Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 1



--Dịch: Autumnnolove--

"Kết quả điều tra thế nào?"

[ Meo làm việc chị cứ yên tâm đi, thù lao đâu? ]

"Quy tắc cũ, tiền trao cháo múc."

Một người một mèo ngồi xổm ở góc vườn hoa, không biết còn tưởng rằng đây là đang làm cái giao dịch tình báo ngầm gì.

Cố Tiểu Khả đưa 100 nhân dân tệ cho con mèo đen trước mặt, biểu tình của nó thập phần nghiêm túc, vươn cái móng vuốt nhỏ lông xù xù, lộ ra những chiếc móng sắc nhọn, trượt nhẹ nhàng trên tờ tiền giấy, khẳng định:

[ Cảm xúc này...là tiền thật. ]

Cố Tiểu Khả bĩu môi: "Cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta giao dịch, có cần phải cẩn thận tới như vậy không? Chị còn có thể lấy tiền giả để lừa em sao?"

Mèo đen nở nụ cười khôn khéo trên cái miệng ba cánh hoa của nó, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Cố Tiểu Khả như trấn an.

[ Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*, trước tiểu nhân sau quân tử, miễn cho phá hư tình hữu nghị thuấn túy giữa chúng ta ]

(*) : Cẩn thận thì sẽ không phải lo lắng về sau.

Cố Tiểu Khả lúc này còn chưa biết thân phận thật sự của mèo đen chính là một sinh vật ngoài hành tinh tới trái đất để thực tập.

Sau khi cô trải qua sinh nhật 6 tuổi, đột nhiên có thể nghe hiểu được tiếng lòng của nhóm bạn lông xù xù, giao tiếp với bọn nó mà không có rào cản nào. Cố Tiểu Khả vẫn luôn cẩn thận giữ kín bí mật này, không để cho bất kỳ ai phát hiện.

"Chị nói nè tiểu khả ái Brad Pitt Đen...". Cố Tiểu Khả vừa cố nhịn cười vừa tán dương mèo đen: "Không nghĩ tới em lại còn rất có văn hóa."

Cô vừa nói vừa nhét tờ tiền vào cái túi tiền nhỏ mèo đen đeo bên người.

Brad Pitt Đen là một con mèo đen nhưng nó có bộ lông óng mượt và thân hình to khỏe, nhìn ra được cuộc sống nhỏ bé của nó mỗi ngày đều tiêu dao tự tại. Nó ưỡn ngực và bụng ra, lộ ra biểu tình đắc ý.

[ Tất nhiên rồi, nếu mà trong bụng không có một chữ thì làm sao mà lo cho mấy đứa em được? Meo làm lão đại thì phải có trách nhiệm cùng bản lĩnh chứ, như vậy mới có thể phục chúng! ]

Cố Tiểu Khả không chút lưu tình mà vạch trần nó: "Theo như chị biết thì bây giờ em chỉ có một đàn em mà..."

Động tác của mèo đen khựng lại, nó dùng sức đập mạnh bàn chân lông của nó trên mặt đất, giống như sau lưng nó là ánh sáng tham vọng đang chiếu rọi.

[ Meo sớm muộn gì cũng sẽ thống trị cái tiểu khu này! ]

Cố Tiểu Khả không khỏi vì lời nói hùng hồn của Brad Pitt Đen mà dựng ngón tay cái lên.

Mèo đen giơ hay bàn chân đặt lên đầu gối của Cố Tiểu Khả, chớp chớp đôi mắt mèo màu hổ phách của nó, vui vẻ nói:

[ Hợp tác vui vẻ nha meow ~ ]

Cố Tiểu Khả gật đầu: "Thu tiền của chị rồi, có thể bắt đầu làm việc chưa?"

Brad Pitt Đen hất cái đuôi mèo dài của nó ra, vẫy chân ra hiệu với Cố Tiểu Khả: [Chị đi với Meo! ]

Nó bước từng bước catwalk để dẫn đường, cái mông nhỏ lông xù xù của nó uốn éo uốn éo, tao nhã lại khôi hài, Cố Tiểu Khả an tĩnh đi theo phía sau nó.

Sương mù bao phủ cả khu vườn, buổi sáng đáng ra phải mát mẻ lại tỏa ra bầu không khí như thiêu đốt, từng tảng mấy lớn lơ lửng trên bầu trời xanh, làn gió mùa hạ vẫn không ngừng thổi qua, nhưng không hề xua đi được cái nóng.

Đào Viên Cư nơi mà Cố Tiểu Khả sinh sống là một khu đô thị quy mô lớn, chi làm 18 tiểu khu, trong đó có khu 1 - 2 - 3 là khu biệt thự, còn lại chính là khu chung cư cao cấp.

Cô ở chỗ này hai mươi năm, không nghĩ tới đột nhiên có một ngày sẽ gặp được kỳ tích...

Nam thần Mạc Thần Trạch vừa dọn vào khu 1 không lâu trước đây!

Dù biệt thự của bọn họ cách nhau rất xa, nhưng cũng có thể làm tròn lên gọi nhau một tiếng hàng xóm!

Cố Tiểu Khả phát hiện nam thần có thói quen chạy bộ buổi sáng, cô liền thuê Brad Pitt Đen nằm vùng thăm dò, điều tra lộ tuyến chạy bộ của nam thần.

Lúc này cô đang cùng với mèo đen nép mình bên một cây đa thật lớn và kiên nhẫn chờ đợi.

"Sáng nào anh ấy cũng chạy bộ qua cái cây này sao?"

[ Đúng vậy, Meo quan sát vài ngày rồi, chắc chắn sẽ không sai ]

Cố Tiểu Khả móc một cuốn sổ tay bìa đỏ ra, mèo đen trợn trắng mắt liếc cô một cái, kỳ thị nói: [ Cái này cũng cần ghi chú lại sao? ]

Tán cây rậm rạp, che chắn một người một mèo trọn vẹn.

Thật lâu sau đó, mèo đen lại tò mò hỏi: [ Đợi lát nữa anh ấy chạy qua dưới tàng cây, chị chuẩn bị làm gì? Trực tiếp nhảy xuống để ảnh bế kiểu công chúa làm cuộc gặp gỡ định mệnh sao? ]

Vành tai Cố Tiểu Khả đỏ ửng, đôi mắt sáng lấp lánh, liều mạng lắc đầu: "Sao có thể như vậy được! Chị đang rối lắm, chỉ dám đứng từ xa mà nhìn anh ấy một cái thôi."

Mèo đen lại càng thêm kỳ thị: [ Vậy chẳng phải là 100 tệ tiền tươi này chị mất trắng sao? ]

Cố Tiểu Khả: "..."

--Wattpad: Autumnnolove--

Cô đột nhiên nhớ lại hồi cao trung bản thân cũng đã từng làm chuyện lúng túng như vậy một lần.

Lúc đó cô đi ngang qua người nam thần, lấy hết can đảm đem lá thư tình đã được sữa chữa hơn trăm lần đưa cho anh, sau đó mắc cỡ đỏ mặt mà chạy đi.

Sau khi về lớp cô còn lo lắng bất an suốt hai tiết học, biểu tình hoảng hốt tựa như người thiểu năng trí tuệ, trong đầu tự hỏi rất nhiều lần không biết nam thần nhìn thấy thư tình sẽ có phản ứng gì.

Kết quả, bức thư tỏ tình vẫn còn trong túi, mà tờ nhân dân tệ thì biến mất. Cô đã dùng vẻ mặt thẹn thùng mà đưa một tờ nhân dân tệ cho nam thần...

Từ đó về sau, Cố Tiểu Khả không còn mặt mũi nào gặp nam thần nữa.

Từ phía xa dần dần xuất hiện một bóng người đang chạy về phía này. Mèo đen run run hai lỗ tai nhỏ của nó, kiêu ngạo nói:

[ Mau xem mau xem, người tới rồi, Meo không có lừa chị đúng không! ]

Cố Tiểu Khả vừa mới kích động lên, lại trơ mắt nhìn nam thần chậm rãi chạy tới dưới tàng cây, sau đó đột nhiên dừng bước...

Lúc này chỉ cần anh ngẩng đầu lên thêm chút nữa là có thể bắt tại trận hai kẻ nhìn trộm đang nằm trên cây.

Chẳng lẽ bị phát hiện?

Cố Tiểu Khả nín thở, khẩn trương rụt cổ lại, trộm nuốt nước miếng.

Mạc Thần Trạch nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, cảm giác dường như mới vừa ngửi được một cổ mùi hương như có như không, mùi hương kia rất đặc biệt, làm cho tâm thần của anh có chút không yên.

Anh không tự chủ mà hít sâu một hơi, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, trùng hợp bốn mắt nhìn nhau với Cố Tiểu Khả đang nằm trên chạc cây.

Cô gái trên cây biểu tình hoảng loạn, ánh mắt trời xuyên qua kẽ lá chiếu trên người cô như những đồng tiền, một con mèo đen nhỏ đáng yêu có chút quen mắt nằm ở trên lưng cô, lộ ra nửa cái đầu từ sau bả vai cô.

Brad Pitt Đen thấy hành vi nhìn trộm của mình bị bắt tại trận, lập tức không chút do dự vứt bỏ khách hàng, thân thủ của nó vô cùng mạnh mẽ phóng đi không hề lưu luyến, trước khi đi còn không quên kéo thêm một cơ hội làm ăn cho chính mình.

[ Meo đi trước một bước nha! Về sau có cơ hội đừng quên giới thiệu công việc cho Meo đó, bắt chuột, điều hòa tranh chấp trong gia đình mèo, thậm chí là trấn an thai phụ mèo hoặc là hỗ trợ chăm sóc mèo sơ sinh gì đó, Meo đều có thể làm được! Bảo đảm giá cả ưu đãi, phục vụ tận tâm nha ~ Hoan nghênh lần sau lại đến sử dụng dịch vụ của Meo nha ~ ]

Vội vàng meo meo mấy tiếng xong, Brad Pitt Đen liền quay đầu chạy, chỉ còn lại một mình Cố Tiểu Khả đáng thương đang hóa đá ở chạc cây.

Mạc Thần Trạch ngẩn ra, an tĩnh nhìn về phía Cố Tiểu Khả, đồng tử hơi hơi phóng đại. Cố Tiểu Khả cũng vừa nhìn lại anh, lộ ra một nụ cười gượng gạo nhưng không mất lễ phép.

Làn gió mùa hạ thổi qua, từng chiếc lá cây khẽ đung đưa, ánh nắng rơi xuống trên người Cố Tiểu Khả bắt đầu nhảy nhót theo cơn gió, hương thơm nhẹ trong không khí dần dần tản ra...

Hiện trường đặc biệt an tĩnh, chỉ có tiếng gió, thời gian giống như bị đóng băng.

Mạc Thần Dịch vẫn duy trì tư thế hơi hơi ngửa đầu, không hề nhúc nhích. Anh đột nhiên nhớ tới tối qua mình nằm mộng, cảnh trong mơ rất đơn giản, một mảnh giấy lơ lửng trong không trung, mặt trên có viết...

[ Nhất nhãn vạn niên ] *

(*) -一眼万年: Một cái chớp mắt đã vạn năm. (Fanpage: Bản dịch 0 đồng)

Bốn chữ vô cùng đơn giản, hoàn toàn không có giải thích nào khác.

Mạc Thần Trạch nhướng mày, loại giấc mơ biết trước được tương lai từ lúc anh còn nhỏ thỉnh thoảng sẽ mơ thấy, xác suất chính xác cực cao, chỉ là thời gian xuất hiện lại không hề có quy luật.

Đã rất nhiều năm anh không gặp những giấc mơ báo trước tương lai nữa, không nghĩ tới lúc này lại...

Cố Tiểu Khả vốn đang rất chột dạ, bị nam thần thẳng mắt nhìn chằm chằm như vậy lại càng hoảng hốt hơn nữa.

Ánh mắt của Mạc Thần Trạch dường như mang theo tia điện, hơn nữa điện áp còn không ngừng tăng lên, mắt đối mắt với anh làm sao mà Cố Tiểu Khả chịu nổi, cô vội vàng dời mắt đi chỗ khác.

"Có cần tôi giúp gì không?". Mạc Thần Trạch đột nhiên lên tiếng.

Biểu tình của anh bình thản ung dung, thanh âm khàn khàn mê người.

Cố Tiểu Khả nhịn không được lại lén ngắm nam thần thêm một chút, thiếu chút nữa bị cái giá trị nhan sắc này của anh làm cho mù mắt, một khắc si mê này, tay cô bất chợt cầm không chắc, cuốn sổ tay bìa đỏ bị cái định luật vạn vật hấp dẫn đáng chết hút rơi xuống, Cố Tiểu Khả duỗi tay muốn chụp nó lại, cả người nháy mắt mất cân bằng, trực tiếp lăn từ trên cây xuống dưới.

Tình tiết lãng mạn như ôm công chúa mà mèo đen phỏng đoán căn bản là đã không xảy ra.

Cố Tiểu Khả tự mình lăn xuống từ cành cây cao 4 mét ngã ở trên cỏ, nhìn kiểu gì cũng không thấy có liên quan gì tới lãng mạn, mà ngược lại cảm thấy thật ngu ngốc, giống như tờ nhân dân tệ năm đó.

Trong lòng Cố Tiểu Khả không khỏi ảo não, càng nghĩ càng không dám ngẩng đầu lên, tự thu mình như một quả bóng, xấu hổ đến độ hận không thể lập tức chết đi cho rồi.

Râu của cây đá lớn theo làn gió nhẹ rũ xuống trên đầu Cố Tiểu Khả, thập phần nghịch ngợm mà rung đùi đắc ý. Cô đang mặc một bộ quần áo thể thao dài tay, vừa rơi xuống đất cho nên tóc mái tản ra, lộ ra một đôi mắt to sáng ngời đang hoảng loạn, trong veo và đang ngấn nước, làn da trắng nõn mịn màng, cằm hơi nhọn, đôi môi phi thường xinh đẹp, nhìn hấp dẫn muốn chết.

Mạc Thần Trạch hơi giật mình, lập tức hiểu ra [ Nhất nhãn vạn năm] trong mộng là có ý gì.

Anh tiến lên một bước, duỗi tay kéo cô gái từ trên trời giáng xuống dậy, kết quả còn chưa đụng tới tay người ta, liền thấy cả người cô co lại giống như một con mèo.

Cuốn sổ tay bìa đỏ rơi xuống bên người bị gió thổi bay, lật sang một trang nào đó, lộ ra những nét vẽ đơn giản nhưng vô cùng sinh động trên đó...

Một chậu cây xương rộng mập mạp trên mặt có gai nhưng bên trong lại mềm mại, bộ dáng ngây thơ ngây ngô trông rất dễ thương.

Đồng tử Mạc Thần Trạch khẽ co rút, nhớ tới dấu trang sách thủ công mà anh hay dùng, nét vẽ trên đó rất giống với phong cách vẽ tranh này.

Không đợi anh nhìn kỹ, Cố Tiểu Khả đã nhanh chóng thu hồi sổ tay giấu ở phía sau.

Nhìn tư thế chân trái vặn vẹo của cô thì có lẽ là đã trật khớp, mà Mạc Thần Trạch vừa vặn học qua y, anh ngồi xổm xuống tính kiểm tra thương thế cho cô. Nhưng mà Cố Tiểu Khả lại không dấu vết mà tránh đi nam thần đụng chạm, nhảy dựng lên một cái, động tác thập phần linh hoạt.

Từ lúc Cố Tiểu Khả 6 tuổi có thể nghe hiểu tiếng lòng của lông xù xù, thân thể cũng bất tri bất giác mà xảy ra một chút biến hóa, cụ thể là biểu hiện khứu giác của cô càng thêm nhạy bén, thân thể càng thêm dẻo dai, ngay cả sức bật cũng lợi hại hơn nhiều so với người khác.

Cho nên dù có ngã từ trên chạc cây đa cao 4 mét xuống cũng sẽ không có chuyện gì.

Cố Tiểu Khả hôm nay lại mất hết mặt mũi trước mặt nam thần, không dám nói câu nào, nhặt cuốn sổ tay bìa đỏ trên mặt đất lên, học theo động tác lui binh của mèo đen, chạy trốn nhanh như chớp.

Sau khi trở về nhà, Cố Tiểu Khả tắm nước lạnh, lau khô tóc rồi ngồi ngây ngốc một hồi. Sau đó đứng dậy tới thư phòng xem tài liệu.

Đêm ngày 5 tháng 6 năm ngoái, ai đó đã sát hại một vị cảnh sát phòng chóng ma túy, lưu lại trên thi thể anh ta một cái mặt nạ với ba ký tự lớn trên trán...

[ Kẻ báo thù ]

Sau đó, trong vòng sáu tháng tính đến ngày 27 tháng 12, [ Kẻ báo thù ] lại liên tiếp sát hại 12 cảnh sát phòng chống ma túy và người nhà của họ, trong đó bao gồm hai phụ nữ, một phụ nữ mang thai và 5 trẻ em.

Chuyện này giống như một trận động đất 10 độ richter đối với toàn bộ Cục cảnh sát!

Ban đầu cảnh sát hoài nghi đây là một vụ trả thù đặc biệt nghiêm trọng của ông trùm ma túy, tổ trọng án điều tra gần một năm mà tiến triển vẫn cực nhỏ.

Tổ trưởng Lưu Hoành Cương đành phải tìm một cách khác để tiếp cận vụ án, tìm tới Cố Tiểu Khả nhờ hỗ trợ. Cô từng giúp đội cảnh sát huấn luyện chó nghiệp vụ phát hiện ma túy, lại rất hiểu động vật.

--Dịch: Autumnnolove--

"Đây là vật chứng thu thập được ở hiện trường, cô nhìn xem có thể đưa ra được ý kiến nào hay không."

Lưu Hoành Cương đưa túi vật chứng trong suốt cho Cố Tiểu Khả, bên trong có hai sợi lông trắng.

Cố Tiểu Khả cẩn thận quan sát, sau đó mở túi vật chứng ra để sát vào chóp mũi hít sâu một hơi, sau khi ngửi qua lập tức khẳng định: "Đây là lông của chó husky con."

Lưu Hoành Cương lại nói: "Nhà của 5 người bị hại đều không có nuôi chó, cũng không có tiếp xúc với chó, cho nên khả năng cao là trên người hung thủ lưu lại."

Cố Tiểu Khả cũng gật đầu: "Chó husky con mùa hè rụng lông rất nhiều, nếu như hung thủ có nuôi chó husky thì rất có khả năng này."

Lưu Hoành Cương lại trầm mặc thật lâu, lâu tới mức Cố Tiểu Khả cảm nhận được rõ ràng có gì đó không thích hợp: "Làm sao vậy?"

Lưu Hoành Cương nhíu mày, cảm giác chính mình sắp bị tẩu hỏa nhập ma bởi án tử không hề có tiến triển này.

" [ Kẻ báo thù ] trong đợt tấn công người cảnh sát cuối cùng kia, hai người đấu súng với nhau, hắn bị bắn trúng bả vai, chúng tôi truy lùng hắn ta thì tra ra được hắn ta đột nhiên biến mất ở một đểm mù ở Đào Viên Cư."

Cố Tiểu Khả bị sốc không khỏi kêu lên: "Gì? Ở chỗ này?"

Lưu Hoành Cương gật đầu: "Trên người hắn có vết thương do đạn bắn, không có cách nào đi bệnh viện cấp cứu. Cho nên tôi hoài nghi ở Đào Viên Cư này có đồng lõa tiếp ứng cho hắn, tên đồng lõa này hiểu rõ từng góc chết của camera an ninh ở tiểu khu, còn có bản lĩnh giúp hắn sơ cứu vết thương, hoặc là tên sát nhân cũng sống ở khu này!"

"Nhưng mà tiểu khu này quá lớn, người có tiền có quyền cũng nhiều, chúng tôi không có cách nào điều tra thẩm vấn từng hộ, chỉ có thể nói bóng nói gió, tiến triển vụ án gần như rơi vào ngõ cụt."

"Tôi biết cô có con đường đặc thù nào đó có thể nghe ngóng được rất nhiều tin tức, cho nên muốn nhờ cô hỗ trợ xem có thể từ thú cưng mà thu hoạch được chút manh mối nào không."

"Cô yên tâm, chuyện này tuyệt đối bảo mật, chỉ có một mình tôi biết, tôi cũng sẽ không xem manh mối này là chứng cứ mà sử dụng, chỉ là cung cấp phương hướng điều tra, cho nên xong việc cô cũng sẽ không bị trả thù."

Sau khi vụ án [ Kẻ báo thù ] này xảy ra, ngay cả cục trưởng cũng sợ tới mức ăn ngủ không yên, sợ điện thoại vang lên thông báo với ông ta rằng lại có chiến sĩ hi sinh.

Cố Tiểu Khả tóm tắt lại một chút, cô cùng với nhóm lông xù xù giao tiếp không rào cản việc này không ai biết, chỉ cần hành sự cẩn thận thì sẽ không có khả năng bại lộ, hơn nữa cô cũng có đủ năng lực tự bảo vệ mình, cho nên...

"Tôi có thể thử xem, nhưng mà không dám đảm bảo là sẽ thật sự nghe ngóng được tin tức gì hữu dụng đâu."

Lưu Hoành Cương kích động tới mức làm một nghi thức chào quân đội với cô, cảm kích nói: "Chúng tôi có rất nhiều đồng chí đều đang nỗ lực tra án, không có ai có thể đảm bảo rằng sẽ tìm ra được đột phá gì, đều là đang cố gắng hết sức mà thôi."

Cố Tiểu Khả mím môi, nhìn thẳng vào hai mắt của Lưu Hoành Cương, kiên định nói: "Nếu chuyện này thành công, tôi có một yêu cầu."

"Cô cứ nói!"

"Tôi muốn xem hồ sơ vụ án năm đó mẹ của tôi mất tích."

Lưu Hoành Cương có chút giật mình, sau đó cũng đồng ý.

Sau khi hắn rời đi, Cố Tiểu Khả chậm rãi phân tích từng chi tiết trong sổ tay của mình. Dựa theo thời gian, chú chó con husky năm đó rụng lông hiện giờ đã hơn một năm tuổi, nếu có thể tìm được chú chó này thì tự nhiên cũng sẽ có thể tìm hiểu được ngọn nguồn.

Vật chứng trong túi vật chứng chỉ có hai sợi lông chó, số lượng vật mẫu quá ít để xét nghiệm di truyền, mùi lông chó rất nhạt cũng không có cách nào để dựa vào khứu giác mà tìm ra nó.

Nên làm cái gì bây giờ?

Mỗi ngày đều ra ngoài tìm chó husky trong tiểu khu hỏi thăm tin tức sao?

Thứ nhất là có chủ chó bên cạnh, hỏi cũng không hỏi được tin tức hữu dụng gì; Thứ hai, chó là loại động vật có trí nhớ ngắn hạn, chuyện một năm trước, khi đó nó còn quá nhỏ, rất có khả năng là nó không nhớ được gì.

Có cách nào thiết lập mối quan hệ thân thiết giữa những con chó husky trong tiểu khu mà không làm cho người khác nghi ngờ không?

Cố Tiểu Khả vừa kết hợp những kỹ năng mà cô giỏi nhất, đột nhiên nảy ra một ý tưởng...

Cô tính toán mở một nhà trẻ thú cưng để nhóm con sen chủ động đưa các em husky nghịch ngợm quậy phá tới chỗ cô để tiếp nhận giáo dục.

Bằng cách này, không chỉ có thể ở chung trong thời gian dài với husky, bất kể là lời nói khách sáo hay là tìm kiếm nghi phạm đều hoàn toàn tự nhiên không làm ra vẻ, còn có thể nhân tiện kiếm tiền, quả thực là một công đôi chuyện!

Nếu công tác tốt, không quá hai năm, cô có thể triển khai mạng lưới tình báo thú cưng toàn khu vực, để cho nghi phạm không có cách nào che giấu nữa.

Có đội trưởng Lưu đứng sau đánh tiếng, Cố Tiểu Khả làm thủ tục cực kỳ thuận lợi, nhanh chóng đã hoàn thành đầy đủ các loại giấy chứng nhận, bất cứ lúc nào cũng có thể khai trương.

Nên chiêu sinh ở khu nào trước?

Cố Tiểu Khả gọi điện thoại nhờ đội trưởng Lưu cố vấn: "Anh muốn hỏi thăm tin tức ở khu nào trước?"

Lưu Hoành Cương không chút do dự trả lời: "Khu 1 - 2 - 3 cái nào cũng được, người sống trong ba khu này không giàu kếch xù thì cũng có địa vị, chúng tôi bên này thật sự không dễ xuống tay, rất dễ rút dây động rừng."

Đào Uyển Cư phong cảnh tuyệt đẹp, mảng xanh rất rộng, tính riêng tư tốt, phong cách kiến trúc trẻ trung, trong khu này tập trung đông đúc quan chức cùng các phú nhị đại.

Những người này tuy rằng tiêu xài phung phí, nhưng có một số việc bọn họ rất nhạy cảm.

Chẳng hạn như rõ ràng là bạn đang điều tra án hình sự, nhưng người ta lại cho rằng bạn muốn quét sạch tham nhũng và kiểm tra tài chính, ý đồ tìm kiếm bước đột phá nào từ trên người bọn họ để có thể đối phó với cha mẹ quyền thế có tiền của bọn họ. Do đó không có ai trong số những người này sẵn sàng phối hợp với cảnh sát làm nhiệm vụ, làm cho quá trình tra án càng thêm gian nan.

Cố Tiểu Khả cũng sống ở khu 3, nhưng cô chỉ là một kẻ nghèo hèn. Biệt thự là cha kế đưa cho cô ở miễn phí, cô chỉ có quyền sử dụng chứ không có quyền sở hữu.

Để tiết kiệm chi phí và nâng cao hiệu quả, Cố Tiểu Khả dự định trực tiếp dùng tầng 1 và tầng hai của căn biệt thự để làm nhà trẻ cho thú cưng, khóa đầu tiên sẽ bắt đầu chiêu sinh từ khu 3.

Sau khi lấy ý kiến xong, cô lập tức hành động.

Toàn bộ khu 3 có tổng cộng 24 căn biệt thự, một trong những người sở hữu biệt thự ở đây là một cặp vợ chồng giáo sư đại học đã về hưu.

Bà Trình là một giáo sư toán học còn ông Trình là một giáo sư vật lí, hai vị này sau khi về hưu thì được tái tuyển dụng, hiện tại họ đang trong thời kỳ nghỉ hưu sau khi tái tuyển dụng.

Tuổi tác của bọn họ đã cao rồi, không có cách nào tiếp tục làm lụng vất vả nữa, cho nên chỉ ở nhà viết sách và chơi đánh mạt chược.

Thời điểm Cố Tiểu Khả tới, dưới gốc đa trong khu vườn nhỏ trước cửa biệt thự, mọi người đã chơi mạt chược cùng nhau được một lúc, đang ở giai đoạn chiến đấu kịch liệt nhất!

Bốn hướng đông tây nam bắc lần lượt là bà Trình, ông Trình, dì bảo mẫu nhà bọn họ, còn có Brad Pitt Đen. Không sai, mèo đen chính là bé yêu ngoan ngoãn đang ngồi trên cái ghế chuyên dụng cho trẻ con, duỗi cái chân mèo lông lá ra, do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng đẩy hai con bài đầu tiên bên trái về phía trước, sau đó khẩn trương nhìn chằm chằm ba người còn lại, sợ chính mình phải đền tiền cho ba nhà.

Bà Trình ngồi nhà trên tiểu gia hỏa này cười tủm tỉm nói: "Rút đi!", sau đó vươn tay ra nhặt lên một quân cờ đặt vào một hàng trước mặt.

Mèo đen thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ tới cái đuôi cũng lắc lắc theo, he he, sau khi nhà trên rút xong nhà tiếp theo có thể tiếp tục rút bài.

Brad Pitt Đen đem móng vuốt tới trước cái miệng ba cánh hoa của nó dùng sức thổi thổi, giống như là đang cầu xin vận khí tốt, sau đó hướng về phía quân bài trên bàn vớt vớt, kết quả là bởi vì tay nó nhắn quá nên với không tới, bà Trình vui vẻ hớn hở duỗi tay ta rút thay nó một con bài.

Aaaaaaa, quân chín đó, quân chín đó!

Mèo đen kích động mà hai móng vuốt của nó điên cuồng đập đập lên mặt bàn, trong miệng không ngừng kêu meo meo, hưng phấn tới sắp khóc!

Hai bàn chân nhỏ của nó cùng ra trận, động tác tự hào mà đẩy bốn quân chín ra mặt bàn!

Đây chính là "coong" đó, lúc kết toán sẽ nhận được thêm nhiều thứ tốt aaaaa!

[ Hahahaha, bổn tước thần miêu hôm nay khẳng định sẽ tới được giang thượng hoa hahahahaa...]

(*) - giang thượng hoa: một người có ba quân bài giống nhau.

Cố Tiểu Khả đứng từ xa đã nghe thấy tiếng hét kiêu ngạo của Brad Pitt Đen, còn đứa tiểu đệ duy nhất mà nó thu nạp dưới trướng đang đấm lưng cho nó.

Tiểu đệ là một chú chó săn lông vàng, năm nay 3 tuổi, chủ nhân chuyển nhà vứt bỏ nó ven đường, chú chó đáng thương đuổi theo sau ô tô suốt mười dặm đường cũng không được mang theo.

Tiểu gia hỏa lưu lạc một thời gian, đói chỉ còn da bọc xương, sau đó được lão đại mèo đen nhặt về bên người, cho dù lão đại chỉ có một miếng ăn cũng sẽ chia cho nó phân nửa.

Chú chó chính thức sửa tên thành Brad Pitt Vàng, trở thành thành viên thứ hai trong gia tộc Brad Pitt của chúng nó.

Brad Pitt Vàng thấy lão đại cao hứng, dùng cái đuôi đấm lưng càng thêm hăng say, vừa đấm vừa hỏi:

[ Lão đại, thắng được tiền rồi tối nay có thêm cơm bò viên ăn không? ]

Pitt Đen đắc ý trả lời: [ Đương nhiên là thêm, cho dù cưng muốn ăn thịt Ngưu Ma Vương anh cũng thêm cho cưng! ]

Bà Trình thấy mèo đen khai giang, cười cười gúp nó lấy bài lần nữa.

Pitt Đen gác đầu trên mặt bàn, lại do dự, đánh ra một quân bài, nên đánh một hay bảy thì tốt đây?

Ông Trình hảo tâm nhắc nhở tiểu gia hỏa: "Pitt Đen à, con cần phải chú ý đó, cẩn thận đền bài đó, thua giang thượng là phải đền gấp đôi."

Dưới áp lực cực lớn, mèo đen càng thêm khẩn trương, nó suy tư một lúc cuối cùng cắn răng đánh ra bảy quân.

Bà Trình tức khắc vui vẻ ra mặt: "Bảy quân! Khờ khạo, Pitt Đen quả nhiên là giang thượng pháo, hahaaaaa..."

Bà Trình lấy sổ thu chi ra, trịnh trọng ghi lại một khoản tiền trên đó, Brad Pitt Đen giang thượng pháo, thua 1 đồng tiền.

Mèo đen há to miệng, trên mặt đầy vẻ không thể tin tưởng, hoài nghi miêu sinh.

Pitt Vàng thấy bộ dáng hóa đá của lão đại, trong lòng nó cũng lộp độp một chút, biết bò viên tối nay đã xa khỏi tầm tay rồi.

Mèo đen nằm liệt trên cái ghế trẻ em, giống như một con mèo mất đi linh hồn.

Con mèo đen nghiện chơi mạt chược này hoàn toàn bất đồng với những con vật khác, chỉ số thông minh của nó rõ ràng cao hơn nhiều. Bởi vì gia hỏa này sinh ra ở một cửa hàng thú cưng thần kỳ, am hiểu song ngữ chó mèo, mục tiêu sống của nó là tiêu sái tự do, không bị gò bó.

Brad Pitt Đen không thuộc về bất luận người nào, nó là chủ nhân của chính mình, là đại ca của Brad Pitt Vàng, nó còn muốn làm đại ca của toàn bộ Đào Uyển Cư này, nó...

Trước mắt đang thiếu một số nợ cờ bạc kếch xù là 13 tệ 5 xu.

Bà Trình xoa xoa đầu con mèo đen giả chết, cười nói: "Sắp tới hạn trả tiền thuê nhà với tiền cơm rồi, Pitt Đen cố lên!"

Brad Pitt đen là một con mèo có mức sống cao, nó là một lão đại mèo quý tộc, nó sẽ không thèm lục thùng rác ăn cơm thừa canh cặn.

Nó tìm được đối tác hợp tác cho thuê đáng tin cậy nhất, trả tiền thuê nhà và sinh hoạt phí để được ăn cơm cùng. Lâu lâu lại tự cho mình một bữa cơm thêm cá khô, cho tiểu đệ Pitt Vàng cơm bò viên, số tiền còn lại nó dùng để trang trải cho sở thích của nó, trước mắt chủ yếu là tiêu phí vào việc chơi mạt chược.

Cho dù có nợ nần cũng không sợ, Brad Pitt Đen rất tin tưởng vào chính mình, nó có năng lực nghiệp vụ mạnh mẽ, căn bản không lo kiếm không được tiền.

Mèo đen đang nằm liệt trên cái ghế trẻ con đảo mắt thấy Cố Tiểu Khả, giống như ai nhấn cái công tắc trên người nó, nó giật bắn lên.

Còn không phải là có công việc tìm tới cửa rồi sao!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.