Thu Dĩ Vi Kỳ

Chương 29



Lúc Biên Dĩ Thu tỉnh lại là đang ở bệnh viện, ngoại trừ liều thuốc mê vượt quá mức bình thường cho phép, bị thương nặng nhất chính là cái tay bị mảnh thủy tinh đâm vào dẫn đến máu thịt lẫn lộn, các góc nhọn cơ hồ đâm thủng cả lòng bàn tay. Hơn nữa vì để duy trì đầu óc tỉnh táo, y tăng thêm lực đạo không ngừng, làm cho tổ chức mô mềm tạo thành nhiều vết cắt, ngay cả bác sĩ phụ trách khâu miệng vết thương thiếu chút nữa không biết nên xuống tay như thế nào.

Kha Minh Hiên thấy bàn tay Biên Dĩ Thu được khâu xong rồi băng bó lại, sau khi y được đưa về phòng bệnh, mới đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại cho Lý Trạch, kêu hắn đến xưởng sản xuất rượu xem Nguyễn Thành Kiệt.

Tả Thành, Hà Tự chạy đến sau đó, tính mạng của Biên Dĩ Thu cũng không gặp nguy hiểm, thuốc mạnh làm cho thể lực rất nhanh có thể hồi phục. Kha Minh Hiên thấy mình không có lập trường cũng không cần thiết để ở lại chỗ này. Mặc kệ Nguyễn Thành Kiệt sống hay chết, sau đó sẽ có vô số phiền toái kéo nhau mà đến, trước tiên hắn phải chuẩn bị sẵn sàng, vì thế chào hỏi cùng Tả Thành với Hà Tự xong, xách theo áo khoác đi ra ngoài, Biên Dĩ Thu tỉnh lại cũng không nhìn thấy hắn, mở miệng ra liền hỏi: “Kha Minh Hiên đâu?”

Lúc ấy đã là buổi sáng hôm sau, trong phòng ngoại trừ Tả Thành, Hà Tự, còn có Diệp Trăn, Mạnh Kiến Tự, mấy người nghe câu hỏi đó xong không hẹn mà cùng lộ ra một biểu cảm vi diệu không thể nói.

Tả Thành cứng rắn mà trả lời: “Đi rồi.”

Biên Dĩ Thu nghiến răng nghiến lợi: “Chạy cũng nhanh dữ.”

Hà Tự cợt nhả hỏi: “Nhớ anh ta à?”

“Tôi rất muốn anh ta.” Lúc tất cả mọi người đều đang khiếp sợ vì y lại thẳng thắn thành khẩn như thế, y lại nghiến răng nghiến lợi bồi thêm một câu, “Muốn giết anh ta.”

Hà Tự lắc đầu: “Làm một luật sư, tôi phải phụ trách nói cho anh biết, bạo lực gia đình không giải quyết được vấn đề gì c……”

Lời còn chưa dứt, đã bắt gặp một ánh mắt lạnh lẽo của Biên Dĩ Thu, Hà đại luật sư lập tức sửa lời: “À cái kia, lão đại anh có đói bụng không? Tôi đi chuẩn bị đồ ăn.”

“Không muốn ăn trong bệnh viện, đi làm thủ tục xuất viện cho tôi.”

Hẹn với chả hò đến độ tự đưa mình vào viện, đã là vết dơ lớn nhất trong hơn ba mươi hai năm y sống trên đời, làm sao có thể vì mấy vết thương nhỏ này mà nằm bệnh viện vài ngày, làm cho tất cả mọi người trong Cửu An biết y mất mặt bao nhiêu sao?

Hà Tự không dám chậm trễ, xoay người hệt như thỏ đế chạy ra ngoài. Biên Dĩ Thu ở trong phòng bệnh cưỡng bức đe dọa ba người cực kỳ không biết xấu hổ này một phen, tóm tắt ý tưởng chính là, không được đem chuyện này nói ra ngoài.

Ba người gật đầu như giả tỏi, lập tức tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không nói, kiên quyết không nói, đánh chết cũng không nói.

Biên Dĩ Thu cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt dưỡng thần, đem ba từ “Kha Minh Hiên” chì chiết, giày vò tới tới lui lui nửa ngày, nếu Kha Minh Hiên ở trước mặt y, y một chút cũng không hoài nghi việc mình sẽ bổ nhào về phía đó mà cắn chết hắn.

Tuy rằng bản thân mình trư du mông tâm* bị vẻ ngoài ôn nhu đa tình của Nguyễn Thành Kiệt mê hoặc, không thấy được ngụy quân tử rất biến thái còn ra vẻ đạo mạo, nhưng y cũng hiểu được, nếu không phải tấm hình kia, Nguyễn Thành Kiệt tại sao lại có hứng thú với y? Nói đến đây, tên đầu sỏ gây ra chuyện này là Kha Minh Hiên, không phải Nguyễn Thành Kiệt. Con mẹ nó cả hai đều là vương bát đản, không một thứ gì tốt, nhưng y đối với Kha Minh Hiên còn…….

*猪油蒙心: Ý chỉ một người hồ đồ, đánh mất lương tâm.

Đột nhiên Biên Dĩ Thu mở mắt ra, không để mình nghĩ về chuyện đó nữa.

“Làm thủ tục xuất viện sao lại lâu vậy! Hà Tự chết ở dưới lầu rồi à!”

“…….” Mọi người đối với lửa giận thình lình xuất hiện của y cũng không hiểu nổi, Diệp Trăn vừa mở điện thoại lên để xem vài email công việc không thể không thương xót cho Hà đại luật sư nên đã nói: “Anh ta mới ra ngoài chưa đến mười phút.”

Bởi vì tay phải bị thương được băng bó như một cái bàn chân gấu vụng về, không tiện ra ngoài vui chơi, sau khi xuất viện Biên Dĩ Thu thành thành thật thật được Tả Thành đưa về Nguyệt Lộc Sơn Trang. Vì không để chú Thời lo lắng, y nói tự mình không cẩn thận bị ngã, đẩy ngã bình hoa trong văn phòng, tay không chú ý nhấn vào chỗ mảnh vỡ.

Chú Thời đương nhiên không tin chuyện nhảm nhí của y, thứ nhất ở văn phòng cũng có thể xảy ra loại chuyện này à, đây cũng không phải chuyện một người trưởng thành có thể làm ra được. Nhưng lão cũng không vạch trần y, chỉ lấy điện thoại gọi bác sĩ tư nhân đến đây thay y bó thuốc, thuận tiện nhân cơ hội nhìn miệng vết thương của y, lại bất ngờ phát hiện y lại không nói sai, thật đúng là bị thủy tinh đâm vào, chỉ là đâm có vẻ hơi thảm mà thôi.

Biên Dĩ Thu cười tủm tỉm nhìn chú Thời, đắc y nói: “Chú xem, cháu thật sự không lừa chú.”

Chú Thời từ chối cho ý kiến: “Cậu không giống nhấn vào mảnh vỡ, giống đem mảnh vỡ cầm trong lòng bàn tay hơn.”

Biên Dĩ Thu cười gượng hai tiếng: “Con cầm mảnh vỡ làm gì chứ, chỉ là mãnh vỡ của bình hoa kia rất sắc—– Dì Tần làm cơm xong chưa, con đói rồi.”

Dì Tần nghe thấy tiếng kêu của y, ở phòng bếp trả lời y: “Lập tức xong đây, làm món móng heo kho tương mà cậu thích nhất, ăn móng bổ móng.”

“……” Biểu cảm của Biên Dĩ Thu nhất thời khó có thể hình dung, Tả Thành ở bên cạnh bị vạ lây, nhìn không được mà giật giật khóe miệng, một bộ dáng muốn cười nhưng không dám cười.

Biên Dĩ Thu đỡ trán.

Dì Tần, dì xác định là dì không phải đang nói đùa với con sao?

Trả lời y chính là hương vị đồ ăn câu người trong phòng bếp, ấm áp lại chân thật, làm cho y đột nhiên cảm thấy may mắn mình không có giận đến mức thật sự giết Nguyễn Thành Kiệt, nếu không bây giờ bản thân mình không thể nhàn nhã mà ngồi trong nhà chờ ăn cơm, mà là đang bị cả cảnh sát cùng Hoa Thụy cùng truy nã mà chạy trốn đến tận chân trời.

Đương nhiên, lúc này Biên Dĩ Thu cũng không nghĩ tới một ngày nào đó trong tương lai, y hối hận vì lúc đó mình không dùng mảnh vỡ sắc nhọn đó đâm vào động mạch cổ của Nguyễn Thành Kiệt.

Một buổi chiều nào đó vài ngày sau, Biên Dĩ Thu kêu Tả Thành bồi hắn chơi mấy ván trong phòng bi-da bên cạnh bể bơi, kiểm nghiệm xem tay của mình đã hồi phục đến độ nào rồi, lại không nghĩ vừa mới khai banh, lại nhận được điện thoại của Diệp Trăn, nhận được một tin tức không hề tốt, có người ác ý chèn ép cổ phiếu của Cửu An.

“Có tra được ai ở sau lưng làm trò quỷ này không?”

“Đang tra, trước mắt chỉ tra được ngân sách của công ty Kim Thịnh, nhưng cổ đông cùng bối cảnh công ty rất sạch sẽ, không có quan hệ gì tới Cửu An.”

“Tiếp tục tra.” Biên Dĩ Thu nói xong tính tắt điện thoại, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Chú trọng điều tra xem công ty này cùng Hoa Thụy có liên hệ gì hay không, không chỉ là cổ đông, giám đốc, giám sát viên và giám đốc điều hành cấp cao, kể cả các chủ nợ, không được bỏ sót. ”

“Hoa Thụy?” Diệp Trăn hơi ngạc nhiên, tuy rằng cô biết Biên Dĩ Thu hẹn hò rồi bị thương, nhưng cũng không biết nguyên nhân cùng sự việc xảy ra thế nào, trí nhớ của cô vẫn dừng lại ở giai đoạn Nguyễn tổng của Hoa Thụy cùng với lão đại nhà cô là bạn bè. “Tôi nghĩ anh sẽ hoài nghi Tiễn gia chứ.”

“Tiễn gia là xã hội đen, chèn ép cố phiếu không phải điểm mạnh của họ——– Long Hưng thậm chí cũng chưa đưa ra thị trường, chỗ đó chính là một trạm trung chuyển để Tiễn lão tam rửa tiền, bọn họ có chơi cũng sẽ không chơi đến cái trò cao tay như vậy.”

“Đã hiểu.”

Diệp Trăn nói xong tắt điện thoại, Biên Dĩ Thu cau mày, vừa định buông điện thoại xuống, tiếng chuông điện thoại lại reo lên.

Lần này là Mạnh Kiến Tự.

“Tôi đệt con mơ nhà hắn! Thuyền chở hàng của chúng ta lại bị hải quan bắt giữ, nói chúng ta không có thủ tục đầy đủ nghi ngờ buôn lậu……..”

Biên Dĩ Thu nghe hắn nói xong: “Vậy rốt cuộc các cậu không chuẩn bị đủ thủ tục à?”

“Thật con mẹ nó gặp quỷ rồi, đúng là không được đầy đủ. Đơn kê khai cùng với hàng hóa trên thuyền không giống, người kia phụ trách khai báo cũng đã biến mất, tôi nghi là bị người ta mua chuộc hoặc uy hiếp, trong đơn kê khai động tay động chân.”

“Tôi biết rồi, làm tốt chuyện của cậu đi.”

“Cứ để vậy à? Lão đại, chuyện lúc này không đơn giản như vậy, đơn kê khai quả thật không đúng, chỗ hải quan bắt buôn lậu bắt chúng ta ở chỗ này đợi một ngày, tôi thật sự muốn họ kiểm tra thử, không có gì thì làm sao mà tra được chứ…….”

“Tôi cho cậu làm người phụ trách của Hoằng Nguyện, không phải kêu cậu có chuyện gì cũng tới tìm tôi.”

Mạnh Kiến Tự nắm điện thoại sờ sờ mũi: “……..Không phải tôi thấy bây giờ anh có sẵn quan hệ rồi sao, muốn anh tìm Kha thiếu gia hỗ trợ nói hai câu thôi.”

“Tôi với anh ta không có quan hệ gì. Mạnh Kiến Tự, lo tốt chuyện của cậu.” Biên Dĩ Thu rất ít khi gọi đầy đủ tên của hắn, một khi gọi, ý chỉ tâm tình Biên lão đại không được tốt.

Mạnh Kiến Tự có thể nghe được giọng nói cứng nhắc, lạnh lẽo cùng cơn tức giận của y, luôn miệng nói “được”, tiến bộ* mà nhanh chóng tắt điện thoại rồi vội vàng đi ứng phó với bên bắt buôn lậu.

*Bản gốc là 馬不停蹄 – Mã bất đình đề: đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước, ví với không ngừng tiến bộ.

Tả Thành thấy y trầm mặt, biết báo cáo trong điện thoại không phải chuyện gì làm người ta vui vẻ, bi-da phỏng chừng không đánh được, nhìn sắc mặt Biên lão đại, đến phòng tập gym đánh một trận có khẳ năng lớn hơn.

“Xảy ra chuyện gì…….”

Tả Thành còn chưa hỏi xong, điện thoại của Biên Dĩ Thu lại reo lên. Mặc dù đang cố gắng kiềm chế, nhưng Tả Thành từ bàn tay đang cầm *cơ của y, Tả Thành vẫn nhìn thấy lửa giận phần phật

*Cơ: gậy dùng để chơi bida

” Tường chịu lực sập thì phải tìm đội thi công, viện thiết kế, tìm nhà cung cấp vật tư, loại chuyện nhỏ này cũng tìm tới tôi à? Tôi nuôi mấy tên phế vật như các cậu làm gì không biết!”

Tả Thành tuy không nghe được đầu bên kia điện thoại nói gì, nhưng nhìn theo phản ứng của Biên Dĩ Thu, cậu đoán là người phụ trách hạng mục xây dựng của khách sạn gọi điện tới.

“Biên, Biên tổng………..” Người phụ trách hạng mục nơm nớp lo sợ, “Không phải chuyện nhỏ, là chết người.”

“Cậu nói cái gì?” Biên Dĩ Thu rùng mình.

“Lúc tường chịu lực sập xuống, có công nhân bị đè phía dưới, một người tử vong tại chỗ, một người trên đường đưa đến bệnh viện cũng đã chết, còn có mấy người khác bị trọng thương, hiện tại bên ngoài có rất nhiều người nhà cùng phóng viên vây quanh……..”

“Thông báo cho bộ phận quan hệ xã hội ứng phó với phóng viên, nghĩ cách ngăn chặn tin tức này. Trấn an người nhà của các nạn nhân, ngàn vạn lần đừng để cho tình thế chuyển xấu, tôi lập tức tới ngay.”

Biên Dĩ Thu bỏ cái cơ xuống, vừa nói vừa nhanh chóng bước ra ngoài. Tả Thành không nói hai lời vượt lên chạy ra gara lấy xe, lúc Biên Dĩ Thu ngồi lên xe, đầu bên kia điện thoại đã đổi người.

“Hà Tự, tôi mặc kệ cậu đang làm cái gì, bây giờ, lập tức, lập tức chạy đến 7-15 cho tôi.”

Đúng vậy, lô đất 7-15, một bán đảo có phong cảnh tuyệt vời ở phía đông thành phố Z, gần Sea World, do vị trí địa lý đặc biệt, giao thông thuận tiện, cũng như lượng người đến Sea World rất lớn, nên đã trở thành miếng bánh ngọt mà nhiều tập đoàn bất động sản và khách sạn tranh nhau cướp đoạt. Lúc đầu, Cửu An có thể chèn ép hơn một chục công ty đấu thầu, bao gồm cả Hoa Thụy để giành được lô đất này về tay, lên kế hoạch xây dựng một khách sạn năm sao sang trọng bậc nhất ở phía đông, mà mọi người trong công ty quen gọi hạng mục này là 7-15.

Không cần cho người đi thăm dò, Biên Dĩ Thu cũng có thể xác định được những chuyện liên tiếp xảy ra này là do ai ở sau lưng thao túng, thật sự không nghĩ tới, xé rách lớp da nhã nhặn tao nhã kia, Nguyễn tổng trở nên đáng ghét đến mức y cảm thấy ghê tởm*.

*Bản gốc là 面目可憎– Diện mục khả tăng: ý chỉ là diện mạo vẻ mặt hèn mọn thấp kém, khiến người ta phải chán ghét.

Đầu tiên là cổ phiếu của Cửu An, tiếp theo là thuyền hàng của Hoằng Nguyên, bây giờ đến phiên hạng mục 7-15, đây là nợ mới, nợ cũ với hắn hãy quên đi.

Ai nói Nguyễn Thành Kiệt đối với thất bại ở lô đất 7-15 không ghi hận trong lòng? Chỉ là hắn ta ngụy trang rất giỏi, không có thể hiên ra ngoài mặt mà thôi, sự cố lần này tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, mà bên phía truyền thông chạy tới nhanh như vậy, nói phía sau không có ai trợ giúp, thằng ngốc cũng không tin.

Biên Dĩ Thu tới hiện trường, Hà Tự đã tới sớm hơn y, từng bước cùng người nhà nói chuyện. Tuy rằng bình thường Hà đại luật sư lúc nói chuyện với đầu óc lúc làm việc không thể nào đi chung một đường, nhưng chân chính tiến vào trạng thái làm việc, cái miệng của kim bài luật sự hẳn đáng giá với khoản phí tư vấn trên trời mà mỗi năm Biên Dĩ Thu phải trả cho hắn.

Vì không muốn y trở thành đối tượng để phóng viên dây dưa, người phụ trách bộ phận dự án trực tiếp mời y vào văn phòng tạm thời từ lối vào bên kia. Đội thi công, viện thiết kế cùng bên cung cấp vật tư đã ngồi đúng chỗ, cả ba bên đều giữ ý kiến riêng của mình, làm cho mọi chuyện rối tung.

Đội thi công nói họ dựa vào bản thiết kế mà thi công, không phải trách nhiệm của họ; viện thiết kế nói mỗi một số liệu trên bản vẻ họ đều không có tính toán đo lường sai, cái nồi này không thể úp lên vai họ; nhà cung cấp vật tư lại nói vật liệu xây dựng này đều qua Cục giám chất* chứng thức, chất lượng tuyệt đối không có vấn đề, nguyên nhân sự cố khẳng định không phải do vật tư.

*Tổng cục Quản lý Giám sát Chất lượng, Kiểm tra và Kiểm dịch Trung Quốc.

Cũng không có vấn đề gì, nhưng tường chịu lực lại sập, không chỉ sập thôi, mà còn đè chết người. Nếu nhỏ thì đây là chuyện ngoài ý muốn, nếu lớn thì là một án kiện hình sự, không ai nguyện ý gánh cái nồi này, cũng không có người nguyện ý đứng ra gánh vác tránh nhiệm. Bồi thường người nhà nạn nhân là chuyện bình thường, phá hủy danh tiếng trong ngành mới là chuyện lớn, đương nhiên ai cũng sẽ không nhận.

Biên Dĩ Thu đi vào văn phòng, ánh mắt nghiêm nghị quét qua trên người mỗi người một lần, cái gì cũng không nói, kéo ghế ra ngồi xuống. Ý là các cậu cứ cãi tiếp đi, tôi nghe.

Có thể hợp tác với Cửu An, đơn nhiên biết bối cảnh của Biên Dĩ Thu, cho dù không biết, nhìn đến chỗ y ngồi xuống, toàn thân toát ra khí thế khiếp người cũng đủ làm cho bọn họ biết.

Văn phòng nguyên bản nhao nhao, ồn ào nhất thời an tĩnh lại.

Biên Dĩ Thu không thấy ai nói chuyện, gật gật đầu, rốt cuộc cũng mở kim khẩu: “Các cậu không cãi nữa? Tôi nói hai câu.

Y nói hai câu, đúng thật chỉ có hai câu, nhiều hơn một câu cũng không có.

Câu đầu tiên là: “Đùng đẩy trách nhiệm cho nhau không giải quyết được vấn đề, mọi người đều là châu chấu trên dây, nếu thật sự không tìm ra nguyên nhân sự cố, tôi chỉ có thể để ba người các cậu cùng nhau gánh vác trách nhiệm.”

Câu thứ hai là: “Các cậu tiếp tục thảo luận đi.”

Biểu tình của Biên Dĩ Thu nói cho họ biết, y nói được tuyệt đối sẽ làm được.

Xã hội đen tẩy trắng, vẫn hoàn xã hội đen.

Không uy hiếp, không đe dọa, nhưng hiệu quả của hai câu nói này quả thật là dựng sào thấy bóng*. Nhân viên ba bên lâp tức không cãi nhau nữa, bắt đầu đồng ý cùng nhau thảo luận phương án, lấy bản vẽ thiết kế ra cân nhắc một lần nữa, lấy kế hoạch thi công ra bắt đầu xác minh một chút, lấy vật tư đến khoa kiểm chất kiểm nghiệm tới tới lui lui, thậm chí cùng nhau đến tận nơi xảy ra sự cố để khảo sát chi tiết và chính xác về bức tường chịu lực bị sập. Mặc kệ là ngoài ý muốn, đến cho cùng, cũng không thể không lưu lại chút dấu vết nào được.

*立竿见影 lập can kiến cảnh: xấu hay tốt đều bày ra cả; hiệu quả nhanh chóng (dựng cây sào dưới ánh nắng mặt trời, có thể thấy ngay bóng của cây sào thẳng hay nghiêng.)

Bộ phận quan hệ xã hội đuổi đám phóng viên đi hết, cũng tìm các phương diện có liên quan có thể truyền tin tức ra ngoài chèn ép xuống, Hà Tự bên kia trấn an cảm xúc kích động của người nhà, bàn đến thủ tục bồi thương, tình thế tam thời ổn định, nằm trong phạm vi có thể khống chế, cho Biên Dĩ Thu có thể nghỉ ngơi.

Tả Thành chở y về nghỉ ngơi, trên đường nhận được điện thoại của Diệp Trăn, nói tra được đổng sự họ Cù của chứng khoáng Kim Thịnh, đồng thời cũng là cổ đông của một công ty khác, mà chủ nợ lớn nhất của công ty kia chính là vốn lưu động dưới trướng của Hoa Thụy.

“Tôi biết rồi.” Biên Dĩ Thu có chút mệt mỏi mà xoa xoa mi tâm, đối với tin tức mà Diệp Trăn tra được cũng không có phản ứng gì quá lớn. “Nghĩ cách ổn định cổ phiếu, phái người đến tìm tên họ Cù đó bàn bạc, nếu cần thiết, tra thử địa chỉ cùng thành viên gia đình hắn.”

“Được” Diệp Trăn đối với câu nói kia như thể việc quen dễ làm.

*Bản gốc là 驾轻就熟: cưỡi xe nhẹ đi đường quen; việc quen thì dễ làm; quen tay làm nhanh; thông thạo; quen việc.

Hà Tự hỏi: “Anh muốn xuống tay từ người nhà của hắn?”

“Nếu không phải tên họ Nguyễn kia bức người quá đáng, tôi cũng không muốn quay lại nghề cũ.” Ngữ khí thản nhiên của Biên Dĩ Thu không nghe ra vui giận gì, “Bất quá tôi cảm thấy sẽ không có thu hoạch gì, nếu Nguyễn Thành Kiệt phải đi một vòng lớn như vậy để kêu Kim Thịnh đối phó Cửu An, họ Cù này không dễ dàng để người ta tìm được nhược điểm.”

Qủa nhiên, mười phút sau, cuộc gọi của Diệp Trăn chứng thực suy đoán của y. Họ Cù này cha mẹ đã qua đời từ sớm, hai năm trước cùng vợ ly hôn, con cũng dẫn theo ra nước ngoài, trước mắt vẫn đang sống cô độc, một thân một mình, Con đường này đi  không lọt rồi.

Hà Tự cảm thản đàn ông sau khi thất tình còn ác hơn cả phụ nữ, Biên Dĩ Thu cười lạnh một tiếng không trả lời, chỉ có y biết, làm một tên biến thái với dục vọng khống chế rất mạnh, Nguyễn Thành Kiệt ở trong tay y đã phải chịu một tổn thất lớn như vậy, sĩ diện bên ngoài đều mất hết, đủ để hắn phải đi tìm một người có sức lực khá mạnh từ chỗ khác về.

Kỳ thật y đã sớm biết Nguyễn Thành Kiệt nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy, nhưng không nghĩ tới hắn trả thù hùng hổ, gấp rút đến như vậy, quả thật chỉ là buộc y phải đưa con bài chưa lật ra trên tay lên.
Tác giả có lời muốn nói:

Đầu tiên, tui muốn nói rõ một xíu, con người của tôi không thích viết gian lận hay gì gì đó, Kha tổng cũng không phải vạn năng, hắn muốn đi giải quyết tốt hậu quả, cũng không phải chỉ nói hai câu là có thể làm cho Nguyễn Thành Kiệt ngoan ngoãn thu tay lại, dù sao Nguyễn Thành Kiệt thiếu chút nữa chết trong tay Biên Biên. Hơn nữa, bối cảnh của Tập đoàn Huarui ngay từ đầu đã là một tập đoàn bất động sản trong nước và một đại gia kinh doanh, đã kinh doanh qua 3 đời (mấy chương trước tui đã nhắc qua rồi, vì cốt truyện và tính cách nhân vật nên tui đã sớm nghĩ tới điều này), một câu thôi, chính là có tiền, vô cùng có tiền. Mà truyền thông Hòa Thịnh là sau khi Kha tổng tốt nghiệp đại học sau đó mới sáng lập, Cửu An là hắc bang tẩy trắng không được nhiều năm, nếu hợp cả thế lực thương trường của Cửu An cùng truyền thông Hòa Thịnh, cũng không phải là đối thủ của Hoa Thụy, cách duy nhất là Kha tổng có thể xác nhập bối cảnh chính trị của hai bên lại với nhau, nhưng mấy người phải biết rằng, Kha tổng không muốn hợp lại một chút nào cả, bởi vì hắn không thể vì Biên Biên quản cả gia tộc mà kéo theo vào, bằng không sẽ càng phiền toái, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào mình mà đấu với Nguyễn Thành Kiệt, đương nhiên cần thời gian rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.