Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 19



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

--Dịch : Autumnnolove--

🎄🎄Merry Christmas 🎄🎄

CHƯƠNG 19

THÚ CƯNG TOÀN TIỂU KHU ĐỀU LÀ CƠ SỞ NGẦM CỦA TÔI - CHƯƠNG 19

Kẻ xảo quyệt Cố Tiểu Khả rất rõ ràng là đang ăn hiếp Tiểu Hổ xuất thân từ vườn bách thú và thiển cận này. Cô trèo cây từ nhỏ đến lớn, số cây bị cô soàn soạt trèo qua không tính tới hàng ngàn thì cũng có vài trăm. 

Cố Tiểu Khả thong dong điềm tĩnh đi đến cây đa lớn, cố nhịn cười nhìn con hổ to bên cạnh đang ở dưới tàng cây không ngừng tạo ra những tiếng động uỳnh uỵch. 

Nó đang không ngừng xoay tròn và nhảy lên. 

Vọt về phía trước, rơi xuống, lại vọt về phía trước. 

Cố Tiểu Khả đã nhìn thấy một tinh thần chiến đấu không chịu khuất phục trên người chú hổ Đông Bắc. Sau đó cô xoay đầu, vùi mặt vào hõm vai của mình, nỗ lực khống chế bản thân không được cười ra tiếng. 

Có thể là hai vai của cô run rẩy quá rõ ràng, Tiểu Hổ rất không vui mà quay sang Cố Tiểu Khả rống lên…

[ Ngươi đắc ý cái gì? Ngươi cũng chưa có bò lên trên được mà! ]

Cố Tiểu Khả trộm dụi khóe mắt lên bả vai để lau đi nước mắt vì cười quá nhiều, dùng thái độ cực kỳ nghiêm túc nói xin lỗi với Tiểu Hổ: "Thật sự xin lỗi, tao không có đắc ý, tao chỉ đang cảm thấy trèo cây thật sự quá khó khăn."

Hổ Đông Bắc thở dài, tức giận giơ chân lên dùng sức vỗ mạnh vào thân cây, chấn động mạnh khiến cho vài chiếc lá cây phải lìa cành rơi xuống. 

[ Quả nhiên bổn vương đã quá xem thường bộ môn leo cây này, không nghĩ tới nó lại khó như vậy… ]

Cố Tiểu Khả nín thở một chút, dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy! Phải khó như thế mới xứng với thân phận 'chúa tể rừng xanh' của mày!"

[ Ngươi nói lời này cũng có chút đạo lý ]

Tiểu Hổ nghỉ ngơi một lát, sau đó lại tiếp tục uỳnh uỵch không ngừng nghỉ bên cạnh cây đa lớn.

Lăn qua lăn lại, lăn tới lăn lui hơn nửa ngày mà cũng chỉ có thể trèo được lên trên chừng mấy chục centimet. 

Cố Tiểu Khả thấy đã nhường đủ rồi liền cố ý dùng tư thế khoa trương, thở hồng hộc như thể cô trèo cây cũng rất tốn sức. Cuối cùng, cô đứng ở chạc cây từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu nói với Tiểu Hổ đang trợn mắt há mồm trên mặt đất: "Sao nào, phục hay không phục?"

Tiểu Hổ tức tối mà gầm lên, nó xoay hai vòng quanh cây đa lớn, vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhảy vô lên trên uỳnh uỵch vài cái nhưng không hề thành công, cuối cùng nó không thể không tâm phục khẩu phục. 

[ Xem như ngươi lợi hại ]

Cố Tiểu Khả cười khúc khích: "Thế ai là đại ca nào?"

[ Ngươi, bắt đầu từ hôm nay ngươi là đại ca, ta là tiểu ca ]

"Đại ca bảo mày ngoan ngoãn nằm dưới gốc cây chờ xe của vườn bách thú đến đón mày về, mày có nghe lời hay không?"

[ Tuân mệnh! ]

Cố Tiểu Khả nghiêng người nhảy một cái vèo từ chạc cây cao vài mét xuống đất, thân thể thậm chí không hề loạng choạng chút nào, tư thế đặc biệt linh hoạt lại vững vàng.

Tiểu Hổ nhìn chằm chằm Cố Tiểu Khả, vẻ rất ngưỡng mộ mà nói: [ Ngươi quá giỏi luôn! ]

Nó không dám nói với đại ca rằng thật ra nó hơi sợ độ cao. Là một chúa tể sơn lâm, làm gì có thứ gì đáng sợ! Tuyệt đối không! 

--Wattpad: autumnnolove--

Cố Tiểu Khả ngồi xổm bên người Tiểu Hổ, vì không để cho nó chạy lung tung mà bắt đầu trò chuyện với nó. 

"Sao mày ra ngoài được?"

[ Thì dựa nhẹ vào cửa lớn của lồng sắt một cái, cửa liền bị mở ra rồi ]

[ Bổn vương là động vật ăn đêm, ánh trăng đẹp ơi là đẹp, ta chỉ muốn ra ngắm cảnh, đi theo con đường cái đi mãi đi mãi, rồi đi mãi đi mãi, cuối cùng đi đến nơi này ]

Cố Tiểu Khả tinh tế bắt được điểm mấu chốt, "Ý của mày mà mày vừa ra khỏi lồng sắt liền nhìn thấy đường cái?"

[ Đúng vậy! ]

"Lúc đó mày không ở vườn bách thú sao?"

[ Không có mà, người ta ở trên một chiếc xe, gió thổi mạnh lắm ]

"Cho nên mày mới nhảy xuống xe, làm một con hổ cô đơn vì thưởng thức ánh trăng mà tản bộ tới nơi này?"

[ Đúng vậy! ]

[ Ngươi đừng xem thường bổn vương, bổn vương biết đường đến vườn bách thú đó! Nơi đó vẫn còn lưu lại mùi của bổn vương! ]

Cố Tiểu Khả: "..."

Cô biết cái mùi mà Tiểu Hổ nhắc đến chính là nướƈ ŧıểυ của nó. 

"Vậy mày chạy đến đây như thế nào?"

Hổ Đông Bắc rất tự tin, trả lời bằng giọng điệu chắc nịch: [ Bổn vương dám khẳng định, vườn bách thú chắc chắn cách nơi này không xa! ]

Cố Tiểu Khả cảm thấy một lời khó nói hết, cô nhìn chằm chằm Tiểu Hổ bên cạnh ba giây, sau đó không chút lưu tình mà phá đám nó. 

"Thật ra...mày đang đi ngược hướng rồi. Nơi này là sườn nam của dãy Tây Sơn, mà vườn bách thú thì ở sườn bắc."

Quá xấu hổ!

Tiểu Hổ lẳng lặng nhìn chằm chằm đại ca mới vừa nhận, ánh mắt rất phức tạp. Cho đến bây giờ, nó luôn cảm thấy nó chính là vị vua quyền lợi nhất trong vườn bách thú, hung mãnh và thông minh, hiếm thấy trên thế gian này. 

Hổ Đông Bắc hơi ngẩng đầu lên một góc 45 độ nhìn bầu trời, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận, còn có sâu lắng và phiền muộn.

Cố Tiểu Khả nhịn cười, đưa tay ra xoa nhẹ lưng của Tiểu Hổ, ánh mắt tràn đầy đồng tình, còn có chút áy náy vì vừa rồi cô đã tàn nhẫn đả kích tâm tình của tiểu ca Đông Bắc.

Tiểu Hổ vẫn giữ nguyên góc 45 độ mà nhìn lên bầu trời, nó không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại lóe lên, đồng tử dần dần phóng đại. Trong mắt nó lộ ra một chút hoài niệm, dường như đang nhớ lại khoảng thời gian thơ bé hồn nhiên mà tốt đẹp. 

Lúc ấy, nhóm thú hai chân rất thích vuốt lông hổ của nó, nhưng từ khi nó trưởng thành, nhóm thú hai chân vừa thấy nó đến gần liền sợ hãi, không có ai dám động tay vuốt lông cho nó nữa. 

Tiểu Hổ nheo mắt lại hưởng thụ, quả nhiên vẫn là đại ca lợi hại hơn, thủ pháp này…

Thật thoải mái…

Cố Tiểu Khả lại gãi cầm Tiểu Hổ hai cái, phần lông ở cổ của nó rất mềm mại, lúc sờ còn mang đến cảm giác ấm áp. Quả nhiên, sờ mèo lớn mới thật sự suиɠ sướиɠ!

Nhưng không thể làm quá mức, dù sao bé bự trước mặt cũng là chúa tể rừng xanh, lúc Cố Tiểu Thả vuột lông vẫn luôn rất cẩn thận, định sờ mấy cái cho đỡ nghiện sẽ lập tức thu tay. 

[ Đại ca đừng...đừng..ngừng lại mà, chỗ này cũng muốn! ]

Tiểu Hổ dứt khoát gục đầu quỳ rạp trên mặt đất, lộ ra cái bụng mềm mại để cho đại ca xoa xoa nhiều thêm chút nữa. 

Động vật họ mèo đưa cái bụng yếu ớt của nó cho bạn, chứng minh nó đã hoàn toàn tin tưởng bạn và có ý định chơi đùa vui vẻ với bạn.

Cố Tiểu Khả nghiêng đầu, trong lòng hơi ngứa ngáy, đôi tay không tự giác mà đứa ra quơ quào trên bụng Tiểu Hổ hai ba cái. 

Rồi xong, cảm giác này...phê quá đi!

--Dịch: Autumnnolove--

Toàn bộ người ở tiểu khu đều không dám tới gần công viên sau núi, mọi người đều đang truyền tai nhau rằng có một con hổ to đột nhiên xuất hiện ở công viên, còn có một cô gái trẻ cứng đầu không sợ chết mà lao vào. 

Mạc Thần Trạch dẫn Răng Nanh đến nhà trẻ, thấy các con sen khác đều đang tụ tập ở hoa viên của biệt thự to nhỏ trò chuyện về lão hổ, lại không nhìn thấy thân ảnh Cố Tiểu Khả đâu. Tim anh đập dữ dội thịch thịch thịch thịch, trực giác nói cho anh biết cô gái trẻ cứng đầu kia chính là Cố Tiểu Khả. Mà trước giờ trực giác của Mạc Thần Trạch luôn rất chuẩn, bằng không anh cũng không thể nhìn thấy kịch bản ở trong mộng nhiều lần như vậy. 

Anh kéo Răng Nanh đến hàng rào của hoa viên rôi cột dây dắt chó vào đó, dặn dò chú chó: "Mày ngoan ngoãn ở chỗ này chờ tao". Sau đó vội vàng chạy về hướng công viên sau núi. 

Không bao lâu, Mạc Thần Trạch liền nhìn thấy một cảnh tượng hết sức kỳ lạ thậm chí là khó tin. Cố Tiểu Khả ngã người trong lòng ngực của một con hổ Đông Bắc thật to, đang nhãn nhã nói nói cười cười với nó, như thể thật sự có thể vui vẻ nói chuyện phiếm với lão hổ. Mà đôi tay của cô cũng không hề rảnh rỗi, vẫn luôn sờ soạng trên người lão hổ, bóp bóp chỗ này một cái, xoa xoa chỗ kia một cái. 

Cố Tiểu Khả chơi đến quên mình, Mạc Thần Trạch nhìn thấy mà hồn vía lên mây. Rõ ràng là chỉ mới vài giây trôi qua, nhưng anh lại cảm giác anh đã sống đủ một đời vậy. 

Con ngươi Mạc Thần Trạch khẽ động, anh muốn lên tiếng nhắc nhở Cố Tiểu Khả tránh xa lão hổ nhưng lại sợ thanh âm của anh sẽ khiến cho thú dữ đột nhiên phát điên lên mà hành hung loài người. 

Cuối cùng Cố Tiểu Khả cũng thoát ra khỏi cơn u mê mèo lớn, đảo mắt thấy nam thần, hai mắt cô hơi sáng lên, nhàn nhạt chào hỏi anh bằng giọng nói lanh lảnh. 

"Chào buổi sáng, học trưởng!"

Mạc Thần Trạch: "..."

Đối mặt với tình huống ngàn cân treo sợi tóc, lãi hổ ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt rình mồi, cô gái nhỏ kia không tim không phổi mà cười vui vẻ, Mạc Thần Trạch lại bị ép buộc phải đọc lời thoại để kiếm tiền mua kịch bản. 

Anh đưa mắt nhìn lên nhìn mặt trăng đang thơ thẩn trên bầu trời vào ban ngày*, đáp lại…

"Tuy rằng bây giờ trong lòng tôi rất hoảng loạn, nhưng nhìn em cười đến rực rỡ như vậy liền cảm thấy ánh trăng cũng không đẹp bằng em."

(*) Hiện tượng mặt trăng và mặt trời cùng xuất hiện vào ban ngày: Từ ngày rằm đến ngày mồng một âm lịch tháng sau (nửa cuối tháng), Mặt trăng nằm ở phía tây Mặt trời và sau khi Mặt trời mọc, Mặt trăng vẫn chưa lặn; nghĩa là trong nửa cuối tháng, Mặt trăng chỉ lặn sau khi Mặt trời mọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.