Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 100



Cố Tiểu Khả tin chắc rằng cuối cùng sẽ có một ngày biết được tung tích của mẹ.

Cô từng tưởng tượng hàng trăm nghìn các loại tình huống, cũng không bao giờ ngờ tới mình lại giẫm lên trên nấm mồ của mẹ mình hai mươi năm.

Lúc đó Cố Hoằng Thăng ôn hòa nói với cô, Tiểu Khả à, con yên tâm, cha sẽ thay mẹ con chăm sóc con thật tốt.

Ha ha.

Quả nhiên, nói là làm.

Mỗi tháng ông ta đều cho Cố Tiểu Khả tiền sinh hoạt, để cô sống một mình trong căn biệt thự xa hoa phong cảnh đẹp đẽ, vừa đảm bảo chất lượng cuộc sống, lại có đủ không gian riêng tư.

Bắt đầu là hình tượng người cha hiền không thể hoàn mỹ hơn được nữa.

Từ khi rời khỏi biệt thự, Cố Tiểu Khả bắt đầu chạy điên cuồng.

Cuối cùng cô cũng đã rõ tại sao mình luôn không tìm được hồ sơ vụ án của mẹ, thì ra bởi vì năm đó Cố Hoằng Thăng đã dùng thủ đoạn để không lập án chuyện mất tích, bây giờ đã trải qua hai mươi năm, đúng lúc lỡ mất thời hạn truy tố đối với vụ án hình sự.

Thời gian hiệu lực tố tụng qua đi, cho dù là mưu sát trọng án bực này cũng không thể truy tố được nữa.

Đi con đường chính quy, căn bản Cố Hoằng Thăng không thể nào nhận được trừng phạt nên có, đối với Cố Tiểu Khả mà nói, không phán được tử hình lập tức thi hành, tất cả kết quả đều không có chút ý nghĩa nào.

Cố Tiểu Khả vừa chạy như điên, vừa nghĩ nhanh ở trong đầu, đợi lúc nữa tìm được Cố Hoằng Thăng, cô phải làm như thế nào.

Là một tay đập vỡ đầu ông ta?

Hay là đâm vào tim ông ta?

Bất kể dùng phương pháp nào, cuối cùng bệnh viện đều sẽ phán đoán Cố Hoằng Thăng chết do dã thú tập kích.

Bởi vì lúc cô hành hung, chắc chắn không duy trì được hình dáng loài người.

Trên thế giới này sẽ không có ai biết nguyên nhân cái chết thật sự của Cố Hoằng Thăng.

Do đó, muốn một người chết ngoài ý muốn, thật sự rất dễ dàng.

Trước mặt Cố Tiểu Khả như đã nhìn thấy camera giám sát bị phá hỏng, và thi thể lạnh băng.

Cô nhanh chóng di chuyển như con thoi ở trong rừng thành phố, tìm mấy điểm dừng chân Cố Hoằng Thăng có thể xuất hiện đều không thấy bóng dáng của ông ta.

Vào thơi gian này, ông ta có thể ở đâu?

Đột nhiên, Cố Tiểu Khả nghĩ đến một nơi.

Đó là một khu nghỉ dưỡng Cố Hoằng Thăng thường đi, bên trong có một suối nước nóng Tửu Lâm đặc sắc rất được ông ta yêu thích, có thời gian sẽ đi thả lỏng thư giãn.

Cố Tiểu Khả gọi một cuộc gọi nặc danh bằng điện thoại dùng một lần, giả vờ mình là bạn gái của Cố Hoằng Thăng, xác nhận hành trình của Cố Hoằng Thăng với khu nghỉ dưỡng.

Bên hồ suối nước nóng mờ mịt, nước suối nước nóng bốc lên vị rượu vang nồng nàn, Cố Tiểu Khả cúi đầu, yên lặng nhìn móng tay sắc lạnh của mình hiện ra, nhẹ nhàng vuốt ve.

Nửa giờ sau, phía xa truyền đến âm thanh mơ hồ, đó là tiếng bước chân của một người.

Cố Tiểu Khả để tay ra sau lưng, từ từ đứng lên.

Cố Hoằng Thăng quấn khăn tắm trắng, lười biếng chậm rãi đi về phía hồ suối nước nóng, tay trái ưu nhã cầm điếu xì gà, tay phải tùy ý khoác bên eo, vẻ mặt rất là thoải mái, nhìn ra được cả người vô cùng vui vẻ và thoải mái.

Cố Tiểu Khả ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn Cố Hoằng Thăng.

Khoảnh khắc Cố Hoằng Thăng nhìn thấy Cố Tiểu Khả thì có hơi sửng sốt một chút, sau đó quan sát Cố Tiểu Khả từ trên xuống dưới, nở nụ cười đầy nhơ bẩn: “….”

Vẻ mặt Cố Tiểu Khả không thay đổi đi về phía Cố Hoằng Thăng.

Cố Hoằng Thăng nhả ra một ngụm khói xì gà, có phần thiếu kiên nhẫn hỏi: “Con đến đây làm gì?”

“Ông biết….” Cố Tiểu Khả dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Giết người phải đền mạng chứ.”

Cố Hoằng Thăng tiếp tục phì phèo điếu thuốc, liếc mắt nhìn Cố Tiểu Khả: “Con nói gì vậy?”

“Có phải bây giờ ông rất là thoải mái không? Dù sao…” Cố Tiểu Khả cười lạnh một tiếng: “Thời gian hiệu lực tố tụng hai mươi năm đã qua rồi.”

Đầu ngón tay đang cầm xì gà của Cố Hoằng Thăng hơi khựng lại, đột nhiên nghiêng đầu.

“Cô đã biết những gì rồi!?” Lúc ông ta nói chuyện, bờ môi đã có hơi run rẩy.

Cố Tiểu Khả không nói gì, chỉ im lặng.

Song im lặng cũng có sức nặng.

Dường như có tảng đá nặng nghìn cân đè lên Cố Hoằng Thăng, đè tới nỗi ông ta hít thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Ông ta vội vàng gắng sức hít sâu mấy hơi, kiểm soát cảm xúc, bình tĩnh nói: “Bất kể cô biết được cái gì, cô cũng không có chứng cứ.”

Nghe được câu nói chưa đánh đã khai này, Cố Tiểu Khả nhắm mắt lại, một tia nghi ngờ cuối cùng tan thành mây khói.

“Ông có bản lĩnh tránh được pháp luật, tiếc là….” Cố Tiểu Khả mở mắt ra, nhìn thẳng vào Cố Hoằng Thăng: “Không tránh được công lý.”

Bỗng nhiên Cố Hoằng Thăng có chút hoảng hốt không rõ nguyên do: “Cô muốn làm gì?”

Cố Tiểu Khả nói từng chữ một: “Ông, nói, xem.”

Cố Hoằng Thăng bóp nát điếu xì gà trong tay, trong lòng chợt dâng lên một cỗ rét lạnh, theo bản năng nhìn trái phải, đút tay vào túi áo choàng tắm, lặng lẽ ấn nút cầu cứu khẩn cấp trên điện thoại, sau đó theo bản năng xoay người muốn chạy.

Tiếc là cho dù tốc độ ông ta bộc phát ra có nhanh bao nhiêu, thì cũng không nhanh bằng Cố Tiểu Khả.

Cố Tiểu Khả nhảy lên phía trước, một chân đá Cố Hoằng Thăng nằm sấp xuống, đầu gối đè lên lưng sau của ông ta, khom lưng kẹp cổ ông ta.

Giá trị sức mạnh mãnh liệt bộc phát ra này trực tiếp dọa cho Cố Hoằng Thăng mất đi giọng nói.

Cố Tiểu Khả nghiến răng nghiến lợi: “Ông là lão già táng tận lương tâm! Mẹ tôi có lỗi với ông ở chỗ nào, tại sao ông phải giết bà ấy chứ? Ông nói đi! Tại sao phải giết bà ấy? Nói!?”

Cố Hoằng Thăng đau đớn gào thét, ngay cả dịch mật cũng bị Cố Tiểu Khả ép ra, ông ta ra sức giãy giụa, đáng tiếc không giải quyết được chuyện gì.

Cố Hoằng Thăng hoảng sợ, ông ta phát hiện mình hoàn toàn không đánh nổi cô gái nhìn qua có vẻ ốm yếu trước mặt này.

Cố Tiểu Khả co ngón tay chặt lại, hung hăng bóp cổ Cố Hoằng Thăng, ném thẳng ông ta lên lắc lư một vòng ở trên trời, sau đó bịch một tiếng, ngã mạnh xuống nền đá cẩm thạch trên mặt đất, đầu gồi quỳ trước một cái bàn gỗ.

Trên bàn đặt một khung ảnh, trong bức ảnh một cô gái xinh đẹp đang mỉm cười thẹn thùng.

“Dập đầu.” Đôi mắt Cố Tiểu Khả đỏ lên, giọng nói hung ác phát ra từ trong kẽ răng: “Dập đầu với mẹ tôi.”

Cố Tiểu Khả sáu tuổi mất mẹ, mỗi ngày đều hâm mộ người khác có mẹ cưng chiều như bảo bối, mà cô chỉ là một cây cỏ lẻ loi.

Đứa trẻ không có sự yêu thương bảo vệ của mẹ sống gian khổ biết bao nhiêu, chỉ có mình cô rõ ràng, nếu như mẹ ra đi ngoài ý muốn cũng coi như là số cô khổ, nhưng bây giờ, rõ ràng là mẹ cô bị rắp tâm mưu sát, ngậm hàm oan mà chết!

Cổ họng Cố Tiểu Khả nghẹn ngào, nhắm mắt lại, cứng rắn kìm nén ẩm ướt nơi khóe mắt, cô đang cố gắng kiềm chế bản thân, không lập tức bóp chết tên cặn bã dưới chân mình này.

Cố Hoằng Thăng bị Cố Tiểu Khả quăng đến nỗi choáng đầu hoa mắt, sợ hãi với sức lực phi thường của cô, hoàn toàn không dám dây dưa một giây nào, lập tức quỳ rạp trên đất bắt đầu điên cuồng dập đầu với bức ảnh, vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ.

“Bỏ qua cho ông?” Cố Tiểu Khả trào phúng hừ lạnh một tiếng, một cước giẫm sau lưng Cố Hoằng Thăng, đè ông ta trên mặt đất không bò dậy nổi, hô hấp dồn dập nói: “Ông không xứng.”

Lúc này Cố Hoằng Thăng mới hoàn toàn hoảng sợ, sợ sệt như sóng thần ập đến, ông ta điên cuồng vùng vẫy, nhưng đều là tốn công vô ích.

Vành mắt Cố Tiểu Khả đỏ bừng, giơ tay phải lên, lộ ra móng tay sắc bén nhọn sáng loáng.

“Mẹ tôi tốt như vậy, tốt như vậy, vốn dĩ chúng tôi sống rất tốt, tất cả là do ông, đều trách ông đồ ngu xuẩn này lừa bà ấy, lừa bà ấy! Còn giết bà ấy, ông lại cả gan giết bà ấy!”

Trong lúc giãy giụa Cố Hoằng Thăng ngoảnh đầu nhìn thấy đôi tai hổ răng kiếm như ẩn như hiện của Cố Tiểu Khả, còn có sát ý hoàn toàn không thể nào đè nén được trong mắt.

“A a a a a a a___Yêu quái! Yêu quái! Cô là yêu quái!!! A a a a a a a cứu mạng___”

Một chưởng của Cố Tiểu Khả đánh lên má trái Cố Hoằng Thăng, trực tiếp đánh bay mười mấy cái răng, răng rơi vào trong hồ suối nước nóng, phát ra tiếng tõm tõm.

Đúng vào lúc này, đột nhiên hai bảo vệ phá cửa xông vào, phía sau một đám người phần phật lũ lượt ùa đến.

Trong đó còn có một hotgirl mạng tình cờ hóng dưa đang giơ điện thoại phát trực tiếp.

Cố Hoằng Thăng nằm thẳng đờ trên mặt đất, cố gắng thở hổn hển, trong miệng đầm đìa máu tươi, cơ thể không ngừng co giật.

Cố Tiểu Khả chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía đám người phần phật phần phật xông vào, sau đó tầm mắt tập trung lên chiếc điện thoại đang giơ lên cao kia của hotgirl mạng.

Hiện trưởng một mảnh im lặng.

Đầu Cố Tiểu Khả ong ong, cảm thấy mình đang nằm mơ.

Trong mơ thân phận không phải là người của cô bị bại lộ trước mặt mọi người, mặc mọi người chém giết.

Cả người Cố Tiểu Khả phát run, không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

“Xuỵt____” Đột nhiên có một người ôm lấy cô từ phía sau, dịu dàng vỗ về cô: “Ngoan, đừng sợ, không sao rồi, không sao rồi ….”

Tứ chi Cố Tiểu Khả cứng nhắc, ngừng thở, sau khi nghe thấy giọng nói bên tai, cả người có phần ngẩn ngơ.

Đây là một cái ôm chắc chắn, ấm áp và mạnh mẽ.

Mạc Thần Trạch ôm chặt Cố Tiểu Khả từ phía sau, không ngừng nói: “Không sao rồi không sao rồi… không cần sợ….”

Mạc Thần Trạch nghiêng đầu, hôn nhẹ lên trán Cố Tiểu Khả, vỗ về cô: “Mọi chuyện đã có anh, đừng lo lắng, có anh ở đây, không cần lo lắng….”

Hotgirl mạng bên cạnh ăn dưa đến nỗi ngã sấp cả trên mặt, dưới ánh mắt quét đến của Mạc Thần Trạch, cô ta lặng lẽ bỏ điện thoại xuống.

Chẳng biết từ lúc nào, những người không có phận sự trong phòng đều lùi ra ngoài, Cố Hoằng Thăng run rẩy ngã trên mặt đất cũng không biết bị ai khiêng đi.

“Không sao rồi, không sao rồi….” Mạc Thần Trạch ôm cả người Cố Tiểu Khả vào trong lòng, hạ thấp giọng nói: “Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không có ai nhiều chuyện đâu.”

Cố Tiểu Khả dần dần phục hồi tinh thần, sau khi gắng sức hít sâu một hơi hơi, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Thần Trạch, đồng tử hơi co lại, ánh mắt lại một lần nữa tập trung lại.

Sau lưng, lần đầu tiên người đàn ông này quần áo xốc xếch, áo sơ mi lộ một nửa ra bên ngoài, đầu tóc lộn xộn, trên chân còn đang đi dép lê, mang theo gậy golf chạy đến, gậy golf bị tùy ý ném ở bên chân.

Cả người Cố Tiểu Khả mệt mỏi dựa lên người Mạc Thần Trạch, nhắm mắt lại.

Không giết chết tên cặn bã kia, cô không cam lòng.

Mạc Thần Trạch giống như biết được trong lòng cô đang nghĩ cái gì, ngay tức khắc trấn an nói: “Căn cứ vào điều thứ tám mươi bảy của luật hình sự, chúng ta có thể mời viện kiểm soát nhân dân tối cao thẩm duyệt, khởi tố ông ta theo pháp luật.”

“Em yên tâm, anh sẽ không để Cố Hoằng Thăng sống mà nhìn thấy ánh mặt trời tháng sau.”

“Giao hết tất cả cho anh, không cần lo lắng.”

Cố Tiểu Khả nhẹ nhàng gật đầu, trái tim vẫn căng thẳng như cũ, bởi vì cô biết chuyện nào có dễ dàng như vậy.

Một người hai người có thể dán miệng, mười người tám người cũng có thể đe dọa dụ dỗ để người ta ngậm miệng, nhưng phát trực tiếp hàng nghìn người xem đều nhìn thấy tai và móng tay của mình, và cả hiện trường hành hung…..

Muốn đè toàn bộ chuyện này xuống, không để lại chút tai họa ngầm nào, căn bản là không có khả năng.

“Em chờ một chút.”

Sau khi Mạc Thần Trạch nói xong câu này bèn nhắm mắt lại.

Kịch bản rất cảnh giác: [Anh muốn làm gì?]

Mạc Thần Trạch rất bình tĩnh: “Tôi muốn sửa kịch bản.”

Kịch bản: [!!!!????]

[Cái gì? Anh nói anh muốn làm cái gì cơ!?]

Mạc Thần Trạch lặp lại: “Tôi nói tôi muốn sửa kịch bản.”

Kịch bản: [….Anh điên rồi sao?]

Mạc Thần Trạch rất nghiêm túc: “Cho tới nay, tôi đều có thể xem kịch bản, cũng chính là có thể biết trước tương lai.”

“Bây giờ, tôi muốn sửa kịch bản, sửa lại quá khứ.”

Bỗng nhiên kịch bản cười lớn: [Ha ha ha ha ha ha ha ha, hoặc là anh điên rồi hoặc là tôi điên rồi, làm sao tôi có thể để cho anh tùy ý sửa được chứ! Anh là ai chứ hả, dựa vào cái gì chứ, anh bảo sửa như nào thì sửa như ấy hả, anh cũng không phải là kim chủ……]

Giọng điệu Mạc Thần Trạch vẫn bình tĩnh như cũ: “Trước đây vẫn luôn giả vờ không biết, là vì cảm thấy không cần thiết.”

Bỗng nhiên kịch bản rất cảnh giác: [Biết cái gì?]

Chợt Mạc Thần Trạch hỏi: “Nguyệt Thạch có thể report, đúng không?”

Kịch bản: [….]

Đậu xanh rau má, coi như anh giỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.