Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 71



Vành tai rũ xuống đôi khuyên tai ngọc hồ lô trị giá 1 triệu 680 nghìn tệ, Cố Tiểu Khả đột nhiên cảm thấy choáng váng, cả người cứng ngắc, cứng họng nói lời tạm biệt với fan, sau đó động tác nhanh nhẹn tắt livestream.

Cố Tiểu Khả không tự chủ được vươn tay sờ sờ khuyên tai đeo trên vành tai, có chút nôn nóng bất an.

Mạc Thần Trạch thấy dáng vẻ kích động này của cô, không nhịn được mỉm cười.

Cố Tiểu Khả nuốt nuốt nước miếng, sốt ruột nói: “Tiền bối, khuyên tai này……”

Mạc Thần Trạch biết Cố Tiểu Khả muốn trả quà lại, ai, anh lường trước được, một khi Cố Tiểu Khả biết được giá cả khuyên tai chắc chắn sẽ từ chối nhận.

Quả nhiên.

Nhưng Mạc Thần Trạch là ai, anh không nói thì chớ đã nói là khiến người khác cứng họng, không có đạo lý cũng thấy hợp lý.

Anh ‘Lươn tổng’ tính toán thật nhanh, phân tích từng lí do cho Cố Tiểu Khả: “Em cứ nghĩ như vậy đi, nếu anh tặng em là túi xách Bulgari, em không nhận cũng không sao.”

“Nhưng thứ anh tặng em là châu báu, châu báu nghĩa là gì, có thể làm đồ gia truyền.”

“Em mang xong còn có thể để lại cho con gái, lại truyền cho cháu gái, không nói một vốn bốn lời, thậm chí còn có thể tăng giá, là đầu tư có lời đúng không?”

Mạc Thần Trạch mỉm cười liếc mắt nhìn Cố Tiểu Khả một cái, ý vị sâu xa nói: “Mặc kệ anh đã tốn bao nhiêu tiền cũng đều quay về lại nhà chúng ta, em nghĩ xem có phải đạo lý này không, em thử nghĩ mà xem.”

Cái gì mà nhà mình chứ……

Vành tai Cố Tiểu Khả chầm chậm ửng đỏ, con người này…… Đúng là, đúng là……

Cô nâng tay phải, nhẹ nhàng sờ sờ khuyên tai, dáng vẻ cẩn thận, sợ đụng phải làm hư mất trang sức sức quý giá như vậy.

Đây chính là khuyên tai mà hoàng hậu đã từng đeo!

Thậm chí, Cố Tiểu Khả còn không dám chuyển động cổ, giữ nguyên dáng vẻ không nhúc nhích, giống như một bức tượng.

Cô muốn nói lại thôi, “Nhưng mà em……”

Mạc Thần Trạch bất đắc dĩ, cố ý nghiêm mặt.

Vành tai Cố Tiểu Khả đỏ lên, nghểnh cổ, mặt dày cố gắng kiềm nén thẹn thùng từ tận đáy lòng, nhỏ giọng nói: “Em cũng không nỡ trả lại cho anh.”

Trang sức đeo trên vành tai, vừa nặng lại trân quý, không phải bởi vì đắt tiền, cũng không phải bởi vì nó có lịch sử lâu đời, mà là bởi vì món quà này đã khiến nam thần tốn nhiều tâm tư.

Phần tâm ý này, đáng quý, trao cho bốn viên ngọc hồ lô một ý nghĩa mới.

Cố Tiểu Khả thích khuyên tai hoàng hậu đã từng mang là thật, cũng không muốn từ chối tâm ý của nam thần.

Cô quý trọng sờ sờ khuyên tai bên vành tai, trong lòng thực sự rất thích, thậm chí còn cảm thấy luyến tiếc không muốn tháo xuống.

Mạc Thần Trạch khẽ giật mình, không ngờ lại nghe thấy lời nói thẳng thắn lại đáng yêu như vậy.

Cố Tiểu Khả nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của nam thần, lại nghiêm túc nói: “Em nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền!”

Mạc Thần Trạch tức cười: “Hả?”

Cố Tiểu Khả ngượng ngùng giải thích: “Chờ em tích góp đủ tiền, cũng sẽ tặng anh một món quà siêu cấp nhất thế giới!”

Mạc Thần Trạch khẽ buông hàng mi, nhân cơ hội ám chỉ, “Em biết anh thích quà gì nhất mà.”

Cố Tiểu Khả nắm chặt tay, còn nghiêm túc hứa hẹn: “Em sẽ tặng anh món quà còn xịn hơn món quà của anh!”

Cũng không biết Mạc Thần Trạch nghĩ tới cái gì, yết hầu căng thẳng, nhếch môi cười xấu xa, “Ừm, được, anh chờ em.”

Vành tai Cố Tiểu Khả lại bắt đầu nóng lên, âm thầm đặt mục tiêu quyết tâm sẽ kiếm được 10 triệu.

Anh ‘Lươn tổng’ thấy dáng vẻ cô nghiêm trang âm thầm thề quá đáng yêu, nhịn không được lại muốn trêu chọc cô.

“Fan kia của em phổ cập kiến thức nói: “Quan phục” trong “Đại Minh hội điển ghi lại: Lễ vật trong “Nghi thức Hoàng đế lập hậu” gồm có: “Một đôi bốn viên ngọc hình hồ lô, một đôi tám viên ngọc, một đôi khuyên tai ngọc kết thành vòng.”

“Vòng tám viên ngọc châu và vòng chuỗi ngọc châu đều được làm từ ngọc Đông Châu, mà trân châu chỉ có thể tồn tại một trăm năm, cho nên không thể lưu truyền tới nay.”

“Bởi vậy anh chỉ tìm được khuyên tai bốn viên ngọc châu hồ lô tặng em, cô gái đó phân tích rất đúng, đôi khuyên tai này đúng là một trong những quà sính lễ.”

“Sính lễ là gì, em biết không?”

Đối mặt với sự trêu ghẹo trần trụi của nam thần…… Cố Tiểu Khả mím môi nghiêng đâu khẽ gật, tóc mai buông xuống che khuất ánh mắt, nhu thuận ngồi ở trên bãi cỏ, hai tay đặt trên đầu gối, thành thật ngoan ngoãn để mặc cho anh trêu chọc.

Mạc Thần Trạch dần dần ghé sát lại gần Cố Tiểu Khả, khẽ cười chọ cô: “Cô gái à, sính lễ không thể tùy tiện nhận được, thực sự không nỡ trả lại cho anh à?”

Cố Tiểu Khả mím môi, kiềm chế lại hai chân đang điên cuồng muốn chạy trốn, tùy ý để Mạc Thần Trạch nói những lời cợt nhả, chỉ là chết cũng không chịu hé răng.

Kết quả khuôn mặt tuấn tú của Mạc Thần Trạch càng dựa vào càng gần, ý cười trong giọng nói không cách nào che dấu.

“Vậy nếu sau này anh tặng em ngọc bội chim nhạn, không biết em có muốn nhận hay không?”

Chim nhạn là ý gì, Cố Tiểu Khả sao có thể không hiểu.

Cô ngừng thở, vẫn không chịu hé răng. Nam thần mỗi lần nhích về phía một chút, cô lại gù lưng xuống một chút, cuối cùng thắt lưng cong vòng như một con tôm hùm đỏ rực.

“Đang hỏi em đó, có nhận hay không?” Khóe miệng Thần Trạch vểnh lên, trong mắt tràn đầy ý cười.

Cố Tiểu Khả nghe theo mong muốn của trái tim, cắn chặt răng, nhẹ nhàng gật đầu.

Mạc Thần Trạch khẽ nở nụ cười, có gì nói nấy khen ngợi cô: “Eo của em thật dẻo.”

Cố Tiểu Khả nghe hiểu thâm ý của nam thần, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng như tôm luộc, những lời nói đùa giỡn chòng ghẹo của anh như sương khói, luôn luôn lượn lờ bên cạnh, bao vây lấy cô.

Cuối cùng Cố Tiểu Khả cũng ngẩng đầu, tội nghiệp nhìn về phía nam thần, đôi mắt long lanh cầu xin tha thứ như một con thú bé nhỏ.

Trái tim Mạc Thần Trạch như chảy thành nước, ánh mắt ngây ngốc đăm đăm nhìn vào Cố Tiểu Khả.

Hầu kết anh trượt lên trượt xuống, không muốn dời tầm mắt, vẫn tiếp tục tấn cống về phía trước, “Sau này cho dù anh tặng em cái gì……”

Thắt lưng của Cố Tiểu Khả đã cong về phía sau hết cỡ, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Thần Trạch vẫn luôn cách cô chừng mười cm, nam thần cười khiến cho người khác cảm thấy như bị câu mất hồ, “Em cũng phải ngoan ngoãn nhận lấy, có được không?”

Cố Tiểu Khả ngừng thở nuốt nước miếng, sau một lúc lâu, mới đỏ mặt gật đầu.

Mạc Thần Trạch kiềm chế xúc động muốn cúi đầu hôn lên đôi môi cô, nhắm mắt lại, thầm cảnh cáo bản thân, phải làm người.

Anh hít sâu một hơi, đứng thẳng dậy, lui về phía sâu, tạm thời buông tha cho con tôm luộc đỏ tươi ngon miệng trước mắt này.

Cố Tiểu Khả lại ngoan ngoãn ngồi dậy, trộm hít sâu, vừa rồi xuýt nữa bị tắc thở.

Mạc Thần Trạch thấy có dấu hiệu tốt cũng thu tay lại, sính lễ đã thuận lợi được đeo trên vành tai cô gái mình thầm yêu trộm nhớ, tiến triển như thế này đã khiến cho anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“Không chọc em nữa,” Mạc Thần Trạch nhịn cười, “Cũng không còn sớm, chúng ta trở về thôi.”

“Vâng.”

Bữa tối qua đi, vườn hoa nhỏ phía sau biệt thự đốt lên một đống lửa trại, các tiểu khả ái vây quanh lửa trại nhảy nhót đùa giỡn, quẩy tưng bừng khí thế.

Sau cơn điên cuồng, các tiểu khả ái trong lớp chồi hoa hướng dương cùng nhau chơi trò chơi, bầy cún lớp mầm hoa anh đào lại im lặng ngồi xổm ở một bên nghiêm túc học tập.

Ông chủ Nông gia lạc nhìn thấy thế lại cảm thấy choáng váng, còn cho rằng Cố Tiểu Khả điên rồi, vậy mà cùng một bầy chó chơi trò Người sói!!!

Mạc Thần Trạch cười giải thích nói mọi người chỉ là đùa giỡn, sao có thể thật sự chơi trò chơi, sau đó tìm lý do để tất cả người ngoài rời đi.

Trong 6 chú chó tham gia trò chơi, lần lượt có 2 chú chó sói, 1 phù thủy, 1 nhà tiên tri, 2 nông dân.

Điều kiện chiên thắng là: bên thôn dân bỏ phiếu để quyết định giết người sói để giành thắng lợi cuối cùng, người sói ẩn nấp trong thôn dân, vào ban đêm giết người tiêu diệt bên phe thôn dân để giành thắng lợi.

Cố Tiểu Khả làm trọng tài, hắng giọng rồi nói: “Trời tối mời nhắm mắt lại, những tiểu khả ái không tham gia trò chơi cũng phải nhắm mắt, miễn khiến cho mọi người làm lộ tẩy.”

Tất cả tiểu khả ái đều nhắm mắt lại, Cố Tiểu Khả cường điệu: “Không được lén mở mắt.”

Đoàn Đoàn ngáp vặt một cái, gâu gâu sủa hai tiếng, nhắc nhở cô giáo: “Cô giáo nhanh lên đi, trời khuya tui nên đi ngủ ớ.”

Cố Tiểu Khả: “Người sói mời mở mắt.”

Hổ Nha và Tiểu Pudding chậm rãi mở mắt ra.

Cố Tiểu Khả: “Người sói mời xác nhận thân phận của nhau.”

Hổ Nha và Tiểu Pudding nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận đồng bọn xong nhẹ nhàng gật đầu.

Cố Tiểu Khả hỏi: “Hai người muốn giết ai?”

Tiểu Pudding ngơ ngác nhìn về phía Hổ Nha, hoàn toàn không có chủ ý. Hổ Nha một thân chính khí, nhìn lướt qua một lượt các tiểu khả ái đang ngồi thành vòng, không thể nào xuống tay, cuối cùng đành phải chỉ chỉ chính mình.

Giết chết bạn tốt nó làm không được, thay vì mỗi ngày đều phải tự hỏi nên giết ai, chi bằng tự sát.

Cố Tiểu Khả hơi sửng sốt, thầm nghĩ Hổ Nha thật là lợi hại, mới lần đầu tiên chơi Ma Sói đã có vô sự tự thông học được loại thủ đoạn này, quả nhiên không hổ là chủ như thế nào nuôi ra tiểu khả ái như thế.

“Người sói mời nhắm mắt lại.”

Cố Tiểu Khả mới vừa nói xong câu đó, Tiểu Pudding ngốc nghếch ngoan ngoãn trả lời: “Dạ được!”

Tất cả tiểu khả ái: “……”

Bí Đao nhắm chặt hai mắt, nhịn cười tới mức cả người run rẩy.

Chờ tới lúc thầy phù thủy mở mắt, Đao Đao thấy Hổ Nha bị giết, không chút do dự lập túc dùng thuốc giải cứu nó một mạng.

Ban đêm cuối cùng cũng trôi qua, Cố Tiểu Khả tuyên bố: “Trời đã sáng.”

“Tối hôm qua là một đêm bình an, không ai bị giết chết, cho mời Hổ Nha phát biểu.”

Đầu tiên Hổ Nha cảm thấy khó hiểu, vì sao mình lại không chết? Nó suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu được, chắc hẳn là được thầy phù thủy cứu sống.

Hổ Nha liếc mắt nhìn Tiểu Pudding một cái, chính trực trang nghiêm nói nói: “Tui bỏ phiếu cho Tiểu Pudding, qua.”

Chiếc chó kế tiếp lên tiếng chính là Pitt vàng, nó thở dài, cảm khái về chỉ số thông minh của Tiểu Pudding, nói: “Chính bản thân Tiểu Pudding đã thừa nhận, tui còn có thể nói cái gì, chỉ có thể bỏ phiếu cho cậu ấy, qua.”

Theo sau là Đao Đao lên tiếng, nó nghiêm túc nói: “Tui là thầy phù thủy, tối hôm qua cứu Hổ Nha, cho nên Hổ Nha không phải Người sói, những người khác không biết, tui bỏ phiếu cho Tiểu Pudding, qua.”

Ngay sau đó tới tiểu khả ái Bí Đao Tiểu lên tiếng, đầu tiên nó cười nhạo hành vi ngu ngốc của Tiểu Pudding, sau đó mới phân tích đâu ra đấy: “Tối hôm qua Hổ Nha bị giết, cho nên cậu ấy là thôn dân, Đao Đao là thầy phù thủy, trước đó Đoàn Đoàn nói mình sắp ngủ tới nơi rồi, cho nên buổi tối cậu ấy chắc hẳn chưa từng mở mắt ra, cho nên cậu ấy cũng là thôn dân.”

“Tối hôm qua Tiểu Pudding tự mình làm bại lộ thân phận, cậu ấy là Người sói, Pitt vàng phát hiện Hổ Nha bỏ phiếu cho Tiểu Pudding, cậu ấy thở dài một tiếng, rất có thể là đang cảm thán đồng bọn sao lại ngu ngốc nhu thế, cho nên tui nghi ngờ Pitt vàng cũng là Người sói.”

Cố Tiểu Khả phát hiện các tiểu khả ái chơi trò chơi một cách nghiêm túc, hoàn toàn không nói dối.

Đến phiên Đoàn Đoàn phát biểu, nó cũng rất đồng ý mà gật đầu, “Tui cảm thấy Bí Đao nói rất đúng, tui cũng bỏ phiếu Tiểu Pudding.”

Chiếc chó cuối cùng lên tiếng chính là Tiểu Pudding, nó nghiêng nghiêng đầu xù lông, “mặt chó” ngây ngô hỏi mọi người: “Sao các cậu biết Người sói là tui!?”

Cố Tiểu Khả nhịn cười hỏi nó: “Vậy cậu có phải là Người sói không?”

Tiểu Pudding mạnh mẽ gật đầu, còn nghiêm túc trả lời: “Đúng gòi!”

Tất cả tiểu khả ái: “……”

Vòng bỏ phiếu thứ nhất kết quả không có chút hồi hộp nào, toàn bộ phiếu đều bầu Tiểu Pudding, ngay cả Tiểu Pudding cũng bầu cho chính mình.

Đêm thứ hai, Cố Tiểu Khả lại hỏi Hổ Nha: “Xin hỏi mọi người muốn giết ai?”

Hổ Nha lại tiếp tục kiên định chỉ vào bản thân, có loại cảm giác bi tráng vĩ đại nghĩa mà quên bản thân.

Lúc này Cố Tiểu Khả mới hiểu được, đêm thứ nhất thằng nhóc này không phải cố ý hi sinh bản thân, mà là nó thật lòng muốn tự sát.

Nhưng trò chơi không phải chơi như vậy, cô vội vàng nhắc nhở Hổ Nha: “Người sói và thôn dân là hai bên đối lập, đối với Người sói mà nói, thôn dân và nhà tiên tri, thầy phù thủy mới là kẻ xấu, mà hai người bên này mới là đồng bọn.”

Hổ Nha đổi vị trí của bản thân mà suy nghĩ, đầu óc cuối cùng cũng xoay vòng, quyết tâm báo thù cho đồng bọn Tiểu Pudding.

Trời đã sáng, Cố Tiểu Khả tuyên bố: “Bí Đao đã chết, mời để lại lời trăn trối.”

Bí Đao ngây ngốc, nhưng rất nhanh phản ứng lại, phân tích rõ ràng hợp lý: “Tui là nhà tiên tri, đêm thứ nhất nghiệm đúng là Đao Đao, cậu ấy là người tốt.”

“Đêm thứ hai tui nghi ngờ Pitt vàng, cho nên tra xét cậu ấy, không ngờ kết quả cậu ấy cũng là người tốt.”

“Hổ Nha cũng là người tốt, như vậy chỉ còn lại duy nhất Đoàn Đoàn, không ngờ cậu ấy lại biến diễn như vậy, giả vờ giống như nông dân, mọi người nghe tui đi, bỏ phiếu giết cậu ấy!”

Đoàn Đoàn ngây ra như phỗng, đến phiên nó phát biểu lại chẳng biết nên nói như thế nào.

“Tui không phải, tui không có, tui là thôn dân mà! Thực sự tui là thôn dân đó! Bí Đao nó nói sai rồi, cậu ấy nói dối! Chắc chắn là đang nói dối! Các cậu phải tin tưởng tui! Tui là thôn dân!”

Đến phiên Hổ Nha lên tiếng, chỉ thấy chú chó chăn cừu Đức thiên sứ vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, nói với Đoàn Đoàn: “Tui tin tưởng cậu, nhưng tui không thể không bỏ phiếu giết cậu.”

Nghe đến đó, Cố Tiểu Khả nhịn cười vô cùng vất vả, dáng vẻ các bạn lông xù nghiêm túc chơi trò chơi đúng là siêu cấp đáng yêu.

Dưới con mắt của Mạc Thần Trạch, anh không hiểu tiếng chó, cho nên chỉ thấy sau khi các tiểu khả ái kêu ngao ô ngao ô một lượt, Đoàn Đoàn sống không còn gì luyến tiếc mà bị chết oan.

Đao Đao đã chuẩn bị sẵn tư thế chiến thắng chuẩn bị chúc mừng, kết quả Cố Tiểu Khả nhịn cười tuyên bố: “Trò chơi chấm dứt, Người sói thắng lợi.”

Đao Đao và Pitt vàng nhất thời há hốc mồm, “Chuyện gì vậy? Không phải là người tốt sẽ thắng sao? Sao lại như thế này sao lại như thế này?”

Cố Tiểu Khả ha ha cười giải thích: “Bởi vì con dao của người sói tới trước, độc dược của thầy phù thủy ở phía sau, nên người sói chiến thắng.”

Đại hiệp bị hắt nước bẩn Bí Đao là người không thể hiểu nổi nhất, lo lắng hỏi: “Sao lại thế này?”

Cố Tiểu Khả: “Người sói là Tiểu Pudding và Hổ Nha, Đoàn Đoàn bị mọi người giết oan.”

Tất cả tiểu khả ái đều há hốc mồm, Đao Đao yên lặng thu hồi tư thế chúc mừng của mình, nhún người một cái muốn nhảy vồ lên Hổ Nha.

“A a a a a a a, cái tên xấu xa này, thật quá gian xảo lừa thuốc giải của tui!!!”

Hổ Nha cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi oan ức của Đoàn Đoàn, vừa chạy trốn vừa giải thích: “Đao Đao cậu bình tĩnh lại một chút, nghe tui giải thích cái đã, tui không lừa cậu, thực sự không có……”

Nhưng mà lời giải thích của tiểu khả ái không hề có độ tin cậy, các tiểu khả ái nhảy nhót đuổi theo, sủa inh ỏi thành một bầy.

Cũng đã khá muộn, đã tới lúc đi ngủ.

Có tiểu khả ái đều mang theo ổ chó của mình, tha ổ tự tìm một góc mình thích đặt xuống, đêm nay nó sẽ nằm ở đó ngủ.

Có tiểu khả ái không quá quan trọng việc này, không cần ổ, tùy tiện nằm trên đệm hoặc sô pha là có thể ngủ.

Có tiểu khả ái khác, đặc biệt gian xảo, cũng không biết là có ai sai khiến, vậy mà hợp lại thành một bầy chạy tới tìm cô giáo khóc lóc.

Trò gian xảo này chính là do ảnh đế Hổ Nha dàn dựng.

Hổ Nha nhắm mắt bám theo Cố Tiểu Khả phía sau, tội nghiệp nói: “Cô giáo, tui rất sợ, đêm nay tui không dám ngủ một mình, tui có ngủ với cô giáo được không?”

Cố Tiểu Khả biết từ trước tới nay Hổ Nha luôn không có cảm giác an toàn, mới tới một nơi xa lạ, đúng là có thể sẽ ngủ không được, cho nên không chút nghi ngờ đồng ý.

“Đương nhiên có thể, đêm nay hai chúng ta ngủ cùng nhau!”

Hổ Nha khai vui vẻ lắc lắc đuôi, liếc mắt nhìn Đao Đao vào Bí Đao ra hiệu.

Hai tên đồng bọn nhỏ lập tức hiểu được, căn cứ vào sách lược buổi chiều đã bàn bạc, cũng bịch bịch chạy tới, mỗi bên một một chiếc tiểu khả ái dùng sức ôm lấy chân nhỏ Cố Tiểu Khả, ngửa đầu năn nỉ nói: “Tui cũng muốn ngủ cùng cô giáo! Tui cũng muốn!”

“Đúng vậy đúng vậy! cô giáo không thể thiên vị Hổ Nha, tui cũng muốn ngủ cùng!”

Cố Tiểu Khả bất đắc dĩ cười cười, đành phải đồng ý.

Nhưng mà một khi lỗ thủng bị mở ra, có những thứ không thể ngăn cản được.

12 tiểu khả ái đều chạy tới năn nỉ, muốn ngủ chung với cô giáo.

Cố Tiểu Khả: “……”

Cô đau đầu không biết phải làm sao, nhìn thấy bên chân lúc nhúc những đầu cún xù lông xin được ngủ, không nhẫn tâm từ chối một một con nào.

“Làm sao bây giờ, giường chỉ cỡ như vậy thôi, tất cả chen chúc nhau không được……”

Căn biệt thự họ thuê là một căn rất xa hoa, Mạc Thần Trạch cầm bàn chải răng bằng điện của Hổ Nha tới, thấy Cố Tiểu Khả bị đám lông xù vây quanh tấn công, nở nụ cười, tốt bụng đề nghị: “Căn biệt thự này có một phòng trải chiếu tatami cực lớn, toàn bộ trải chăn đệm, hoàn toàn có thể chứa được tất cả mọi người.”

Cố Tiểu Khả bất đắc dĩ, đành phải nhận mệnh đi trải chăn đệm.

Mạc Thần Trạch ngồi xổm xuống, đập tay với Hổ Nha, khen ngợi nó: “Làm rất tốt.”

Hổ Nha trộm trợn trắng tròng mắt khinh bỉ chủ nhân ở trong lòng, nhưng vẫn vui vẻ lắc lắc đuôi.

Thời gian Cố Tiểu Khả trải chăn đệm, Mạc Thần Trạch bắt đầu đánh răng cho các tiểu khả ái, từng chiếc chó đều ngoan ngoãn xếp thành hàng, đánh răng xong cho một con sẽ đánh một dấu tích trong cuốn sổ nhật ký, không dám qua loa chút nào, nếu không tiểu khả ái chắc chắn sẽ tức giận.

Mạc Thần Trạch hầu hạ các ‘quàng thượng’ đánh răng xong, Cố Tiểu Khả đã trải chiếu mền xong xuôi, hai người bọn họ lại cùng nhau rửa mặt, lau mình, lau chân cho các tiểu khả ái.

Bận rộn xong xuôi bầy lông xù như ong vỡ ào vào phòng trải chiếu tatami, bổ nhào về phía ổ chăn ấm áp mềm mại, ở trong đó không ngừng quay cuồng, quận tròn vui vẻ.

Vẫn còn một chút nữa mới tới giờ đi ngủ, Cố Tiểu Khả mang một tấm hình ghép cực lớn ra đưa cho bầy cún chơi đùa.

Các chiếc chó vây quanh tấm hình cùng nhau thảo luận, tập trung tinh thần.

“Ai ya sai rồi, khối này phải đặt ở đây mới đúng, ở đây!”

“Cậu mới sai ấy, hình dạng không khớp kìa!”

“Tui biết rồi, chắc là đặt ở đây, đảo lại, đúng rồi, nhìn xem, như thế này là đã khớp rồi kìa—”

Cố Tiểu Khả ở một bên cười tủm tỉm nhìn các bé cún đang cơi đùa, không bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra, Mạc Thần Trạch đi vào.

Cô lập tức che dấu tư thế không chút thục nữ của mình, quỳ gối trên chiếu tatami, vô cùng dịu dàng ngẩng đầu hỏi nam thần: “Làm sao vậy?”

Ánh mắt Mạc Thần Trạch mang theo một tia u buồn, “Mọi người ở bên này náo nhiệt vui vẻ.” Anh nhìn Cố Tiểu Khả, mím môi, giọng nói đáng thương, “Chỉ còn một mình anh cô đơn ở bên ngoài……”

Cố Tiểu Khả yên lặng.

Hình như đúng là như thế, các tiểu khả ái chen chúc bên cạnh cô chơi đùa, bên ngoài vắng lặng yên ắng, chỉ có một mình nam thần, giống như bị người khác cô lập.

Cố Tiểu Khả vội vàng lui về phía sau, dành ra một chỗ trống, mời nam thần: “Anh ngồi ở đây đi.” Mà chính cô lại ngồi ở một bên.

Việc này đúng như ý nguyện của Mạc Thần Trạch, anh không chút khách sáo, lập tức ngồi xuống, nhưng mà đôi chân dài không biết để chỗ nào, chỉ có thể tùy tiện vòng hai chân lại.

Cố Tiểu Khả thấy tưu thế ngồi của nam thần có chút kỳ lạ, lung la lung lay, cả người thoạt nhìn không được ổn trọng như bình thường, chóp mũi cô giật giật, khẽ hỏi nam thần: “Anh uống rượu sao?”

Phản ứng của Mạc Thần Trạch có chút chậm, nhìn thấy khuôn mặt Cố Tiểu Khả, một lúc lâu mới ngơ ngác gật đầu, thẳng thắn nói: “Một mình ở bên ngoài không biết làm gì, nên uống một chút rượu.”

“Chỉ uống một chút.” Anh âm thầm ghé khuôn mặt tuấn tú sát sát vào Cố Tiểu Khả, duỗi ngón trỏ và ngón tay cái, so so, nhỏ giọng nói với cô: “Một chút.”

Tổng tài cao ngạo lạnh lùng lại làm ra biểu tình đáng yêu nũng nịu khác thường, trái tim Cố Tiểu Khả mềm mại, cô rất muốn chụp lại dáng vẻ đáng yêu này của nam thần lại, sau này mỗi ngày đều ngắm nhìn một lần!

Kết quả không đợi Cố Tiểu Khả chủ động yêu cầu, Mạc Thần Trạch đã nghiêng đầu tự mình ngây ngốc trong chốc lát, đột nhiên chậm rì rì lấy di động của mình ra đưa cho Cố Tiểu Khả, yêu cầu nói: “Em giúp anh chụp ảnh.”

Cố Tiểu Khả khẽ giật mình, nhận lấy di động.

Lúc này Mạc Thần Trạch đã ôm lấy Hổ Nha, nhìn vào camera tạo dáng.

Cố Tiểu Khả ấn mở màn hình, phát hiện có khóa mật khẩu, hỏi nam thần: “Mật khẩu là bao nhiêu?”

Mạc Thần Trạch gác cằm trên đỉnh đầu Hổ Nha bị cưỡng ép lôi ra làm lá chắn, đột nhiên nhìn Cố Tiểu Khả cười, trả lời: “Sinh nhật của em.”

Vành tai Cố Tiểu Khả dần dần nóng lên, bị nhan sắc xuất chúng của nam thần đánh cho tan rã, sau khi mở được khóa màn hình, cô chịu đựng trái tim đang đập điên cuồng, thay đổi góc độ chụp ảnh cho nam thần.

Không ngờ nam thần khi say rượu, lại thích chụp hình như vậy.

Cố Tiểu Khả chỉ có thể tưởng tượng được cảnh Mạc Thần Trạch và Hổ Nha cùng nhau chụp ảnh, hoàn toàn không nghĩ tới……

Mười một chiếc chó và một chiếc mèo còn lại ở trong phòng, tất cả đều bị anh lần lượt bế lên, tất cả đều là một tư thế, anh ôm cún từ phía sau, gác chiếc cằm gợi cảm của mình lên đỉnh đầu xù lông của sắp nhỏ.

Ảnh chụp rất đẹp, nhưng lại cảm thấy có gì đó lỳ lạ, trên hình cho dù là Mạc Thần Trạch hay là tiểu khả ái, khuôn mặt tất cả mọi người đều không chút thay đổi nhìn máy ảnh, giống như hai sinh vật bị mất đi linh hồn, đang bị bắt ép cưỡng bức ra làm bình phong.

Cố Tiểu Khả: “……”

Cô lén lút gửi những tấm ảnh đó qua WeChat của mình, sau đó xóa lịch sử, tự cho là thần không biết quỷ không hay.

Cố Tiểu Khả đang tập trung tinh thần trộm ảnh chụp hoàn toàn không phát hiện, nam thần cách mình càng ngày càng gần, cuối cùng đi ra phía sau cô……

Mạc Thần Trạch nhẹ nhàng ôm lấy Cố Tiểu Khả từ phía sau, thật cẩn thận không trực tiếp đụng chạm, tư thế giống như vừa rồi anh chụp hình với tụi lông xù, Mạc Thần Trạch khẽ gác cằm lên đỉnh đầu Cố Tiểu Khả, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào.

Mấy sợi tóc của cô lướt nhẹ chạm vào cằm Mạc Thần Trạch, trêu chọc cho trái tim anh ngứa ngáy nhộn nhạo.

“Chúng ta cũng chụp nhé.” Mạc Thần Thần kiên quyết nói ra yêu cầu.

Cố Tiểu Khả cắn cắn môi, chậm rãi giơ di động lên, đổi thành camera trước, hướng về hai người bọn họ.

Trong máy ảnh, hai má cô ửng đỏ, khuôn mặt ngượng ngùng, thoạt nhìn dường như cô đang được nam thần ôm chặt vào lồng ngực, tư thế vô cùng thân mật.

Trong màn ảnh, nam thần hàng chân mày dài sắc bén, biểu tình nhu hòa, khóe miệng khễ cười, mắt sáng, khẽ buông, đang chăm chú nhìn người nào đó.

Khuôn mặt Mạc Thần Trạch mềm mại, yêu cầu cũng rất nhiều: “Chụp thêm vài tấm.”

Tay Cố Tiểu Khả run lên, chụp liên tiếp.

Sau khi chụp xong, Mạc Thần Trạch đột nhiên cười đắc ý, kết quả dưới chân trượt, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Cố Tiểu Khả phản ứng rất nhanh, lập tức vươn tay ra đỡ lấy anh.

Mạc Thần Trạch thuận thế trượt người xuống, sau đó còn nghiêm túc thẳng thắn nói với Cố Tiểu Khả: “Chỉ cần diễn say rượu tốt, có thể nhào vô lòng em, còn có thể gối đầu trên đùi em.”

Nói xong, anh thuận thế tựa đầu gối lên đùi Cố Tiểu Khả, nhắm mắt lại.

“Cho nên.” Cố Tiểu Khả dừng lại trong giây lát, hỏi: “Anh đang giả vờ sao?”

Mạc Thần Trạch quang minh chính đại thừa nhận: “Đúng vậy.”

Cố Tiểu Khả không còn gì để nói.

Một lúc lâu sau, Mạc Thần Trạch nhếch môi, cười hỏi: “Em muốn đuổi anh ra ngoài sao?”

Cố Tiểu Khả nghiêng đầu, vành tai lại ửng đỏ, màu đỏ rực lan xuống tới cổ, yên lặng không nhúc nhích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.