Bí Đao bịch bịch bịch chạy tới một góc sáng sủa, nhìn vách tường mà lẩm bà lẩm bẩm hát.
“Bố của mẹ gọi là gì? Bố của mẹ gọi là ông ngoại. Mẹ của mẹ gọi là gì? Mẹ của mẹ gọi là bà ngoại.”
“Anh em trai của mẹ gọi là gì? Anh em trai của mẹ gọi là cậu. Chị em gái của mẹ gọi là gì? Chị em gái của mẹ gọi là dì.”
“…..”
Kết quả tiểu khả ái ngây ngơ đọc lời bài hát từ đầu tới đuôi một lần, cũng không tìm được xưng hô chính xác.
“Ai ya, nên gọi như thế nào đây, cháu trai của chị em gái nên gọi như thế nào đây?”
Bí Đao vô cùng sốt ruột, không ngừng cụng cụng đầu vào tường giấy.
Quân hệ nhân vật phức tạp vượt ra ngoài phạm vi lí giải của tiểu khả ái, tạo cho nó áp lực không hề nhẹ.
Từ tầm mắt Cố Tiểu Khả nhìn qua, chỉ thấy cái mông tròn vo của thằng nhóc kia lắc tới lắc lui, trông thật buồn cười.
Không quá lâu, Bí Đao rốt cục cũng buông tha cho việc tra tấn cái não bí đao của mình, lại chạy bịch bịch về, cam chịu nói: “Tui thật sự không biết nên nói thế nào, dù sao cũng là nhà bà Lý có một người thân thích tới.”
Cố Tiểu Khả nhìn khuôn mặt đầy vẻ tội lỗi của tiểu khả ái, trên mặt như viết: “Rất xin lỗi, dưa hôm nay tôi chia sẻ với mọi người, không phải là một quả dưa chính hiệu”, nín cười gật đầu.
“Ừm, có thân thích tới nhà, sau đó thì sao?”
“Sau đó? Không có sau đó nữa, tui chỉ biết có nhiêu đây.”
Cố Tiểu Khả: “……”
Sau khi tan học, Cố Tiểu Khả dắt theo Đao Đao và Bí Đao đi thăm hỏi bà Lý, người mở cửa nghênh đón các cô chính là một người đàn ông trung niên.
Khuôn mặt chữ điền của ông ta núng nính thịt, cái bụng bia vừa to lại vừa tròn, áo cộc màu cam, cười rộ lên có vẻ thân thiết.
“Mau vào mau vào đi.”
Ông chú bụng bia nhiệt tình tiếp đón Cố Tiểu Khả vào nhà, lại bưng trà rót nước, lại lấy hạt dưa bánh ngọt, miệng không ngừng mời Cố Tiểu Khả ăn trái cây.
“Dì họ bị cảm, tinh thần có chút uể oải, vừa mới ngủ, tôi không gọi bà ấy dậy được, mong cô thông cảm.”
Bí Đao trộm ghi nhớ, thì ra gọi là “dì họ”, chuyện này vẫn ghim ở trong lòng, nghẹn chết nó mất thôi.
Ông chú bụng bia này chính là vị thân thích tới nhà bà Lý.
Cố Tiểu Khả vội vàng xua tay, ngượng ngùng nói: “Không sao không sao, nên để bà Lý nghỉ ngơi, chúng tôi đột nhiên tới nhà, quấy rầy rồi.”
“Không quấy rầy không quấy rầy.” Ông chú bụng bia không hề cảm thấy bị làm phiền, ngược lại còn rất vui vẻ, xuất phát từ nội tâm nói: “Dì họ tôi mệnh khổ, cuộc sống về già quá tịch mịch, tôi chỉ mong mỗi ngày đều có người tới nhà chơi, làm nhà cửa náo nhiệt một chút, bà ấy cũng vui vẻ.”
“Nhưng mà tai của bà ấy không còn nghe rõ nữa, dần dần cũng chẳng còn ai muốn nói chuyện với bà ấy, bởi vì nói chuyện với bà ấy quá mệt mỏi.”
“Tôi thường xuyên nghĩ rằng, thế giới của dì quá yên lặng, có lẽ cảm giác tịch mịch sẽ càng tăng thêm, cho nên nếu có thời gian rảnh tôi sẽ đến thăm, trò chuyện với bà.”
“Tôi cũng không sợ người khác cười, tất cả mọi người đều nói tôi tham lam tài sản của bà nên mới thường xuyên lại đây nịnh nọt giả vờ hiếu thuận.”
“Nhưng vài năm trước dì họ cũng đã nói, bà ấy không có con cái, quan hệ huyết thống gần nhất cũng chỉ có một mình tôi, chỉ cần Tết hằng năm đón bà tới nhà chơi một lần, toàn bộ tài sản của bà ấy sẽ để lại cho tôi.”
“Cho nên tôi hoàn toàn không cần cuối tuần nào cũng chạy tới nhà bà ấy.”
“Tôi thực sự thương xót bà cô độc một mình trên thế gian, quá tịch mịch, mới thường xuyên tới đây làm bạn với bà ấy.”
“Quả nhiên cho dù là thân thích cũng phải thường xuyên đi lại mới có thể kéo dài……”
Ông chú bụng bia là người thích nói chuyện, Cố Tiểu Khả còn chưa nói hai câu, ông ta đã tự mình nói không ngừng, nói cho tới khi Cố Tiểu Khả uống xong một ly trà, ông ta mới hỏi: “Thôi chết, xem đầu óc của tôi này, cô tới tìm dì họ có chuyện gì sao?”
Cố Tiểu Khả gật đầu, “Tôi muốn hỏi một câu, có liên quan tới Áo Bông Nhỏ.”
“Chuyện này sao?” Ông chú bụng bia điều chỉnh tư thế ngồi, cười tủm tỉm nói: “Muốn hỏi cái gì, có lẽ tôi cũng biết một chút.”
“Từ khi thị lực của bà ấy giảm xuống, tôi luôn giúp bà ấy dắt chó đi dạo, nên cũng biết chút ít về tình trạng của Áo Bông Nhỏ.”
“Vậy tôi mạo muội hỏi một chút.” Cố Tiểu Khả thả chén trà xuống, “Nghe nói Áo Bông Nhỏ không biết sủa, là do bẩm sinh sao?”
“Chuyện này……” Ông chú bụng bia rũ vai, mất mác thở dài, tự trách nói: “Cũng không phải là bẩm sinh.”
“Nó gần đây tính tình thay đổi hoàn toàn, tôi cảm thấy rất có thể nguyên nhân là bởi vì tôi.”
“Là sao ạ?”
“Trước kia tôi làm việc ở nước ngoài, gần đây mới được điều trở về, gần với dì nên mới có thời gian thường qua nhà chơi.”
“Có thể là do ghen tị, cảm thấy sự xuất hiện của tôi làm phân tán tình cảm và sự chú ý của dì họ, Áo Bông Nhỏ ngay từ đầu đã kháng cự với tôi.”
“Nhưng Áo Bông Nhỏ là một bé chó nhỏ hiểu chuyện và nghe lời, cho dù nó không thích tôi, nhưng nó cũng không công kích, chỉ là thích chổng mông vào tôi, dần dần càng ngày càng trầm mặc.”
“Tôi cũng nhận thấy gần đây tinh thần của nó sa sút, có thể là bởi vì nó không còn phải là duy nhất với dì họ, cho nên đang giận dỗi.”
“Tôi biết Áo Bông Nhỏ giống như là người thân của dì ấy, tôi thật sự hy vọng nó có thể dần dần chấp nhận tôi, cho nên mỗi lần tới nhà tôi đều cố gắng lấy lòng nó, muốn cùng nó vui vẻ.”
“Dì họ cũng có ý này, mỗi lần tôi đến, bà ấy sẽ cố gắng để tôi có cơ hội chăm sóc cho Áo Bông Nhỏ, đút đồ ăn cho nó, dắt nó ra ngoài tản bộ.”
Nói tới đây, ông chú bụng bia chỉ chỉ chén cơm ở trong góc, bên trong tràn đầy các loại thịt khô.
“Chờ Áo Bông Nhỏ quen với sự tồn tại của tôi, hẳn là sẽ tốt hơn, dù sao không thể bởi vì sự tùy hứng của nó, lại không cho dì họ hưởng thụ niềm vui gia đình, cô nói xem có phải không?”
“Chính là trừ việc đút đồ ăn ngon cho Áo Bông Nhỏ, tôi thật sự không biết phải làm sao.”
“Nghe nói cô là cô giáo của nhà trẻ thú cưng, nói vậy hẳn là cô rất am hiểu về chuyện này nhỉ?”
“Cho nên có thể nhờ cô dạy tôi, tôi nên làm thế nào mới có thể nhanh chóng khiến cho Áo Bông Nhỏ thích tôi?”
“Nó đang ở trong phòng ngủ chính canh cho dì họ ngủ.” Ông chú bụng bia bất đắc dĩ nở nụ cười, “Mỗi lần thấy tôi tới, nó sẽ dính lấy dì họ như sam, quấn quýt không rời, giống như sợ tôi cướp mất chủ nhân của nó ấy.”
“À, đúng rồi, cô giáo cô nhìn giúp tôi xem.” Ông chú bụng bia lấy hai món đồ chơi từ trong túi áo ra.
Tai trái ông ta cầm con rùa vải, tay phải cầm món đồ chơi có thể rớt đồ ăn hình hồ lô, hỏi Cố Tiểu Khả: “Bọn cún sẽ thích loại nào hơn?”
Cố Tiểu Khả trả lời: “Cái này không thể biết chắc chắn được, cần phải xem tính cách của Áo Bông Nhỏ.”
Ông chú bụng bia kinh ngạc, cảm thấy mình như vừa được mở ra cánh cửa đi tới một thế giới mới.
“Chó mà cũng có tính cách sao?”
“Đúng vậy,” Cố Tiểu Khả cười gật đầu, “Bọn chúng cũng giống con người, cho dù cùng một giống loài, cũng có con thích yên tĩnh, có con thích hoạt bát, có con mạnh mẽ, có con nhát gan, có con rất có tố chất tâm lý, có thể nói tính cách khác nhau rất nhiều, mỗi một bé cún là một sự tồn tại độc nhất vô nhị.”
“Cho nên muốn lựa chọn đồ chơi cho chúng, tốt nhất phải căn cứ vào tính cách và sở thích để lựa chọn.”
Cố Tiểu Khả nhân cơ hội giúp ông chú bụng bia “xoá nạn mù chó”, thuận tiện chỉ chiêu.
“Nếu bình thường Áo Bông Nhỏ thích gặm cắn đồ chơi, thì không nên mua đồ chơi bằng lông nhung, nếu không sẽ dễ bị cắn hỏng, đồ chơi phát ra âm thanh cũng không nên, bởi vì loại đồ chơi này sẽ càng kích thích dục vọng cắn xé của chúng.”
Ông chú bụng bia học tập nghiêm túc, khiêm tốn hỏi: “Vậy nên mua loại đồ chơi nào?”
Cố Tiểu Khả đề nghị: “Tốt nhất là đồ chơi bằng cao su, vải bố, gỗ, hoặc là loại kết bằng dây thừng, bởi vì chúng có thể chịu được sức cắn.”
“Nhưng phải chú ý không nên chọn đồ chơi có chất liệu vừa cứng vừa giòn, sợ rằng sau khi bị cắn nát, mảnh nhỏ bị sẽ bị bé cún nuốt vào bụng.”
“Nếu bình thường Áo Bông Nhỏ thích các món đồ chơi biết di chuyển, như vậy khả năng cao là không thích đồ chơi bằng lông nhung, mà lại thích trái bóng cao su, bóng rải thức ăn, hoặc là đĩa ném các loại.”
Ông chú bụng bia hồi tưởng lại, đột nhiên nói: “Áo Bông Nhỏ nhà chúng tôi không thích cắn cũng không thích chạy nháy, nó thích ôm chặt đồ chơi vào trong ngực mình, ngậm tới ngậm lui nhưng không bao giờ cắn.”
“Thì ra là như vậy,” Cố Tiểu Khả chỉ vào con rùa búp bê bằng vải trong tay ông chú ông chú bụng bia, cười nói: “Vậy nó có khả năng sẽ thích cái này hơn, xúc cảm mềm mại thoải mái, rất thích hợp để ôm.”
Ông chú bụng bia nghe vậy vui vẻ nói, “Thật tốt quá! Rốt cục cũng lựa chọn được đồ chơi Áo Bông Nhỏ thích.”
Cố Tiểu Khả lại ngồi thêm một lát, không muốn quấy rầy bà Lý nghỉ ngơi, đứng dậy chào về.
Ông chú bụng bia nhiệt tình tiễn cô tới cửa, vô cùng cảm kích, còn không ngừng mời cô sau này thường xuyên tới nhà chơi.
Trước khi Cố Tiểu Khả rời đi, tựa tiếu phi tiếu nhìn ông chú bụng bia đang cười ha hả, đột nhiên đề nghị.
“Trước kia bà Lý có nói với chủ nhân của Đao Đao, nhờ Đao Đao chơi cùng với Áo Bông Nhỏ, nếu nó có thể thuận lợi kết bạn cùng với Đao Đao hoạt bát đáng yêu, hẳn là có thể khiến cho Áo Bông Nhỏ nhanh chóng vực dậy tinh thần.”
“Cho nên…… Có thể để Đao Đao ở đây chơi thêm với Áo Bông Nhỏ một lát không? Chạng vạng tối tôi sẽ tới đón Đao Đao về nhà.”
“Có thể có thể, đương nhiên có thể!” Ông chú bụng bia dừng một chút, vội vàng đồng ý: “Tôi cầu còn không được đây, dì họ bởi vì chuyện Áo Bông Nhỏ mà ủ rũ lo lắng không thôi, nếu Đao Đao có thể giúp đỡ, vậy thì còn gì bằng!”
Cố Tiểu Khả ngồi xổm xuống, xoa đầu Đao Đao, nhìn vào mắt nó, ám chỉ nói: “Đao Đao ở nhà bà Lý gia phải ngoan nhé, trò chuyện với Áo Bông Nhỏ, đừng làm ốn đến bà Lý nghỉ ngơi, biết không?”
Đao Đao ngoan ngoãn phe phẩy đuôi lông xù, nghiêng đầu khẽ kêu “gâu” một tiếng.
Cố Tiểu Khả lại dặn dò: “Phương pháp tôi dạy cậu trước kia nhớ rõ không? Phải kiên nhẫn, phải ôn hòa, tuyệt đối không được hung dữ với Áo Bông Nhỏ, biết chưa?”
Đao Đao: “Cô giáo yên tâm đi, tui đã nhớ kỹ rồi!”
Cố Tiểu Khả rời đi không bao lâu, bà Lý đã tỉnh ngủ.
Ông chú bụng bia tự mình xuống bếp làm món giò heo hầm đậu tuyết dễ tiêu hóa cho bà Lý bồi bổ thân thể, phục vụ bà dùng bữa tối.
Ông ta cũng cho Đao Đao một chén thịt giò heo đầy ắp, đặt trước mặt nó, đợi thật lâu, Đao Đao lại chẳng ăn một miếng nào.
Cho dù ông chú bụng bia mời mọc nhiệt tình như thế nào, Đao Đao cũng không liếc mắt nhìn chân heo lấy một lần, toàn tâm toàn ý ngồi bên cạnh Áo Bông Nhỏ, lập trường vô cùng kiên định, nó phải đứng ở bên đồng bọn nhỏ, nhất trí đối ngoại.
Áo Bông Nhỏ rốt cục cũng có thêm chút hảo cảm với Đao Đao, nghiêng đầu nhìn nó vài lần.
Bà Lý nhìn thấy Áo Bông Nhỏ lại bướng bỉnh giận dỗi không chịu ăn đồ ăn, không ngừng thở dài: “Áo Bông Nhỏ rốt cuộc làm sao vậy, trước kia hoạt bát bao nhiêu, sao giờ lại ủ rũ chẳng có tinh thần gì, hay là bị bệnh gì?”
Ông chú bụng bia múc cho bà Lý một chén canh chân giò heo, để bà ăn thêm chút bồi bỏ, tri kỷ đề nghị nói: “Dì họ nếu thật sự không yên tâm, ngày mai con xin nghỉ mang Áo Bông Nhỏ tới thú y kiểm tra sức khoẻ toàn thân, nếu như có bệnh chúng ta chữa bệnh kịp thời, nếu không có bệnh gì thì càng tốt, kiểm tra một lượt cũng có thể an tâm.”
“Như vậy sao được,” bà Lý vừa ăn canh vừa lắc đầu, “Công việc quan trọng hơn, ngày mai dì tự mình nghĩ cách mang Áo Bông Nhỏ đi.”
Ông chú bụng bia cũng rất kiên trì, “Công việc của con rất dễ xin nghỉ, xem như là điều chỉnh lại thời gian làm việc nghỉ ngơi thôi ạ, dì bị cảm còn chưa khỏi, lỡ bị trúng gió thêm bệnh càng nặng thì làm sao bây giờ?”
“Vậy được rồi, dì đi đứng không tiện, làm phiền con giúp dì đi một chuyến.”
“Dạ, được, sáng sớm ngày mai con tới đón Áo Bông Nhỏ.”
Ông chú bụng bia rửa bát xong, lại dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, xách theo túi rác đi.
Sau khi rời đi, bà Lý ôm Áo Bông Nhỏ ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng từng li từng tí vuốt ve lớp lông mượt mà của tiểu khả ái, lẩm bẩm: “Ông ấy bỏ đi trước, đứa con bất hiếu cũng đi theo cha nó, chỉ còn lại mỗi mình bà sống lẻ loi trên đời.”
“Có một dạo bà suy sụp tinh thần, kiên trì không nổi, mỗi ngày đều ngây ngốc trôi qua, cũng không biết bản thân sống vì điều gì, sống trên đời có niềm vui gì.”
“Sau đó, bà nhận nuôi con.”
“Đôi mắt đen láy của con trong veo, ngập nước, có thể nói là vừa to vừa sáng, giống con trai bà như đúc, chỉ cần đôi mắt ấy nhìn chăm chú, lòng bà lại mềm nhũn.”
“Còn nhớ rõ mỗi ngày bà về nhà, con đều chủ động chạy tới xum xoe, ngậm dép lê tới cho bà, còn thích ngửa đầu lên cầu khen ngợi, biểu cảm giống như đúc khi con trai bà thi được đứng thứ nhất, xin bà mua cho nó máy chơi game.”
“Tâm trạng bà không tốt, con bình thường nghịch ngợm phá phách, lại sẽ lập tức an tĩnh lại, ngoan ngoãn ở bên cạnh bà, đầu lông xù không ngừng cọ cọ, đầu lưỡi ấm áp liếm mu bàn tay, như đang nói bà mau vui vẻ lên…”
“Con cứ như vậy, thay thế đứa con trai bất hiếu nhẫn tâm rời đi trước, không ghét bỏ không rời xa bà.”
“Bà về hưu, đi đứng không tiện, cũng không chạy được, cơ hội dắt con đi tản bộ càng ngày càng ít, chó nhà khác đều được đi công viên chạy trốn chơi đùa, chỉ có con không thể không cuộn tròn ngồi cạnh bà già này.”
“Thân thể bà thế nào, bà có thể tự cảm nhận được, đã không còn bao nhiêu thời gian, bây giờ được ngày nào hay ngày đó.”
“Chỉ là, sau khi bà đi, con phải làm sao đây?”
“Ai sẽ chăm sóc tốt cho con?”
“Bà chỉ có thể lựa chọn kỹ càng người thừa kế, hy vọng người đó có thể nể tình bà để lại cho phần di sản lớn như vậy, đối xử thật tốt với con, tuy con mới 8 tuổi, nhưng đối với loài chó mà nói, tuổi đã không còn nhỏ, cần chăm sóc tỉ mỉ.”
“Bà đã sống cả đời này, chuyện gì mà không từng trải qua, đã cảm thấy mỹ mãn. Tâm nguyện cuối cùng bây giờ chính là tìm một người, chăm sóc cho con thêm vài năm nữa, để con bình thản ra đi.”
“Điều bà không yên lòng nhất, chính là con đó Áo Bông Nhỏ….”
“Chờ con cũng lên thiên đàng, một nhà bốn người chúng ta, cuối cùng cũng có thể đoàn viên rồi.”
Chờ bà Lý lấy lại tinh thần, phát hiện Đao Đao co lại bên người mình, đang khẽ nức nở.
“Đao Đao làm sao vậy?” Bà Lý dịu dàng vuốt ve lưng chú chó, “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Đao Đao lắc đầu nguầy nguậy, không ngừng đẩy Áo Bông Nhỏ sát người bà Lý.
Áo Bông Nhỏ tò mò nhìn nó, rốt cục cũng mở miệng khẽ nói: “Cậu làm sao vậy?”
Đao Đao hít sâu một hơi, cúi đầu lén lau đi những giọt nước mắt rơi trên chân.
“Tui không sao, tui có thể nghe hiểu được một chút những lời chủ nhân cậu nói.”
“Áo Bông Nhỏ, cậu có muốn nghe không?”
Áo Bông Nhỏ nhất thời sáng mắt lên: “Muốn muốn!!!”