thế giới này, tôi đã nỗ lực hết sức mới có thể không làm tổn thương người khác, cho nên, cũng không thể trao người khác cơ hội làm thương tổn tôi.
Phải biết, trong quyển nhật ký trước kia viết cất giấu ít nhiều oán niệm và quỷ kế của tôi, tôi suy nghĩ phương pháp kế hoạch làm sao để hủy hoại một người -- chính là tôi và Tề Nhạc Tư.
Khi đó tôi thậm chí còn nghĩ, nếu có một ngày em dám to gan đứng trước mặt của tôi, tôi nhất định không chút lưu tình xé nát em.
Tôi muốn nhìn khuôn mặt em thống khổ giãy dụa, nhất định so với khi em vui cười càng đẹp mắt hơn.
Tôi chính là người như vậy đấy, khiến người khác xem thường.
Bây giờ xem ra, tôi tựa như từ trong đống rác bò ra ngoài, đã từng một thân tanh tưởi, bây giờ cẩn thận tỉ mỉ mới không bại lộ ra con người thật của mình.
Ngày đầu tiên tới trường học tôi lại đi đến nhà Tề Nhạc Tư, ở cửa hàng hoa kia, mua một nhánh bách hợp, cắm vào trong hộp thư nhà em.
Tôi cảm thấy rất thú vị, khi trốn đi nhìn lén em cũng có hứng thú, lúc nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của em càng thấy thú vị.
Tề Nhạc Tư đúng là người dễ đùa bỡn, bộ dáng em cầm bách hợp khiến tôi hận không thể đi tới để em ngửi thử một cái xem hoa có thơm hay không.
Nhất định em đang đoán xem đây là trò đùa dai của người nào, nhưng dù thế nào cũng không thể đoán được là tôi.
Đại khái trong thế giới của em, tôi đã biến mất từ lâu rồi.
Như vậy cũng tốt.
Cuộc đời của tôi chưa từng được yên tĩnh và hài lòng như giờ.
Tôi đã đi một quãng đường xa như vậy, trải qua nhiều hiểm ác như vậy, cuối cùng đi tới ngày hôm nay, dù cho nơi này không phải nơi tôi cần đến, cũng là nơi tốt nhất cho tôi nghỉ ngơi.