Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 4



--Dịch: Autumnnolove--

Đao Đao run run rẩy rẩy vươn cái móng vuốt nhỏ của nó ra bới bới mấy mảnh đá vụn, nó im lặng hoàn toàn, không dám phát ra thêm một câu ngông cuồng nào nữa, mấy chuyện tầm thường như đánh nhau nó cũng không dám nhắc tới.

Cố Tiểu Khả vừa lòng gật gật đầu: "Chị sẽ xem biểu hiện hôm nay của các em rồi mới quyết định chọn ai làm lớp trưởng."

Nhóm chó im re như ve sầu mùa đông. Khiếp sợ trước kẻ mạnh là bản năng của động vật, huống chi Đao Đao chính là loại chó được thuần hóa từ chó sói. Trời sinh bọn nó có bản năng phục tùng những con chó lãnh đạo mạnh hơn mình. Lúc này Cố Tiểu Khả chính là con đầu đàn của chúng nó, chúng nó cần phải nghe theo con đầu đàn.

"Bây giờ chúng ta bắt đầu vào bài học, nội dung học tập chủ yếu hôm nay là...đi vệ sinh đúng nơi đúng chỗ."

"Các em đều là những chú chó lớn, thể hình cho phép các em sử dụng bồn cầu."

"Cho nên từ giờ trở đi, chúng ta sẽ cùng học xem làm thế nào để đi vệ sinh trên bồn cầu."

"Tới đây, theo chị tới đây!". Cố Tiểu Khả dẫn nhóm chó tới phòng vệ sinh: "Hai phòng vệ sinh ở lầu một này đều để cho các em sử dụng."

"Ở nhà trẻ không cần phải nhịn, muốn đi vệ sinh thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi."

"Pitt Vàng, em tới làm mẫu cho các bạn nhỏ một chút, xem thao tác cụ thể như thế nào."

Cố Tiểu Khả phát hiện ra Pitt Vàng đặc biệt hữu ít, giống như loại thao tác thế này, dùng chó dạy chó làm sao để đi vệ sinh, so với người dạy thì hiệu quả hơn nhiều.

Quả nhiên, Pitt Vàng làm mẫu ba lần, các chú chó đã biết rõ cần phải làm gì. Bước đầu tiên là mở nắp bồn cầu, bước thứ hai là nhảy lên bồn cầu, bước thứ ba là ngồi xổm xuống đi ị, bước thứ tư là nhảy xuống khỏi bồn cầu, bước thứ năm là xả nước, bước thứ sáu là đậy nắp bồn cầu lại.

Cố Tiểu Khả yêu cầu mỗi chú chó luyện tập các bước hai lần, nếu có em nào không biết làm sẽ để cho Pitt Vàng tiến hành huấn luyện một đối một, không quá hai lần thì các bạn chó cũng miễn cưỡng có thể tự đi vệ sinh.

Trong đó, Răng Nanh không hổ là đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, nó thông minh nhất, hiểu bài nhanh nhất, là chú chó đầu tiên hoàn thành bài học. Để khen thưởng, Cố Tiểu Khả đặc biệt chuẩn bị cho nó một miếng táo trước mặt những chú chó khác, còn dịu dàng sờ sờ cổ của Răng Nanh, không ngừng khen nó giỏi.

Đao Đao ở một bên nghiến răng nghiến lợi, nó cảm thấy địa vị của mình đang dần dần đi xuống, thậm chí là lung lay sắp đổ. Nó nhân lúc mọi người vẫn còn đang hâm mộ nhìn chằm chằm Răng Nanh ăn táo, tự mình chạy vào một cái toilet khác, nhẹ nhàng khép cửa lại. Bế quan khổ luyện!

Cố Tiểu Khả đảo mắt nhìn thấy hành động của Đao Đao, cố nhịn cười làm bộ như chính mình không nhìn thấy cái gì.

Không bao lâu sau cửa mở ra, Đao Đao hất đuôi ưỡn ngực bước ra ngoài, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo mà 'gâu' một tiếng với Cố Tiểu Khả.

Sắc mặt của Cố Tiểu Khả bình tĩnh, hỏi nó: "Sao vậy?"

Hai lỗ tai của Đao Đao giật giật, nó nâng cằm lên nói: [ Chỉ là đi vệ sinh thôi mà, cũng không có gì khó, chuyện đơn giản như vậy, gâu cũng làm được! ]

"Thật sao?". Cố Tiểu Khả liều mạng nhịn cười, bĩu môi, cố ý bày ra bộ dáng không tin, "Thật sự làm được sao?"

Đao Đao lập tức ưỡn ngực cao hơn một chút, trong lòng rất tự tin nói: [ Đương nhiên rồi! Không tin chị có thể theo gâu qua đây tận mắt nhìn xem! ]

Cố Tiểu Khả liền đi theo phía sau Đao Đao, thấy nó lưu loát hoàn thành sáu bước đi vệ sinh, động tác dứt khoát không chút ướŧ áŧ bẩn thỉu, xong việc nó lại ngẩng cao đầu, bộ dáng giống như muốn nói 'chị mau khen ngợi em đi'.

Cố Tiểu Khả vừa cười vừa gãi cằm Đao Đao, dùng ngữ khí khoa trương ra sức khen ngợi nó: "Quả nhiên là rất lợi hại! Cực kỳ giỏi! Không hổ là Đao Đao!"

Nói xong cô cũng cắt một miếng táo để khen thưởng nó.

Đao Đao không giống với Răng Nanh, nó là một chú chó hết sức kỳ lạ. Đồ ăn vặt trước mặt mà nó có thể nhịn được không ăn ngay, nó tha chiến lợi phẩm tới cặp sách nhỏ của mình, gâu gâu kêu viện trưởng bỏ miếng táo vào hộp cơm trưa cho nó, nó muốn mang về nhà khoe với con sen.

Răng Nanh ở một bên trợn mắt [ Bạn là cái thứ ngu ngốc, táo phải ăn lúc còn tươi mới ngon ]

Ở trước mặt viện trưởng, Đao Đao không dám đánh nhau, nó nhe răng [ Ai cần bạn lo chứ! ]

Sau Răng Nanh và Đao Đao, ba chú chó còn lại cũng lần lượt biết cách đi vệ sinh, chúng nó đều được Cố Tiểu Khả khen ngợi và tặng táo.

Tuy rằng học xong, động tác của bọn nó rõ ràng vẫn chưa đủ thuần thục, cho nên cả ngày hôm nay trừ ngủ trưa và chơi đùa, mọi người đều ở trong toilet luyện tập cách đi vệ sinh đúng chỗ.

--Wattpad: Autumnnolove--

Buổi chiều, Cố Tiểu Khả dẫn mấy người bạn nhỏ tới tìm hai hai vợ chồng giáo sư già chơi. Pitt Đen đang ở đó chơi mạt chược cùng hai vợ chồng già, Pitt Vàng thấy lão đại nhà mình lập tức chạy tới, tự giác báo cáo tiến triển công việc với lão đại.

[ Lão đại, viện trưởng nói muốn thuê gâu làm trở giảng cho chị ấy ]

Động tác của Pitt Đen khựng lại một chút, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời, [ Tiền lương thế nào? ]

[ Một tháng tận 600 đồng! Có thể mua được rất nhiều bò viên! ]

Pitt Vàng không hổ là con chó đi theo lão đại mèo lăn lộn suốt mấy năm trời, chỉ cần là chuyện liên quan tới tiền bạc nó đều đặc biệt mẩn cảm, tính tiền chính là sở trường của nó.

Pitt Đen gật gù liên tục, [ Hào phòng hào phóng, không nghĩ tới cũng sống chờ được tới ngày cưng có thể một mình ra cửa kiếm tiền, Meo thật sự rất mãn nguyện! ]

[ Nhưng mà cưng phải nhớ kỹ chuyện này... ]

[ Gâu biết rồi! ], Pitt Vàng không cần lão đại mèo nói thêm, bản thân nó rất tự giác mà trả lời: [ Tất cả tiền lương kiếm được đều phải giao cho lão đại giữ! ]

[ Ừm, giỏi! ], mèo đen híp mắt cười hớn hở nói: [ Tối nay thêm bò viên cho cưng! ]

[ Được được! ]

Hai người bạn nhỏ bên này lặng lẽ thì thầm nói chuyện với nhau, một đám bạn nhỏ bên kia đã bị bà nội Trình dùng thịt móng heo bắt làm tù binh. Tuy rằng phân lượng không nhiều lắm, nhưng một đám vẫn gặm móng heo trắng tuyết tới thập phần vui vẻ.

Cố Tiểu Khả thở dài, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, người lạ cho đồ ăn thì đám nhóc này không hề cự tuyệt, xem ra chương trình học ngày mai sẽ vô cùng nặng gánh đường xa.

Ngoài hai người bạn nhỏ kia, Răng Nanh và Đao Đao vẫn ngồi xổm ở một bên ngửi mùi móng heo mà điên cuồng chảy nước miếng. Bà nội Trình nhiệt tình mời chúng nó ăn thịt, Đao Đao trộm liếc mắt nhìn Răng Nanh đang ngồi vô cùng nghiêm túc, nó cũng cố hết sức nhịn xuống dụ hoặc. Đối thủ cạnh tranh không ăn, nó cũng phải nhịn được!

Ai sợ ai hả, hừ!

Đao Đao không chỉ không ăn mà còn rất bá đạo tiến lên không cho những bạn học khác ăn, ai ăn sẽ bị nó sủa om sòm, nhìn hung hăng giống như đại ca xã hội đen.

Răng Nanh là chó nghiệp vụ, đã từng tiếp thu những bài huấn luyện chuyên nghiệp, nó sẽ không ăn những thứ bậy bạ cũng không có gì kỳ quái. Nhưng Đao Đao thì không giống như vậy, nó chỉ là một con husky hít thở không khí sống qua ngày, Cố Tiểu Khả có chút không hiểu vì sao nó không ăn.

"Sao em không ăn?"

Đao Đao quay đầu sang một bên không chịu trả lời, làm sao mà nó biết được vì sao. Dù sao thì Răng Nanh không ăn nó cũng sẽ không ăn, cái này gọi là không được thua khí thế!

Cố Tiểu Khả dẫn đám cho về lại biệt tử, bắt đầu đánh giá biểu hiện hôm nay trong nhật ký đi học của bọn nó. Lúc viết nhận xét cho Răng Nanh, cô mỉm cười vẽ một bông hoa hướng dương thật to trong nhật ký.

"Hôm nay biểu hiện của Răng Nanh rất tốt! Thứ nhất là đã biết sử dụng bồn cầu, lúc tới nhà người khác cũng không có tùy tiện ăn thức ăn người lạ đưa, cho nên hôm nay sẽ khen thưởng hoa hướng dương cho bạn ấy."

"Mặt khác, bởi vì năng lực học tập của Răng Nanh rất mạnh, cho nên từ hôm nay trở đi bạn ấy chính là lớp phó học tập của lớp mẫu giáo nhỏ hoa hướng dương của chúng ta, về sau các em cần phải học hỏi ở bạn ấy nhiều hơn."

Răng Nanh đặc biệt vui vẻ, nó duỗi cái đầu lông xù xù của nó tới nhìn bông hoa hướng dương được vẽ trên quyển số nhỏ. Ánh mắt của nó còn rất nâng niu, khi Cố Tiểu Khả cất sổ nhật ký vào cặp sách nhỏ nó còn nhìn chằm chằm lưu luyến không rời.

Đao Đao hâm mộ tới không chịu được, nó cắn răng lập lời thề ngày mai nhất định phải biểu hiện tốt hơn Răng Nanh, nó cũng muốn một bông hoa hướng dương!

Tới lượt viết nhận xét cho Đao Đao, Cố Tiểu Khả cũng hết lòng khen ngợi nó, hơn nữa còn ở trước mặt cả lớp trực tiếp tuyên bố: "Từ giờ trở đi, Đao Đao chính là lớp trước của lớp mẫu giáo nhỏ hoa hướng dương của chúng ta!"

Thực tế là bởi vì Đao Đao có thể chống cự lại sự hấp dẫn của đồ ăn, coi vinh dự còn quan trọng hơn cả đồ ăn. Cái loại chó chết vì sĩ diện và thích xen vào chuyện của người khác như nó rất thích hợp đảm nhiệm vị trí lớp trưởng.

Để cho nó đảm nhiệm trọng trách nặng nề, không chỉ có thể tiêu hao tinh lực của nó một cách hữu hiệu, mà còn không cho nó cơ hội nghịch ngợm gây sự không phục viện trưởng, hơn nữa còn giúp nó phát huy toàn bộ sở trường, nhận ra giá trị của bản thân.

Cố Tiểu Khả vẽ một bông hoa hướng dương nhỏ màu vàng lên sổ nhật ký của Đao Đao rồi nhét vào trong cặp sách nhỏ của nó.

"Hi vọng sau nay Đao Đao có thể giúp đỡ chị trông chừng lớp mẫu giáo nhỏ hoa hướng dương của chúng ta, cố gắng để cho mỗi bạn học đáng yêu đều được học tập vui vẻ, chơi cũng thoải mái!"

Đao Đao ngây ngốc một hồi, hạnh phúc này tới quá đột ngột, hơn nửa ngày nó vẫn chưa kịp phản ứng lại!

À ú uuuuuu...chỉ có con chó lợi hại nhất mới có thể làm lớp trưởng! Nó lợi hại nhất! Nó là lớp trưởng! Nó mới là chó lợi hại nhất!

Răng Nanh nhìn con husky ngu ngốc trước mắt đang hưng phấn tới mức không ngừng xoay vòng vòng, mắt trợn trắng.

[ Bạn có tiền đồ một chút đi, nhìn giống như mấy đứa chưa trải sự đời vậy ]

Đao Đao cảm thấy nó là một con chó rất bao dung, lúc này nó đang cao hứng cho nên sẽ không chấp nhặt Răng Nanh.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Thời điểm tan học, con sen của Đao Đao tới đón nó về nhà. Còn chưa đi tới cửa thì con chó ngốc nghếch này đã hăng hái vọt qua, không cho con sen ôm, ngược lại không ngừng nghiên người muốn chủ nhân xem hoa hướng dương trong cặp sách nhỏ của nó.

Vẻ mặt con sen mờ mịt: "Nó bị làm sao vậy?"

Cố Tiểu Khả nén cười giải thích: "Hôm nay nó biểu hiện rất tốt, tôi bầu nó làm lớp trưởng của lớp mẫu giáo nhỏ hoa hướng dương, nó đang muốn khoe với cô đó."

"Thật sao? Đao Đao nhà chúng ta lợi hại như vậy sao?"

Cố Tiểu Khả mỉm cười gật gật đầu. Xẻng xúc phân từ trong kinh ngạc liền vui vẻ hưng phấn dắt chó nhà mình trở về nhà. Bởi vì cùng lúc có tới mấy con sen tới đón con tan học, Cố Tiểu Khả cũng tương đối bận, chỉ chào hỏi cùng Mạc Thần Trạch hai câu, nam thần liền dẫn theo Răng Nanh về nhà.

Sau khi về nhà, Mạc Thần Trạch ngồi xổm xuống xoa xoa cái đầu lông lá của Răng Nanh, hỏi nó: "Hôm nay chơi vui vẻ không?"

Răng Nanh phe phẩy cái đuôi, 'gâu' lên một tiếng, sau đó dùng đầu chó không ngừng đụng đụng và cặp sách nhỏ của mình.

Mạc Thần Trạch sửng sốt, đứa nhỏ này bị làm sao vậy? Chẳng lẽ trong cặp sách có bí mật gì?

Anh mở cặp sách ra, lấy hộp cơm trống trơn để ra bên ngoài, sau đó mới mở sổ nhật ký xem. Cố Tiểu Khả lúc nảy có nhắc nhở mỗi con sen nếu có thời gian nhất định phải mở số nhật ký ra nhìn một cái.

Mạc Thần Trạch dựa theo dặn dò được ghi trên sổ nhật ký, chỉ vào hoa hướng dương được vẽ trong đó, xoa đầu rồi khen ngợi Răng Nanh một hồi. Răng Nanh hiểu được, chủ nhân đang cao hứng vì nó nhận được hoa hướng dương, nó không khỏi đắc ý, cái đuôi phe phẩy liên túc. Tuy rằng nó nghe không hiểu chủ nhân đang nói gì, nhưng nó cảm nhận được chủ nhân đang vui vẻ nên nó cũng vui theo.

Mạc Thần Trạch nhìn sổ nhật ký, đột nhiên anh bật cười ra tiếng. Hình vẽ được vẽ bằng nét bút đơn giản bên dưới lời nhận xét làm anh nhớ tới cô gái nhỏ giấu nửa khuôn mặt sau lưng chú chó, lộ ra đôi mắt to tròn, quang minh chính đại mà nhìn trộm người khác.

Phong cách này, quả nhiên là cô ấy.

Mạc Thần Trạch đứng dậy, rút thẻ kẹp sách có hình vẽ xương rồng mình hay dùng từ một quyển sách ra, kẹp vào sổ nhật ký của Răng Ninh, sau đó mới nhét vào cặp sách nhỏ của nó.

--Dịch: Autumnnolove--

Đêm đó, năm con sen trong tiểu khu lần lượt phát hiện...

"Mẹ, con nói với mẹ cái này! Mẹ tuyệt đối là không thể tưởng tượng được hôm nay chó ngốc nhà mình học được cái gì đâu!"

"Trời đất ơi! Nó không chỉ học được làm sao để đi ị trên bồn cầu nhà vệ sinh, mấu chốt là nó đi vệ sinh xong còn biết xả nước nữa aaaa!"

"Hết hồn hơn chính là nó đi vệ sinh xong còn dùng biểu tình hết sức nghiêm túc nhìn chăm chằm phân mà nó vừa ị xong, nhìn thấy phân còn chưa bị nước cuốn trôi, nó lại xả nước hết lần này tới lần khác...rất là kiên trì luôn!"

"Tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy một con chó nào đi vệ sinh lại còn có trách nhiệm như vậy! Còn giỏi hơn so với vài người!"

"Trời ơi, mới đi học có một ngày thôi, tôi cảm thấy học phí hai vạn kia cũng rất đáng giá."

Nhưng mà, chuyện khiến cho nhóm xẻng xúc phân bị kinh ngạc tới rớt cằm, vẫn còn ở phía sau...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.