Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 29



Mạc Thần Trạch cúp cuộc gọi của Diệp Hiên, tiếp tục âm thầm xem chương trình phát livestream.

Mạc tổng mạnh mẽ, tâm như bất biến giữa dòng đời vạn biến.

Anh lướt qua cả đống bình luận hot của đám thánh soi cười nhạo anh, nhưng cho dù là bị phát hiện hay tự lộ thì anh cũng không quan tâm, dù sao cũng là do anh cố ý.

Ánh mắt Mạc Thần Trạch dịu dàng nhìn những dòng bình luận gọi anh là ”anh rể”, gật đầu mãn nguyện, trong lòng cứ lâng lâng vui sướng.

Anh điềm tĩnh xem tiếp buổi livestream cho đến khi Cố Tiểu Khả dẫn bọn cún trở về nhà trẻ, thì mới cất điện thoại.

Lượng pin điện thoại còn rất nhiều.

Mạc Thần Trạch căn bản không hề để tâm tới lời nói dối vừa rồi của mình, đá lông nheo với Cố Tiểu Khả và mỉm cười, chẳng hề kiêng dè.

Cố Tiểu Khả:….

Làn mưa bình luận, nhóm thì cười haha, nhóm thì kiếm chuyện.

[Khiếp, anh rể dù rất đẹp trai, nhưng cái vẻ mặt không biết xấu hổ đấy của anh, rất ư là cợt nhả đó.]

[Chị đại, xử anh ấy đi! Bắt anh ấy quỳ sầu riêng, bắt quỳ remote đi, quỳ mà tivi không được đổi kênh.]

Lông mày Cố Tiểu Khả nhướng nhướng lên, không mảy may đến làn mưa bình luận, sau khi về đến nhà,  đặt điện thoại ngay trên tủ ở cửa trước, để hai tay được rãnh rỗi.

Bầy cún tự động xếp hàng, đầu tiên là Pitt ‘vàng’ bước lên trước làm mẫu cho các bé cún khác.

Cố Tiểu Khả ngồi trên ghế đẩu kế bên kệ tủ ở cửa trước, tay đã đeo xong găng tay một lần.

Pitt ‘vàng’ ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, hơi hơi ngẩng đầu, đợi cô giáo dùng khăn ướt dành cho thú cưng lau miệng cho mình.

Sau đó, cái đám nhỏ dễ thương này cứ nhao nhao xếp hàng, từng chiếc chó tiến lên, học theo động tác của Pitt ‘vàng’, ngẩng cái đầu nhỏ cao cao lên, chờ được lau mặt và lau miệng.

Bé nào lau xong thì bước đi, rồi lại tiếp tục về đứng phía cuối, cứ thế tạo thành một vòng tròn khép kín.

Cái bọn nhóc lông xù này cực kỳ tuân thủ kỷ luật, trong suốt buổi giao lưu với fans, đám nhóc đáng yêu đến nỗi khiến người ta muốn xịt cạn máu mũi mà.

Sau khi chùi miệng xong, là đến phần lau mấy cái mông nhỏ.

Lúc đến phiên mình là chúng sẽ quay mông về phía cô giáo, vểnh mông lên, đợi cô lau mông cho chúng.

Sau khi chùi sạch sẽ cho bầy cún, Cố Tiểu Khả đứng dậy, lấy cốc rửa chân trong tủ ra cho đám nhóc đáng yêu này.

Đầu tiên cô kiểm tra móng chân cho từng bé cún, sau đó lấy những dị vật nhỏ ra, rồi đổ nước ấm vào cốc rửa chân, đặt cốc bên cạnh chân của bầy cún.

Lúc cún đi bộ sẽ tiết ra mồ hôi, mà tuyến mồ hôi phân bổ chủ yếu ở đầu lưỡi và đệm chân.

Khi tuyến mồ hôi nở ra, không thể rửa bằng nước lạnh ngay, mà cần để yên một lúc, rồi dùng nước ấm để rửa.

Bầy nhỏ đáng yêu học theo động tác của Pitt ‘vàng’, đưa bàn chân nhỏ nhỏ cưng cưng vào cốc rửa chân, mỗi lần rửa xong thì sẽ đưa cái chân cưng cưng ấy lên, để cô giáo giúp lau khô bằng khăn riêng của chúng.

Rửa chân không những giúp loại bỏ rác hay dị vật trên móng của boss, mà còn có thể giúp giữ vệ sinh nhà cửa.

Cố Tiểu Khả vừa lau chân cho các bé boss, vừa giải thích với các bạn fans đang theo dõi livestream: “Rửa chân cũng là một cách để bạn tương tác với thú cưng của mình.”

“Các bé boss thông qua việc để sen sờ móng chân mình, nảy sinh cảm giác thân mật, đây cũng là cách chúng thể hiện sự ỷ lại và tin tưởng các sen.”

“Sau khi rửa chân xong, nhất định phải lau cho khô, nếu để chân ẩm sẽ dễ sinh vi khuẩn, làm viêm ở kẽ các ngón chân.”

Cố Tiểu Khả bật máy sấy lên rồi đặt trên thảm, đám nhỏ đáng yêu sau khi được lau khô bốn cái chân bé cưng, thì tự động chạy tới, đặt mấy cái chân trước gió, nhìn như mấy xâu thịt dê đang quay nướng, tự mình hong khô chân.

Hổ Nha là đứa rửa chân sau cùng, vì nó không thích âm thanh quá lớn của máy sấy, cho nên mỗi lần rửa chân đều là đứa rửa sau cùng, mỗi lần lau xong còn nhìn cô giáo tha thiết đầy vẻ đáng thương.

Cố Tiểu Khả cười bất lực, rồi đưa tay ra nhẹ nhàng bịt tai Hổ Nha lại.

Mặc dù Đao Đao coi Hổ Nha là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, nhưng là lớp trưởng, chăm sóc các bạn trong lớp là nhiệm vụ không thể thoái thác của nó.

Vì thế chàng trai đã nhẹ nhàng đẩy chiếc máy sấy qua, chỉnh hướng gió vào lông chân của Hổ Nha.

Anh chàng này cũng rất cẩn thận, biết rằng sấy xong chân này thì sấy qua chân khác.

Sau khi làm xong nhiệm vụ tắm sạch cho sáu chiếc boss đáng yêu, Cố Tiểu Khả bắt đầu dọn dẹp trường.

Đám boss ở trong phòng khách tự chơi đùa với nhau, chỉ có Đao Đao là một mực canh chừng cô giáo.

“Sao thế?” Cố Tiểu Khả hơi ngạc nhiên.

Đao Đao nhắc nhở một cách đầy trách nhiệm: [Hôm nay không dưỡng da ạ?]

Phòng livestream màn hình tràn ngập tiếng gâu gâu.

[U là trời, một bầy lông xù xếp hàng lau mặt rửa chân, sao mà cưng dữ, thông minh dữ, ngoan dữ thần.]

[Haha, Hổ Nha sợ tiếng máy sấy, thật quá đáng yêu đi, em cũng muốn gâu gâu—— anh rể bán Hổ Nha cho em đi, không ấy thì em bán em cho anh cũng được!]

[Ui cha mạ ơi, Đao Đao đáng yêu quá, nó làm sao thế? Có chuyện gì sao?]

Cố Tiểu Khả vỗ trán một cái, cười giải thích: “Đao Đao đang nhắc tôi, vì đã quên bôi kem dưỡng chân!”

“Do rửa chân hàng ngày, nên da rất dễ bị khô, đặc biệt là đệm chân lại là bộ phận mẫn cảm, rất dễ bị nứt.”

“Vì thế sau khi rửa chân cho các bé boss xong, thỉnh thoảng nên thoa một lớp kem dưỡng cho thú cưng.”

“Loại thuốc mỡ này giúp dưỡng ẩm cho làn da khô của đám nhỏ dễ thương này, thúc đẩy quá trình làm khép lại vết nứt, giúp da ở bàn chân của boss được mịn trở lại.”

[Mèn ơi, chó thần gì thế này! Còn biết nhắc chị thoa kem dưỡng cho nó, quá thông minh, ngưỡng mộ rớt nước mắt luôn!]

Cố Tiểu Khả ngồi trên sô-pha, nói với đám nhỏ đáng yêu: “Nào, mấy đứa lại xếp hàng nào, để xem mấy đứa hoàn thành bài tập thế nào rồi!”

Đám boss nghe xong nhả đồ chơi trong miệng ra, rồi tự động xếp thành một hàng dài.

Cố Tiểu Khả kiểm tra chân từng bé một, xem thử đã khô hẳn chưa, sẵn tiện cắt đi phần lông thừa ở bàn chân, sau đó dùng tăm bông thoa kem dưỡng ở phần da bị nứt, massage nhẹ nhàng để tăng cường quá trình hấp thụ.

Các bạn nhỏ lim dim mắt tận hưởng.

[Dễ chịu quá đi, viện trưởng tí nữa ấn cho tui thật nhiều, ấn lâu thêm một chút được không?]

[Đứng dậy đứng dậy, đến lượt của tui rồi, tiểu Pudding lần nào cậu cũng xấu tính quá đi.]

Cố Tiểu Khả nhịn cười, quả thật nếu các vị khán giả mà xem ở ngoài thì đặc sắc hơn nhiều so với trong phòng livestream.

Trong lúc Cố Tiểu Khả đang massage chân cho đám nhỏ đáng yêu, thì Diệp Hiên đang cố nén cơn tức tiếp nhận hết các câu hỏi phỏng vấn của phóng viên.

Anh ấy lần nữa muốn lấy điện thoại, vừa mới muốn gọi điện cho tên lưu manh đó, nghĩ lại nên lại đổi thành nhắn tin WeChat vậy.

Tên đó trước giờ rất biết giả vờ giả vịt trước mặt người khác, bộ dạng người nhưng lại hành xử như chó, đúng thật là tên mặt người dạ thú.

Diệp Hiên quyết định chọn cách thức giao tiếp lỗ mãng không cần phải giả vờ giả vịt, đó chính là gửi tin riêng trên WeChat.

[Anh nhỏ Diệp gia ]: [Tên lưu manh kia, nay cậu uống nhầm thuốc à?]

Diệp Hiên không thích người khác gọi mình là Diệp tổng, mà thích được gọi là anh nhỏ.

[Đại Mạc]: [Cái biệt danh buồn nôn của cậu, tao đã giúp chú thích thành Cẩu Thặng rồi, không cần cảm ơn.]

[Anh nhỏ Diệp gia]: […Nói, cậu dựa vào cái gì mà lại thay Cố Tiểu Khả từ chối tôi, tôi tìm cô ấy là có việc nghiêm túc, cậu là gì của cô ấy chứ?]

[Đại Mạc]: [Nghiêm túc cái mông, cậu cố ý khiêu khích thì có, đừng nghĩ tôi không biết cậu với Cố Đôn Tử đang lén nhìn trộm màn hình livestream.]

[Anh nhỏ Diệp gia]: [… Ai biểu cậu sốt sắng đi tìm Đôn Tử tuyên truyền tin tức cho buổi livestream gì đó, còn chỉ rõ chỉ một mình Đôn Tử làm, không cho tôi nhúng tay vào.]

[Người bận rộn như cậu, bình thường rủ đi uống vài ly cũng không nể mặt, lại quan tâm đến cái trang livestream quỷ quái nào đó, sao tôi lại không hiếu kì cho được.]

[Thành thật khai báo đi,  cậu qua lại cùng với bà chị gái ngàn năm không liên lạc của Đôn Tử từ lúc nào vậy?]

[Đại Mạc]: [Cảm ơn quan tâm, không phải chuyện của cậu, biến.]

[Anh nhỏ Diệp gia]: [Tôi biến rồi, nhưng lại lăn về rồi nè.]

[Nói đi lão Mạc, bình thường cậu đâu có như thế, chậc chậc chậc “Xin đừng đáng yêu như thế, là một tổng tài cao ngạo lạnh lùng, tôi sẽ không bị khuất phục trước sự đáng yêu này đâu”. Chết tiệt, sao có thể trước mặt người xem cả nước mà nói ra mấy câu mất mặt như thế, tôi thật khâm phục cậu đó!]

[Nhất cậu rồi đấy Mạc tổng, hâm mộ hâm mộ.]

[Đại Mạc]: [… Đừng hỏi, hỏi chính là dưới ngón tay vàng kiếm ăn cũng không dễ.]

Mạc Thần Trạch vừa tán gẫu với Diệp Hiên, vừa ngồi ở sô-pha đối diện Cố Tiểu Khả theo dõi livestream.

Anh nhìn phần bình luận mọi người hầu như đều gọi anh là “anh rể”, thì biểu cảm cực kì mãn nguyện, trong lòng vui đến nỗi không ngại gửi thêm vài chữ cho Diệp Hiên.

[Đại Mạc]: [Cư dân mạng không rõ chân tướng, nên dễ bị tẩy não và dắt mũi, Đôn Tử là em trai cô ấy nên đừng lo lắng.]

[Nhưng cậu, được tôn là tiểu bạch long tình trường, quá phóng túng, dễ sinh tà giáo.]

[Anh nhỏ Diệp gia]: [….]

[Đại Mạc]:[Gặp tà giáo, giết không tha.]

Diệp Hiên lạnh gáy, nổi cả da gà, quyết định đổi chủ đề.

[Anh nhỏ Diệp gia]: [Nói cho cậu nghe chuyện này, gần đây tôi nghe được cái người là cánh tay đắc lực của Giáo sư Ngưu gì đó bên công ty cậu, là chị học khoá trên của cậu đấy, gần đây có vài tin đồn không hay.]

[Đại Mạc]: [Như thế nào?]

[Anh nhỏ Diệp gia]: [Có người nhìn thấy chị ta vui vẻ với một người đàn ông trung niên, mà người đàn ông đó là người kinh doanh.]

[Đại Mạc]: [Đối phương là ai?]

[Anh nhỏ Diệp gia]: [Tôi cũng không rõ, lúc đó uống say mèm, nên cũng không nhớ là ai nói chuyện này.]

[Đại Mạc]: […Cần cậu làm gì nữa.]

Diệp Hiên muốn chửi thề ngay tức khắc, đánh chữ không hả được cơn giận, nên gửi tin nhắn thoại dài một trăm giây.

Mạc Thần Trạch đến nghe còn không thèm nghe,  xoá luôn.

Đừng thấy hai người bọn họ suốt ngày không được câu nào tử tế, nhưng thật ra tình cảm của họ rất tốt.

Nói hai nhà Diệp – Mạc là đối thủ cạnh tranh, chi bằng nói để tránh lũng đoạn mà hình thành quan hệ cộng sinh.

Hai nhà làm ăn luôn dùng chính sức mình mà ra chiêu, chưa từng dùng mưu sâu kế bẩn vi phạm pháp luật, như thế mới đi được đường dài, đồng thời trong suốt quá trình cạnh tranh với nhau cũng hiểu hơn về phẩm chất của đối thủ.

Cũng bởi vì quá thân quen, nên mới thản nhiên tát thẳng mặt đối phương.

Khi biết tin này, Diệp Hiên vô cùng hả hê, nhưng khi nhắc nhở người anh em của mình thì không hề giấu giếm, bằng không thì có hời cho tên đầu đường xó chợ khác quá.

Đừng nhìn lão Mạc bình thường không thích nói chuyện, nhưng hành vi cử chỉ cũng rất ôn tồn nhã nhặn, điệu bộ xem ra khá là biết cách ăn nói.

Thật ra anh chính là tên lưu manh nhã nhặn, nếu như bạn thật lòng đối xử với anh, anh sẽ đối tốt và tôn trọng bạn hơn những gì bạn tưởng.

Cho nên người đàn chị khoá trên đó của anh, nếu như có gì không hài lòng, có lẽ ngại lương thấp, đãi ngộ không tốt, hoặc cảm thấy không được coi trọng, có thể nói thẳng với anh, anh nhất định sẽ căn cứ vào giá trị bạn tạo ra cho công ty, mà trao cho bạn sự tôn trọng đáng có.

Cho dù là tăng lương hay thăng chức, đều có thể bày ra mà thương lượng.

Nhưng nếu như bạn dám giở chiêu trò với anh, đâm sau lưng anh, khiến tâm huyết của anh trở nên uổng phí, thì anh sẽ chơi cho bạn đến tán gia bại sản mới thôi.

Đó là tên lưu manh khẩu phật tâm xà, thủ đoạn ngoan độc.

Diệp Hiên cười vui sướng, cho đến hôm nay, tên lưu manh này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cho bà chị khoá trên đó, đối thủ cạnh tranh sắp đau thương mà mất đi một trợ thủ đắc lực, anh ấy sao có thể không vui cho được.

Thật đáng thêm hai cái đùi gà cho bữa khuya đêm nay! Ha ha ha ——quá đã!

Diệp Hiên đắc ý không nhịn được đòi thù lao.

[Anh nhỏ Diệp gia]: [Tin tình báo quan trọng thế, mà tôi đưa miễn phí cho cậu, chúng ta là anh em tốt phải không? Nếu như đã là anh em tốt, thì có thể nào…]

[Đại Mạc]: [Không thể.]

[Anh nhỏ Diệp gia]: [Đệt, anh mày chưa nói xong mà!]

[Đại Mạc]: [Nguyên tắc của tôi là không giao dịch với phần tử khủng bố.]

[Anh nhỏ Diệp gia]: […Do cái nết xấu của cậu, mà mỗi câu anh đây nói với cậu đều bị giảm đi một năm tuổi thọ.]

[Đại Mạc]: [Vì dân trừ hại, xin đừng lấy tôi ra làm niềm tự hào.]

[Anh nhỏ Diệp gia]: [….]

[Đại Mạc]: [Còn nhớ lần trước, Đôn Tử đã lén lấy đi tấm hình cậu mặc đầm công chúa màu hồng trong cuốn album nhà tôi, còn muốn đăng lên weibo để trêu chọc cậu, chính tôi đã thuyết phục nó lưu hình vào đám mây để lưu trữ, chờ cơ hội sử dụng.]

[Đưa tay cứu một mạng chó của cậu, ân tình này không cần phải trả.]

[Anh nhỏ Diệp gia]: [….Ủa bạn! Rồi mắc gì cậu giữ tấm hình kinh khủng đó vậy? Vì cớ làm sao?]

[Rồi đăng lên đám mây quỷ quái đó làm gì! Vì sao không xoá nó đi, huỷ thi diệt tích đi! Sao không giúp tôi giết người diệt khẩu đi? Rốt cuộc, là, vì, sao???]

[Đại Mạc]: [Chắc là vì… vui?]

[Anh nhỏ Diệp gia]: [Moáaaaa, ông đây muốn giết hai thằng mất dạy tụi màiiiii]

[Đại Mạc]: [Cho nên tôi mới không giao dịch với phần tử khủng bố, cậu xem, chưa gì mà đã mất bình tĩnh, mới đó mà đã lộ bản chất rồi.]

[Anh nhỏ Diệp gia]: [Tôi mà còn nói chuyện với cậu nữa, tôi là con chó.]

[Đại Mạc]: [Đừng thế mà, Hổ Nha nghe được sẽ buồn lắm đó.]

Diệp Hiên tức giận đến nỗi chặn nick của anh luôn.

Mạc Thần Trạch cất điện thoại, trầm tư, cau mày.

Theo thông tin mà Diệp Hiên cung cấp, cùng với những gì Cố Tiểu Khả tình cờ nghe được, thì Trịnh Cát An bị hiềm nghi rất lớn về việc đem thông tin cơ mật của công ty đi bán, chỉ là bây giờ chưa có chứng cứ xác thực.

“Buổi livestream hôm nay tới đây thôi, hẹn cả nhà ngày mai gặp lại nha.” Trên màn hình để lại lời nhắn tiếc nuối, Cố Tiểu Khả tắt livestream.

Sau khi tắt livestream, cô nhìn về phía nam thần đang ngồi đối diện, muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Mạc Thần Trạch nhận thấy ánh mắt của Cố Tiểu Khả, ngước mắt lên, mỉm cười với cô, chủ dộng nói: “Được, tôi đồng ý.”

Cố Tiểu Khả hơi giật mình: “Anh… biết tôi muốn hỏi gì sao?”

Mạc Thần Trạch nhướng mày, “Không biết.”

Cố Tiểu Khả không nói nên lời: “…”

“Vậy anh nói “được” cái gì?”

Khoé miệng Mạc Thần Trạch cong cong lên: “Không tin thì em thử hỏi đi?”

Cố Tiểu Khả nuốt nước miếng, hai tay đặt bên hông nắm tay thành nắm đấm, ổn định tinh thần, thỉnh cầu: “Cái người buôn người mà tôi từng nói với anh, người có vết bớt trên gan bàn tay phải ấy, tôi biết một chút tin liên quan đến gã ta.”

“Nếu như sau này anh có thông tin gì liên quan đến ông ta, chúng ta có thể chia sẻ với nhau không?”

Mạc Thần Trạch gật đầu, nhắc lại lần nữa câu trả lời của mình: “Được, tôi đồng ý.”

“Em xem, câu trả lời của tôi vẫn như thế.”

“Cho nên, không cần biết em yêu cầu điều gì, tôi đều…”

Mạc Thần Trạch chưa nói hết câu, đột nhiên khoé miệng giật một cái, cố kiềm lại, cuối cùng đã thay đổi điều mà ban đầu định nói.

Anh ấy nói: “Bởi vì em quá xinh đẹp, nên khiến tôi mềm lòng, khuôn mặt lại biểu lộ rõ ràng như thế, làm sao mà tôi không thể không đoán ra được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.