Kế hoạch của Cố Tiểu Khả là để Pitt ‘đen’ trốn ở phía sau cửa sổ thủy tinh lặng lẽ nhìn trộm, cho dù bị chú Vương phát hiện cũng không có gì đáng ngại.
Vô luận đối phương có cảnh giác như thế nào, có nhạy cảm đến đâu, đầu óc lớn đến đâu, tuyệt đối cũng sẽ không hoài nghi một chú mèo đen, cảm thấy mèo đen có mưu đồ khác, cố ý nhìn trộm trên vai ông ta có vết thương do súng hay không.
Cho nên, kế hoạch này vốn nên không có sơ hở.
Ai ngờ chủ nhà nơi Pitt ‘đen’ đang ở, cũng chính là bà Trình, bà có đặt mua camera không dây bằng ngón tay cái, sáng nay hàng vừa mới ship tới.
Sau khi Pitt ‘đen’ nhìn thấy đã xung phong muốn giúp Trình lão phu nhân kiểm tra hàng, nó mang theo camera công nghệ cao đi dạo khắp nơi, thuận đường còn chạy đi làm nhiệm vụ.
Cố Tiểu Khả và Thập Ngũ đã trốn rất lâu, đợi một lúc lâu cũng không thấy Pitt ‘đen’ trở về báo cáo kết quả.
Chú Vương cũng không ra ngoài.
Cố Tiểu Khả vuốt cằm trầm tư: “… Tình hình có gì đó không ổn.”
Vành tai Thập Ngũ giật giật, chần chừ nói: [Hẳn là không ai hoài nghi một chú mèo đâu ha.]
“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”
Cố Tiểu Khả rất lo lắng cho an nguy của Pitt ‘đen’, dứt khoát gọi điện thoại cho cảnh sát Hạ Hầu, giải thích đại khái tình huống bên này.
Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng cảnh sát Hạ Hầu vẫn hứa hẹn lập tức xuất phát, bởi vì liên quan đến an nguy của Pitt ‘đen’ của tiệm thú cưng, anh ấy buông mì trong tay xuống, quyết định đứng dậy, tự mình chạy tới tiểu khu Đào Uyển Cư.
Sau khi Cố Tiểu Khả báo cảnh sát xong tiếp tục ngồi xổm xuống, cô cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng trong đầu lại nhiều lần xuất hiện hình ảnh chú nhím nhỏ tên là Ăn Vạ bị các loại ngược đãi.
Đặc biệt là hình ảnh toàn thân gai nhọn bị rút đầy máu tươi.
Đối phương có tiền án ngược đãi động vật nhỏ, nếu chậm một bước, Pitt ‘đen’ có thể bị ngược đãi rồi giết chết hay không?
Cố Tiểu Khả hít một hơi thật sâu, nhịn xuống, mạnh mẽ đứng lên, cắn răng quyết định tới cửa ‘thăm’ chú Vương một lần nữa.
Lần này chuông cửa chỉ vang lên hai tiếng, cửa chính đã được mở ra.
Cố Tiểu Khả hai bên trái phải mỗi bên đều có một chú chó, theo thứ tự là Hổ Nha đã được huấn luyện và Đao Đao cường tráng nhất trong cả trường mẫu giáo.
Thập Ngũ và Bí Đao mang theo những chú chó khác khác bày binh bố trận ẩn xung quanh bốn phía biệt thự, vây quanh toàn bộ căn nhà kín mít không thông gió.
Chú Vương sửng sốt một chút, không kiên nhẫn nói: “Cô lại có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ báo cáo kiểm tra sức khỏe của Ăn Vạ nhanh như vậy đã có rồi?”
Lúc này không cần Cố Tiểu Khả bận tâm tìm cớ nữa, chú Vương tự mình lùi về phía sau một bước, đón Cố Tiểu Khả vào phòng khách.
“Lúc trước đã gây thêm phiền toái cho chú rồi, thật sự xin lỗi.” Cố Tiểu Khả đặt hai cái túi trong tay ở trên tủ cửa chính, ngượng ngùng nói: “Đây là một chút tâm ý nhỏ, xin chú nhận lấy phần xin lỗi này của tôi.”
Hổ Nha và Đao Đao dựng thẳng lỗ tai cả người cảnh giác, đang định đi theo cô giáo vào phòng, lại bị chú Vương ngăn ở ngoài cửa.
“Thật ngại quá, một khi bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, tôi xem như sợ mấy chú chó mà cô mang đến rồi, nếu chúng nó lại ở trên người tôi đi tiểu lung tung thì làm sao bây giờ?”
Chú Vương vẻ mặt không cần thương lượng, nhấn mạnh: “Bọn họ không thể vào nhà, tôi lười quét dọn vệ sinh, xin lỗi ha.”
Cố Tiểu Khả chần chờ không đến một giây, lập tức quản lý tốt biểu tình của mình, cười nói: “Không sao ạ, Đao Đao, các em ở ngoài cửa chờ.”
Hai tiểu khả ái đành phải canh giữ ở ngoài cửa, cả người cơ bắp căng thẳng, một tấc cũng không rời.
“Cô giáo Cố, cô thật sự quá khách sáo rồi.” Chú Vương cố ý pha cho Cố Tiểu Khả một tách trà xanh đưa cho cô, “Giúp tôi khám bệnh cho Ăn Vạ đã rất phiền phức cho cô rồi, sao tôi có thể không biết xấu hổ lại nhận quà của cô được.”
“Tất cả đều là sai lầm trong công việc của tôi, gây thêm phiền toái cho chú rồi.”
Cố Tiểu Khả nhận lấy chén trà giả vờ uống một ngụm, sau đó đặt chén trà lên bàn trà, mặt không biến sắc quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Chú Vương nhìn lướt qua chén trà trên mặt bàn, cùng Cố Tiểu Khả tán gẫu, “Cô giáo Cố là viện trưởng mà còn tự mình đi tuyên truyền nghiệp vụ, thật sự là vất vả.”
“Chú cũng biết trường mẫu giáo chúng tôi quy mô tương đối nhỏ, chỉ có một người trẻ tuổi như tôi, tôi không vất vả một chút thì ai vất vả chứ, chẳng lẽ còn để cho bà Lý đi ra ngoài chạy nghiệp vụ sao?”
Cố Tiểu Khả không muốn rời đi, cho nên cố tình tìm đề tài cố gắng ở lại đây, “Ồ, bình của Ăn Vạ hết nước rồi, tôi giúp nó thêm một chút.”
“Vậy thì làm phiền cô rồi.” Chú Vương cũng không ngăn cản Cố Tiểu Khả, mà tiếp tục nói chuyện phiếm với cô, “Cô là một cô gái yếu đuối mà phải vất vả thế này, không ai giúp đỡ cô sao?”
Cố Tiểu Khả tim đập thình thịch, cảm giác chú Vương đang muốn moi thông tin từ cô, mà cô cũng muốn xác nhận tung tích của Pitt ‘đen’, cho nên cố ý trả lời theo đề tài của ông ta: “Đúng vậy, tính tôi tương đối độc lập, không thích kể khổ với người khác.”
Cố Tiểu Khả đổ đầy nước sạch cho nhím nhỏ, không lên tiếng dùng thời gian ít ỏi quan sát bốn phía, đột nhiên cảm giác phía sau có một bóng đen.
“Cô đang tìm cái gì vậy?”
Giọng chú Vương vang lên, Cố Tiểu Khả sợ tới mức run rẩy.
“Không có gì, cảm thấy trang trí nhà chú không tệ, trường mẫu giáo gần đây có dự định nâng cấp, cho nên muốn tham khảo chút về phong cách trang trí này.”
Thời khắc mấu chốt, năng lực nói dối của Cố Tiểu Khả mạnh mẽ lên mấy bậc thang, trả lời rất kín kẽ.
Nhưng chú Vương vẫn cười nhạo, tính toán khoảng cách thời gian Cố Tiểu Khả uống trà, cảm giác cũng đủ thời gian rồi, nên hỏi thẳng: “Cô tiếp cận tôi là vì cái gì?”
Cố Tiểu Khả hơi giật mình.
Khóe miệng chú Vương lộ ra một tia cười chế nhạo, hướng Cố Tiểu Khả tới gần hai bước, lại hỏi: “Cố ý thiết kế để tôi phải đi tắm rửa, chẳng lẽ…”
“Là muốn tìm chứng cớ sao?”
Cố Tiểu Khả nhất thời căng thẳng đến run tay, adrenaline trong cơ thể kịch liệt tăng vọt.
Động tác của cô kích thích con nhím nhỏ làm ra phản ứng căng thẳng mãnh liệt, giây tiếp theo, ngón tay Cố Tiểu Khả bị gai Ăn Vạ đâm chảy máu.
Chỉ chốc lát sau, Cố Tiểu Khả cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, tầm mắt trở nên mơ hồ, phản ứng chậm chạp, thân thể cũng mềm nhũn.
Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?
Cố Tiểu Khả tê liệt ngồi trên sàn nhà, yếu ớt dựa vào bàn trà.
“Thể lực của cô cũng tốt đấy chứ, lại có thể chống đỡ thời gian dài như vậy.”
Chú Vương cười khen ngợi Cố Tiểu Khả, sau đó bưng chén trà trên bàn trà lên, đi vào phòng bếp đổ nước trà còn lại, rửa sạch chén trà, không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào.
Cố Tiểu Khả còn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, cô mơ mơ màng màng nghĩ: nước trà kia quả nhiên có vấn đề.
Nhưng mà, cô không uống tách trà mà?
Vậy vì sao cơ thể lại khó chịu như vậy?
Cố Tiểu Khả đột nhiên hồi tưởng lại adrenaline vừa rồi của mình tăng vọt, còn có ngón tay bị nhím nhỏ đâm chảy máu, cùng với thời gian “tốt đẹp” với món phi lê cá tuyết biển sâu rất lâu trước đây ở trong xe đông lạnh.
Cô trong nháy mắt phản ứng lại.
Mẹ nó, sớm không đến muộn không đến, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này…