Sau khi về nước, Chương Hồi muốn làm một điều hắn đã nghĩ trong lòng thật lâu, đó là trả lời Kinh Linh bằng hòm thư cũ kia.
Hắn muốn nói cho anh biết rằng hắn nguyện ý nghe những lời tâm sự của anh, cũng như có thể chấp nhận quá khứ của anh.
Nghĩ một lúc, màn hình máy tính tối đi phản chiếu lại nụ cười trên khuôn mặt hắn, bởi vì hắn vừa nhớ tới chuyện lúc nãy.
Vừa rồi khi hắn đưa Kinh Linh về nhà, hai người cùng đứng ở dưới tầng nhà anh.
Hai người đều không nỡ rời đi trước, Kinh Linh nhất định phải tiễn hắn đi, còn hắn cũng muốn nhìn Kinh Linh lên nhà, vì thế hai người liền yên lặng ôm lấy nhau ở dưới tầng thật lâu, trao đổi cho nhau nhiệt độ cơ thể dưới thời tiết lạnh lẽo của mùa đông.
Cuối cùng vẫn là Chương Hồi chơi xấu thổi một hơi ở bên tai anh, cơ thể Kinh Linh run lên, Chương Hồi nhẹ nhàng nói. “Nếu không lên thì cùng anh về nhà.”
Là mang theo ám chỉ dụ dỗ.
Hắn vốn nghĩ rằng Kinh Linh sẽ thẹn thùng giãy ra khỏi lòng hắn rồi chạy lên tầng như chú thỏ bị dọa sợ, ấy vậy mà anh lại khiến hắn phải ngạc nhiên, bàn tay Kinh Linh chui vào bên trong áo khoác của đối phương, cách áo trong xoa xoa lưng hắn.
Chương Hồi vốn định trêu anh, ai ngờ bản thân lại bị trêu chọc lại, người trong ngực dùng hành động để trả lời rằng anh muốn về nhà cùng hắn, đứa nhỏ này học thói hư này ở đâu rồi.
Chương Hồi cắn lên vành tai anh, sau đó lại ôn nhu liếm mút, tai Kinh Linh đỏ lên thấy rõ.
Hắn giả vờ trừng phạt mà vỗ mông Kinh Linh, hai người bọn họ đều hiểu nếu Kinh Linh về nhà hắn thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Từ sau chuyến đi Nhật Bản, cả thể xác và tâm hồn hai người đã sát lại nhau, chỉ thiếu một bước cuối cùng kia nữa.
Nhưng Chương Hồi không muốn làm điều đó vào thời điểm này. Hắn biết hiện tại Kinh Linh rất mệt, hơn nữa vết thương trong lòng còn chưa khỏi hắn, hắn nguyện ý chờ anh, chờ cho anh hoàn toàn mở rộng trái tim, hoàn toàn khát vọng mà thẳng thắn thành khẩn.
Môi hắn vẫn dán bên tai Kinh Linh. “Đi lên rồi ngủ một giấc ngon đi. Loại chuyện này không cần phải gấp gáp đâu bảo bối, đậu phụ nóng thì không thể vội ăn.”
Kinh Linh ngượng ngùng mà trừng mắt với hắn một cái, sau đó kiễng chân lên cắn vào môi hắn rồi xoay người chạy lên tầng.
Chương Hồi cười vuốt ve môi dưới, bé tinh linh nhà mình đang trách không thể thỏa mãn em ấy sao? Em ấy muốn chuyện đó đến thế à?
Ý cười bên khóe mắt của hắn ngày càng sâu, hắn đợi ở dưới cho đến khi đèn nhà Kinh Linh sáng lên, trên ban công bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình nho nhỏ vẫy vẫy tay với hắn.
Chương Hồi gửi cho anh một sticker [ôm] trên WeChat, sau đó rời đi.
Sau khi về đến nhà, hắn mở WeChat ra phát hiện Kinh Linh đã gửi cho hắn một icon [muốn khóc]
Hắn ngồi trên sofa cười, bảo bối của hắn càng ngày càng đáng yêu, hắn trả lời. “Ngoan, sớm muộn gì chồng em cũng sẽ làm em.”
Kinh Linh không trả lời lại hắn, có lẽ là thẹn thùng rồi.
Cho đến tận bây giờ cũng vẫn chưa nhắn lại, chắc là ngủ mất rồi.
Lướt chuột xuống, màn hình máy tính sáng lên, phần văn bản vẫn còn trống trơn.
Hắn do dự muốn viết gì đó, thực ra trong lòng hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng những từ ngữ đó khi đặt cạnh tình cảm mười năm của Kinh Linh thì lại trông vô cùng hời hợt.
Bản thân hắn thường không nói những lời ngọt ngào hay âu yếm, cho nên việc này đối với hắn coi như một thử thách không hề nhỏ.
Ngay khi hắn đang xoắn não gần một giờ đồng hồ mới nặn ra được 65 chữ, hắn lại nhận được một bức thư mới từ Kinh Linh.
Chương Hồi cảm thấy ngạc nhiên, vẫn chưa ngủ sao?
Hắn ấn mở bức thư, đập vào mắt là tấm ảnh hai người chụp trước núi Phú Sĩ, Kinh Linh đứng trong lòng hắn nở một nụ cười từ tận tâm can.
Phía dưới còn có một câu.
“Em nói với núi Phú Sĩ rằng, mong ngài có thể phù hộ cho Chương tiên sinh của em, mong anh ấy năm tháng bình an, mọi việc trôi chảy, mãi mãi hạnh phúc.”
Tuy rằng đã đoán được ước nguyện của anh có liên quan đến mình, nhưng hắn không ngờ rằng lời cầu nguyện này lại không hề dành cho bản thân anh.
Bé tinh linh của hắn sao lại ngốc như vậy chứ? Một trái tim đáng yêu lại chân thành, tại sao lại không biết ích kỷ một chút?
Hắn xóa hết những câu chữ đã viết kia đi, những lời hời hợt như thế kia thật vô dụng, hắn chỉ viết một câu.
“Núi Phú Sĩ nói: Chương tiên sinh thực sự rất yêu bé tinh linh của anh ấy.”
Hắn hy vọng sáng sớm ngày mai Kinh Linh có thể nhìn thấy hồi âm của hắn, có thể thấy rõ được tình cảm hồi đáp của hắn đối với anh.
Thời điểm Chương Hồi dọn dẹp hành lý, bỗng nhiên hắn nhìn thấy túi hồ sơ Nozawa Jiro nhờ hắn đưa cho Kinh Linh, hắn vẫn chưa có thời gian để xem.
Khi mở ra hắn cảm thấy khiếp sợ với sự cố chấp của Nozawa Jiro, một chồng ảnh dày rải đầy trên mặt bàn, có thể thấy được phần lớn đều là chụp lén, chỉ có vài cái Kinh Linh nhìn thẳng vào ống kính.
Mỗi bức ảnh đều được đánh dấu ngày tháng, hắn theo mốc thời gian mà sắp xếp lại, rất nhiều dáng vẻ của Kinh Linh mà hắn chưa được nhìn thấy hiện lên trước mắt, đó là Kinh Linh của năm 25 tuổi cho đến năm 29 tuổi.
Trong đống ảnh không có một tấm nào Kinh Linh nở nụ cười. Hắn lại nhớ tới bức ảnh chụp chung ở núi Phú Sĩ, Kinh Linh cười vừa thoải mái lại vừa chân thành, càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy đau lòng cho những năm tháng đó của anh.
Hắn phát hiện ra đa số ảnh Kinh Linh đều đứng ở nhà ga chờ xe, một năm bốn mùa anh đều mặc áo khoác như muốn bảo vệ bản thân, lúc nào cũng đeo tai nghe cầm máy ảnh, ánh mắt mờ mịt mà cô độc.
Hắn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Kinh Linh trên ảnh, bỗng nhiên hắn cảm thấy hối hận vì đã không đưa Kinh Linh về nhà mình.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, người ngoài cửa như muốn dùng hết sức nhưng lại chẳng có tí lực nào, hắn nhìn đồng hồ, ai sẽ đến đây vào 4 giờ sáng?