Bây giờ em bỗng nhiên lĩnh ngộ ra một đạo lý, tại sao khi nghỉ đông và nghỉ hè, thầy giáo bố trí nhiều bài tập như vậy không phải là vì muốn chúng ta ôn tập lại kiến thức, mà chỉ là vì khiến chúng ta buồn ngủ ở nhà không muốn ra ngoài chơi!
Chẳng phải là chúng ta ở tuổi này cần phải ra ngoài chơi sao?
Được rồi, em cảm thấy con người ở mỗi giai đoạn tuổi tác đều cần phải cố gắng vui chơi...
Ôi, nói như vậy có vẻ em thật là không có tiền đồ.
Không biết quà sinh nhật em gửi anh anh có thích không, hôm nay quá tẻ nhạt, nói cho anh biết nguyên nhân em vẽ bức tranh này.
Từ khi mới bắt đầu đọc văn chương của anh em vẫn luôn tưởng tượng anh là một nam sinh thế nào, hẳn là đặc biệt ấm áp đặc biệt chói sáng kiểu như vậy, nhìn những nét chữ trong thư của anh còn khiến em cảm thấy cả anh đều toát ra loại cảm giác lông xù hạnh phúc.
Ha ha, em cũng không biết "Cảm giác lông xù hạnh phúc" đến cùng là như nào, thế nhưng không biết tại sao, trong sự tưởng tượng của em, người hạnh phúc trên người đều mang một vầng hào quang nhàn nhạt, nó không chói mắt, rất dịu dàng ấm áp, duỗi tay còn có thể chạm vào, cảm giác chính là mềm mại như nhung, khiến cho lòng người sung sướng.
Em tả như vậy cũng không biết anh có thể hiểu không, anh biết đấy, văn phong của em đến trước mặt anh liền xong đời haha.
Trong lòng em anh chính là người như thế đứng ở bất cứ nơi đâu cũng có lông xù bao quanh người, cho nên anh có thể thấy nam sinh em vẽ trên người hiện ra vầng sáng.
Còn có nữa, trước đây anh từng viết nhà mình một cái tầng gác, đó là nơi anh thích nhất, là phòng sách của anh.
Nhà em không có tầng gác, vì vậy liền đi sưu tập một ít tranh ảnh tầng gác, sau đó dựa theo sự tưởng tượng của em vẽ ra.
Khi đang vẽ bức tranh này, dường như em nhìn thấy anh ngồi đọc sách trong một căn phòng không lớn lắm, phía sau là một chiếc giường nhỏ để nghỉ ngơi, anh ngồi ở trên thảm trải sàn, dựa lưng vào mạn giường, khắp nơi trên tầng gác đều là giá sách, bên tay anh còn hai đống sách chồng chất chưa xếp lên.
Ánh nắng xuyên qua lá cây từ cửa sổ chiếu vào một bên vai anh tạo thành những mảng sáng tối đan xen, khiến người ta cảm thấy mềm mại ấm áp lại an tâm.
Trong sự tưởng tượng của em, anh chính là như vậy.
Ôi, anh nhất định sẽ càng hoàn mỹ hơn, chỉ là trí tưởng tượng của em có hạn, anh sẽ không cười nhạo em chứ?
Em phát hiện em không tiến bộ tí nào, rõ ràng nói sẽ đọc sách cùng anh, thế nhưng gần đây mỗi ngày đều là miễn cưỡng, cảm giác phải đi học đàn, học vẽ về rồi còn phải làm bài tập rất mệt, chuyện đọc sách cứ kéo dài rồi lại kéo dài.
Lần trước nói với anh em đã đọc hơn ba mươi trang, nói ra thì rất xấu hổ cho đến bây giờ, nhiều ngày trôi qua vậy, em mới đọc thêm mười mấy trang.
A a a, em khinh bỉ chính mình!
Lại nói về cuốn sách em đọc thấy tác gia kia gặp một cậu bé cực kì đẹp, tác gia quan tâm bé trai này gọi "Tạo vật hoàn mỹ", ặc, cảm giác lạ lạ, ông ta không phải yêu cậu trai này chứ? Cho nên đây là một câu chuyện xưa về đồng tính luyến ái?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thomas Mann viết khi Aschenbach gặp cậu trai này "Ông cảm thấy đồng thời vừa sung sướng vừa thảng thốt, tâm trạng còn có tên gọi là:hạnh phúc." Ha ha, em đang nghĩ đến khi gặp anh cũng vậy, từ lúc vừa mới bắt đầu em đã từng nói với anh
A? Em vô cùng vô cùng khâm phục anh ước ao được như anh, em cảm thấy anh thực sự chính là người giỏi nhất em từng gặp, anh là thần tượng của em, là tấm gương của em, nếu như em có thể giống anh thì thật tốt.
Được rồi, ngày hôm nay viết tới đây thôi, em phải tiếp tục đi đọc sách, có lẽ anh đã dọc xong quyển sách này rồi ╥﹏╥
Đêm Giáng sinh vui vẻ nhé, em dùng giấy gói quà màu sắc rực rỡ gói một quả kugel* cực kì to và đẹp, nhưng lại không có cách nào gửi cho anh, thật tiếc quá.
*Apple và ngọc đỏ: Một quả táo hoặc một ngọc đỏ được gọi là quả kugel, quả của tội lỗi ban đầu mang lại cho Ađam, là hoa trái của sự khôn ngoan của Vườn Êđen, không chỉ tượng trưng cho hoa trái của niềm vui, mang lại kết quả hoa trái hay hạnh phúc, mà còn là cây Sự Sống, là biểu tượng của sự vĩnh hằng trong vườn một điểm.