Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 32



Ngay lúc Cố Tiểu Khả định dùng bạo lực cuồng phát để tự cứu lấy mình, thì vừa hay xe đông lạnh đi qua đoạn đường bị sạt lỡ.

Lúc này, một tảng đá từ trên núi đã lăn xuống chắn giữa đường, ngay khúc cua lên, tên buôn người vì để tránh tảng đá mà phải đánh gấp tay lái.

Chiếc xe đông lạnh đột ngột chuyển làn đường, thân xe rung lắc, một thùng xốp trong xe đập vào lưng Cố Tiểu Khả.

Trong thùng xốp chứa cá tuyết phi lê, cá rơi đầy ra sàn, một lát trong đó thuận theo cổ Cố Tiểu Khả trượt vào trong cổ áo, khiến cô run rẩy vì nước đá.

Trước khi Cố Tiểu Khả vào trong xe, nhiệt độ đã hơi thấp, rồi được chỉnh máy lạnh cho tới bây giờ, nhiệt độ càng hạ xuống thấp hơn mức âm.

Cố Tiểu Khả lấy lát cá rớt vào trong người ra, đưa lên chóp mũi ngửi thử, mùi cá tuyết.

Cá tuyết đã được rã đông, chắc có lẽ trước đó máy lạnh không được mở liên tục, cho nên lớp đá trên bề mặt đã bị tan chảy, Cố Tiểu Khả bóp nát miếng cá phi lê.

Do nhiệt độ trong xe ngày càng xuống thấp, cho nên andrenalin trong Cố Tiểu Khả ngày càng tăng cao, để giúp cơ thể cô chống cự lại được cái lạnh.

Ngay khi Cố Tiểu Khả nắm chặt nắm tay, tập trung toàn bộ sức mạnh, chuẩn bị dùng bạo lực mở cửa xe….

Một điều vô cùng thần kì đột nhiên xảy ra!

Cố Tiểu Khả không còn thấy lạnh cóng nữa, ngược lại cô càng lúc càng cảm thấy dễ chịu, ngay cả gió lạnh thổi ra cũng khiến cô cảm thấy thoải mái vô cùng.

Lần này sao lại nhanh thế?

Cố Tiểu Khả thu lại móng vuốt răng cưa sắc bén, cô ngồi xuống xếp bằng, sờ tay lên động mạch cổ, bắt đầu đếm nhịp tim.

Quả nhiên, nhịp tim đang đập rất chậm.

Xem ra, lần này cô đã trộm được một năng lượng vô cùng tuyệt vời.

Cố Tiểu Khả một lời khó nói hết, cô cúi đầu nhìn miếng cá tuyết phi lê bị cô bóp nát như tương.

Lần này, năng lượng mà mình trộm được phần lớn là từ nó, Cố Tiểu Khả thầm nghĩ như vậy.

Cá tuyết có khả năng tự tổng hợp chất béo tổng hợp và cồn, và bắt đầu dự trữ chúng, có công hiệu như dịch chống đóng băng trong động cơ ô tô.

Ngoài ra, nó có thể tổng hợp một loại protein đặc thù, có khả năng giảm nhiệt độ đóng băng của nước trong cơ thể, đồng thời các phân tử nước trong máu và tế bào không ngừng bị va đập và chèn ép, ngăn chặn sự hình thành lượng lớn tinh thể nước đá trong cơ thể, tránh làm cho các màng tế bào mỏng và các mô tế bào bị vỡ.

Cho nên cá tuyết được mệnh danh là loại cá không sợ lạnh nhất trên thế giới.

Cố Tiểu Khả ngồi trên thùng xốp, vừa hay cảm thấy bụng hơi đói, nên cô lấy lát cá tuyết còn lại trong thùng xốp ra, nhai kỹ nuốt chậm, bắt đầu từ tốn ăn.

Hiện cô đang cần nhanh chóng bổ sung thể lực.

Nếu như lúc này mang cô đi kiểm tra ngay, sẽ phát hiện lượng lớn protein hình cầu kháng đông, những protein đặc thù này sẽ giúp cho nước trong cơ thể cô luôn ở trạng thái không đông cứng.

Mà nhiệt độ của cô lúc này so với nhiệt độ trong xe không chênh lệch gì mấy, cho nên không còn cảm thấy lạnh.

Cố Tiểu Khả biết mình không giống với mọi người, khác biệt rất lớn so với người bình thường, vô cùng đặc biệt.

Cô chính là một ‘tên trộm’ điển hình.

Không lâu sau ngày được tìm về sau lần mất tích năm sáu tuổi, Cố Tiểu Khả phát hiện bản thân chỉ cần tập trung sức lực, lực của đôi tay sẽ trở nên vô cùng mạnh, còn có thể mọc ra móng vuốt răng cưa sắc bén, lực bật nhảy của hai chân cũng tăng lên đáng kể, giống hệt như loài mèo.

Kể từ sau khi mẹ cô mất tích, cô luôn cảm thấy không an toàn, rất ít nói và cũng rất ít khi tiếp xúc với người khác. Cho nên không ai phát hiện ra sự thay đổi của cô. Cố Tiểu Khả âm thầm lên mạng tra tài liệu, cuối cùng đã rút ra được kết luận——

Cô thật ra là một con mèo, một con mèo thành tinh!

Cố Tiểu Khả trong lòng vừa sợ hãi lại vừa hiếu kì, cô lén tìm mèo hoang để nói chuyện, quả đúng như suy đoán, cô thật sự có thể nghe hiểu tiếng những tiếng “meo meo” của chúng, và cũng chỉ có thể nghe hiểu tiếng mèo nói.

Cho nên chắc chắn cô là mèo tinh, không cẩn thận lạc vào nhân gian, nói không chừng mẹ cô cũng là là một con mèo.

Mèo có chín cái mạng!

Cho nên mẹ cô nhất định còn sống!

Cố Tiểu Khả chính là dựa vào hy vọng nhỏ nhoi từ chút suy luận này, mà chịu đựng tuổi thơ cô độc.

Nhưng không lâu sau, cô lại phát hiện ra mình còn có thể nói chuyện với chó.

Lẽ nào cô không phải là mèo yêu, mà là cẩu yêu?

Nhưng cho dù Cố Tiểu Khả tra cứu tài liệu thế nào, cũng không lí giải được sự biến đổi của mình.

Cô chỉ có thể tự mình gắng sức suy nghĩ, liệt kê những khoảng thời gian mà cơ thể cô đột nhiên biến đổi, rồi phân tích suy luận từng cái.

Khả năng nói chuyện với chó, hình như có được sau lần cứu một chú chó xuýt gặp tai nạn giao thông.

Lúc đó cô và chú chó đều bị thương, chảy máu, không lâu sau đó, cô phát hiện mình có khả năng nói chuyện với chó, và khứu giác cũng trở nên vô cùng nhạy bén.

Cố Tiểu Khả dần dần đúc kết được một điều——

Mỗi lần cô gặp nguy hiểm, thì sẽ đột nhiên có một siêu năng lực tương ứng, mà siêu năng lực này đến từ loài sinh vật ở gần cô nhất.

Sau khi kiến quốc không được mê tín dị đoan, chứ đừng nói gì mấy chuyện thành tinh thế này, Cố Tiểu Khả chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí che giấu bí mật của đời mình, trưởng thành cho đến hôm nay.

Mà bây giờ, cô cũng đã lén lấy đi khả năng chịu lạnh của cá tuyết.

Sau này, chỉ cần gặp lại điều kiện lạnh khắc nghiệt, cơ thể cô sẽ tự điều chỉnh về trạng thái cá tuyết, giống như động vật máu lạnh, sẽ không cảm thấy lạnh.

Cố Tiểu Khả, trở thành người không sợ lạnh nhất thế giới.

Sau khi ăn xong vài lát cá tuyết, Cố Tiểu Khả vặn vặn eo, giật giật chân, đây là điểm phiền phức của động vật máu lạnh, rất dễ buồn ngủ.

Lúc này cô cũng không vội chạy trốn, chiếc xe đông lạnh này cũng khá tốt, mát mẻ, chỉ là không có đai an toàn, nên hơi rung lắc.

Cố Tiểu Khả chậc chậc hai tiếng, cảm thấy kỹ thuật lái xe của gã buôn người phía trước thật quá tệ, kinh nghiệm lái xe thật không nhiều.

Sau khi nguy hiểm qua đi, Cố Tiểu Khả bắt đầu nghiêm túc phân tích tình trạng hiện tại.

Ông ta muốn lái xe đưa mình đi đâu?

Nhiệt độ trong xe chỉnh thấp như thế này, rõ ràng là muốn cô chết cóng, cho nên nói, chỗ xe dừng sẽ là chỗ vứt xác.

Khi Cố Tiểu Khả đang tập trung phân tích tình tiết vụ án, thì tốc độ chiếc xe đông lạnh đang giảm dần, càng lúc càng xóc nảy, hẳn là sắp đến nơi.

Quả nhiên, hai phút sau, tên buôn người xuống xe, cầm theo cái xẻng sắt đi vào khu rừng vô cùng vắng vẻ, bắt đầu đào hố.

Cố Tiểu Khả ngồi yên lặng lắng nghe, vành tai đột nhiên cử động, rồi dựa thân áp tai vào bản thùng xe, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Bên ngoài chỉ có một người đang hành động, hình như ông ta đang…

Một xẻng, hai xẻng, rồi ba bốn xẻng.

Tên buôn người đang ra sức hì hục đào hố.

Cố Tiểu Khả nhếch môi nhịn cười, trong lòng thầm nghĩ bây giờ ông chảy bao nhiêu mồ hôi đào hố, chốc nữa đây sẽ rơi bấy nhiêu nước mắt.

Tên buôn người cần mẫn khổ nhọc cố gắng hơn nửa giờ đồng hồ, vất vả lắm mới đào xong cái hố dài hình bầu dục.

Ông ta chậm rãi vòng ra phía sau thùng xe đông lạnh, trong lòng nghĩ thời gian đã qua lâu như thế, cô gái trong xe không chết cóng thì cũng đang sống dở chết dở, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến việc chôn sống.

Tên buôn người vừa mở cửa xe, dường như cảm giác cửa xe có ánh mắt, như một viên đạn phóng mạnh ra ngoài, một âm thanh thật vang va vào đầu ông ta, ngay lập tức ông ta bị đập xỉu ngay tại chỗ.

Cố Tiểu Khả nhảy ra khỏi thùng xe, vỗ vỗ tay, đưa mắt đảo một vòng nhìn lòng bàn tay phải tên buôn người, quả nhiên có một vết bớt lớn.

Chính là ông ta.

Cố Tiểu Khả dùng mũi chân đá đá vào tên buôn người đang nằm ngất xỉu, thấy gã ta không nhúc nhích.

Lẽ nào đã đập chết rồi sao?

Cố Tiểu Khả cảm thấy căng thẳng, lấy đôi găng tay y tế trong túi ra rồi đeo vào, cuối xuống, thăm dò động mạch cổ của tên buôn người.

Cũng còn may, ông ta chỉ là bị ngất xỉu mà thôi. Cố Tiểu Khả lấy ra cái bao nhỏ đã chuẩn bị từ trước, trùm đầu tên buôn người lại, sau đó đá hai phát cho bõ ghét, ngáp ngao ngán, sau khi hạ giọng chửi hắn, thì bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.

Ở đây rất vắng vẻ, ngay cả con đường xe chạy cũng đã bị bỏ hoang không được sửa chữa từ rất lâu, phóng tầm mắt nhìn tới nhìn lui cũng không thấy căn nhà nào, gần như là nằm trên đỉnh núi, xung quanh còn có vách núi.

Rất tốt, nơi hoang vu vắng vẻ như vầy rất thích hợp để đe doạ.

“Tỉnh dậy đi!” Cố Tiểu Khả quay về bên cạnh tên buôn người, dùng chân đạp vào mặt gã ta, “Tỉnh lại mau, tôi có việc muốn hỏi ông.”

Tên buôn người vẫn hôn mê bất tỉnh.

Cố Tiểu Khả trước đó bị cóng đến run lẩy bẩy, còn bị kỹ thuật lại xe dở tệ của ông ta làm ngã choáng cả đầu, chưa kể đến việc người đàn ông này chính là kẻ khiến cô và mẹ phải phân li, thù mới hận cũ cộng lại, khiến cơn giận trào dâng không kiềm được.

Cô dùng hết sức đạp thật mạnh vào mặt ông ta, nhưng ông ta vẫn không tỉnh lại.

Cố Tiểu Khả cúi xuống, lại sờ động mạch cổ tên buôn người, rồi cười mỉa.

“Dậy đi, tỉnh rồi thì đừng giả vờ nữa, nhịp tim nhanh như thế, muốn lừa ai chứ?”

Tên buôn người cho rằng Cố Tiểu Khả đang lừa mình, nên vẫn nằm yên bất động, vừa rồi ông ta quá khinh địch, thật không ngờ bị nhốt trong xe đông lạnh lâu thế, mà cô gái này vẫn hoạt động thoải mái như thế.

Đối phương nhất định có điểm khác người, trước đó chỉ vì ông ta quá chủ quan, giờ đây chỉ có thể tranh thủ đợi cơ hội, lúc đó mới có thể một phát ăn ngay.

Cố Tiểu Khả lạnh lùng thở dài, “Vẫn còn muốn giả vờ à?”

Cô lật ngược gã ta lại, mặt úp xuống đất, nắm phần áo phía sau lưng, nhấc cả người gã ta lên, lôi về phía trước, kéo đến bên mép vực, để mặt gã ta hướng về phía mép vực, bắt gã ở tư thế quỳ gối.

Cố Tiểu Khả dùng tay trái nắm tóc phía sau ót của tên buôn người, chân phải giẫm lên bắp chân gã ta, rồi tháo bao tải nhỏ ra.

Cô nở nụ cười vô cùng dịu dàng lại rất đáng sợ, nhẹ nhàng nói: “Ông hé mắt nhìn thử, bây giờ ông đang ở đâu?”

Quả nhiên tên buôn người len lén hé mắt nhìn, vừa nhìn thì xuýt chút nữa đã bị doạ sợ tè ra quần.

Chỉ thấy gã ta đang quỳ tên một tảng đá lung lay sắp đổ, trước mắt là vực sâu thẳm thẳm, dưới đáy vực vọng lên tiếng nước sông chảy xiết.

Mà gã ta đang hướng chính diện với phía mép vực, toàn bộ phần trên cơ thể đang treo lơ lửng bên ngoài, cơ thể gã tạm thời được giữ thân bằng, là bởi vì tóc được người phụ nữ xấu xa phía sau giữ chặt, bắp chân được cô ta dùng chân giẫm lên giữ lại.

“Còn không tỉnh lại, thì tôi sẽ buông tay đấy.”

Cố Tiểu Khả cười một cách lạnh lùng.

Tên buôn người nuốt nước miếng, vội vàng trả lời: “Tỉnh tỉnh rồi, bà cô của tôi ơi, xin cô tha mạng!”

Cố Tiểu Khả đột nhiên cố ý nới lỏng tay.

Tên buôn người sợ đến mức tè ra quần, ông ta la thất thanh cầu cứu: “Aaaaaaaa— Nữ hiệp đừng buông tay! Cầu xin cô đừng buông tay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.