Thu Dĩ Vi Kỳ

Chương 42



Sau đó vài ngày, Biên lão đại kiên định, kiên quyết, kiên trì thi hành phương châm nói chuyện yêu đương của mình, sáng đưa tối đón…..Khụ, xét thấy mỗi buổi sáng Biên lão đại cùng ổ chăn liều chết triền miên không thể tách rời, nếu buổi sáng đưa Kha thiếu gia đi làm thì việc này y không làm được, nhưng mỗi ngày buổi tối chờ hắn tan tầm thì vẫn rất kiên trì. Mặc kệ Kha Minh Hiên tăng ca đến mấy giờ, ra khỏi cao ốc Hòa Thịnh đầu tiên đều có thể nhìn thấy thân ảnh của Biên lão đại.

Sau đó thay đổi đa dạng giữa hẹn hò, tặng hoa, tặng quà. Nhưng hoa còn chưa tặng được hai ngày, đã bị Kha thiếu gia nghiêm cấm, biến thành mỗi ngày mang cơm trưa đến.

Công việc của Kha Minh Hiên khá bận, thường xuyên bỏ bữa trưa, lúc này Biên lão đại chu đáo, ôn nhu săn sóc đã ở đây rồi. Các món ăn không quá nặng bụng đều đúng giờ mà mang đến văn phòng hắn, hơn nữa tất cả đều do đầu bếp tiêu chuẩn của khách sạn năm sao làm, rau dưa, salad, nước ép trái cây kết hợp với thức ăn ngon miệng, trợ lý tiểu Từ cùng thư ký Lisa hâm mộ đến nước bọt chảy ròng không dứt.

Ngày kia, tổng giám đốc Bùi Tư Viễn cầm văn kiện đến Hòa Thịnh cùng Kha thiếu gia bàn về phương án hợp tác với điện ảnh Hằng Á, vừa lúc nhìn thấy hắn lấy từ trong túi một tấm card, cười đến vẻ mặt YD, thật sự không nhịn được mà nghiến răng, gõ bàn làm việc của hắn, nghiêm túc nói: “Kha thiếu gia, chú ý ảnh hưởng tới xử lý công việc.”

Kha Minh Hiên khép tấm card lại, nụ cười trên mặt một chút cũng không có dấu hiệu thu liễm: “Tuyệt đối là do cậu ghen tị trắng trợn.”

“Tôi ghen tỵ cậu? Tôi vì cái gì phải ghen tị với cậu? Tôi có vợ rồi nhé!”

“Nhưng vợ cậu sẽ không tặng hoa cho cậu.”

“….” Có tên đàn ông nào thích nhận hoa à?

“Vợ cậu cũng không mang cơm trưa đến cho cậu.”

“…….” Vợ tôi cũng phải đi làm, được chưa hả?

“Đương nhiên, vợ cậu cũng không đón cậu tan tầm, đúng không?”

“….” Đều là tôi đón vợ tan tầm. Từ từ đã, không đúng. Bùi Tư Viễn đột nhiên phát hiện một chuyện khó lường! Y cơ hồ buông văn kiện trong tay xuống liền bổ nhào về phía hắn, “Ý của cậu là, người tặng hoa, đưa cơm, đón cậu tan tầm là vợ cậu?”

Mũi chân chỉa xuống đất của Kha Minh Hiên dùng chút lực, ghế giám đốc lui về sau, trượt ra ngoài. Bùi Tư Viễn bổ nhào về chỗ trống, xém chút nữa nằm sấp mặt trên đất.

“Bùi tổng, cẩn thận chút, đây là văn phòng.”

“……”

Kha Minh Hiên còn nói: “Cậu còn chuyện gì muốn nói với tôi?”

Bùi Tư Viễn đỡ mắt kính, lấy văn kiện trở lại: “Chuyện hợp tác với Hằng Á……”

Hai tiếng sau, Bùi Tư Viễn cầm phương án đàm phán ổn thỏa ra khỏi văn phòng Kha Minh Hiên, mới phản ứng lại hình như có một vấn đề trọng điểm còn chưa có đáp án.

Y đi vài bước rồi dừng lại, lẩm bẩm tự nói: “Vợ của Kha Minh Hiên? Cậu ta cũng có vợ à? Không, chắc là mình nghe nhầm rồi. Ừ, nhất định là nghe nhầm.” Nói xong còn tự thôi miên mà gật gật đầu, mới nhanh chóng đi về phía văn phòng mình.

Mà bên trong văn phòng, Kha Minh Hiên cầm tấm card với hàng chữ viết vô cùng thê thảm kia, cười cười: “Vợ? Nghe cũng không tồi.”

Đương nhiên, xưng hô này Biên lão đại tuyệt đối không đồng ý.

Tiết nguyên tiêu ngày đó, Biên Dĩ Thu theo thường lệ về Húc Viên bồi Mai phu nhân ăn cơm, đúng lúc Phương Duệ, Lý Trạch bọn họ gặp nhau cũng là hôm nay, hai người cũng phân công nhau hành động.

Bởi vì Kha Minh Hiên đã mang theo những tấm ảnh Biên Dĩ Thu đưa cho mình, nên “giảng hòa” cùng Nguyễn Thành Kiệt tiến hành vô cùng thuận lợi, không chỉ thành công đổi lại tấm ảnh lõa thể của Biên lão đại, Nguyễn Thành Kiệt cũng sảng khoái mà tỏ vẻ sau này tuyệt đối sẽ không gây khó xử với Cửu An, sau đó còn nói nếu biết Kha thiếu gia đối với Biên lão đại để bụng như thế, bản thân cũng sẽ không ở bên ngoài xuống tay linh tinh như thế với y. Vừa nói vừa cố ý vô tình mà liếc mắt nhìn Lâm Gia Ngạn từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ nhâm nhi rượu.

Kha Minh Hiên ngoài cười nhưng trong không cười: “Bây giờ biết cũng không muộn.”

Nguyễn Thành Kiệt không nói gì nữa, nghiêng ly rượu uống sạch một hơi, xem như kết thúc chuyện này, sau đó khách khí nói với mọi người còn bận xã giao khác, nên phải đi trước.

Tất cả mọi người đều hiểu được, bây giờ quan hệ của hai người này cho dù “giảng hòa” cũng không thể như trước kia mà ngồi cùng một bàn rồi ăn nhậu chơi bời các thứ nữa, cho nên hắn nói hắn phải đi, những người khác cũng không giữ lại.

Sau khi Nguyễn Thành Kiệt đi rồi, Kha Minh Hiên đứng lên, xách chai rượu lên rót cho mình một ly, tầm mắt đảo qua những người còn lại.

“Đang ngồi đây đều là bạn bè kết giao nhiều năm của Kha Minh Hiên tôi, chuyện lần này, cảm ơn các cậu đã lo lắng. Bất quá để tránh cho sự “hiểu lầm” như thế này phát sinh, hôm nay tôi sẽ nói rõ ngọn ngành cho các anh em đây. Biên Dĩ Thu là người của tôi, trước kia xảy ra chuyện gì, tôi cũng không truy cứu nữa, sau này nếu có người muốn nhằm vào em ấy, đừng trách tôi không niệm tình cảm nhiều năm.”

Nói xong mấy câu này, sắc mặt Lâm Gia Ngạn đã muốn khó coi đến cùng cực.

Lời này tuy nhiên nói cho mọi người nghe, nhưng trước đây đã làm một số chuyện với Biên Dĩ Thu, kỳ thật chỉ có một mình Lâm Gia Ngạn. Cho nên khi cậu nghe thấy lời này, giống như trực vỗ vào mặt mình.

Mà Kha Minh Hiên như thể còn ngại chưa đủ, lại nói tiếp: “Về phần hai nhà Kha Phùng, tôi sẽ cho họ công đạo. Nhưng tôi không hy vọng bọn họ từ miệng người thứ ba nghe được chuyện của tôi cùng Biên Dĩ Thu, đã hiểu chưa?”

Ba chữ cuối cùng, Kha Minh Hiên nhìn chằm chằm Lâm Gia Ngạn nói, tỏ rõ chính là cảnh cáo cậu không cần âm mưu về nhà cáo trạng.

Lâm Gia Ngạn đứng lên, hai mắt đầy tơ máu trừng mắt nhìn gương mặt lạnh lùng đến gần như lãnh khốc của Kha Minh Hiên, nhìn một lúc thì đau lòng đến độ không nói được chữ nào, chỉ có thể rơi nước mắt rồi xoay người bỏ đi.

Còn có thể nói gì đây? Còn gì để nói đâu? Việc đã đến nước này, nói thêm một chữ đều là tự rước lấy nhục.

Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, Lâm thiếu gia được mọi người hứng trong lòng bàn tay cưng chiều hơn hai mươi năm, trên đời này chuyện duy nhất cầu mà không được, chỉ có mỗi Kha Minh Hiên. Bởi vì thân phận, địa vị lẫn nhau, bởi vì giao tình nhiều năm của ba mẹ, bởi vì trên lưng bọn họ đều mang gánh nặng gia tộc, cho dù cậu có nôn một ngụm máu, cũng chỉ có thể mặc chính mình đau đớn mà buông tha.

Cậu nghĩ đến, Kha Minh Hiên cùng cậu chung thủy đi trên một con đường, mặc kệ có bao nhiêu người tình, bạn giường đi chăng nữa, cuối cùng đều như cũ mà kết hôn sinh tử, mãi đến già, cho đến khi chết đi, cho dù không thể cùng một chỗ, quan hệ giữa bọn họ vẫn thân mật như thế.

Tại sao lại xuất hiện một Biên Dĩ Thu chứ? Dựa vào cái gì phải là Biên Dĩ Thu! Rõ ràng em gặp được anh sớm hơn anh ta hai mươi năm, em rõ ràng vẫn đi bên cạnh anh, tại sao anh không thèm nhìn tới em!

“Lâm Tiểu Ngạn!” Mập mạp không đành lòng mà gọi cậu.

Nước mắt trong mắt Lâm Gia Ngạn không nhịn được mà chảy xuống. Cậu cứ nghĩ người gọi tên mình là Kha Minh Hiên, nhưng cậu biết, anh Minh Hiên của cậu sẽ không bao giờ vuốt tóc cậu, ôn nhu mà gọi cậu “Lâm Tiểu Ngạn” như trước đây nữa.

Cậu dừng lại một chút, nhưng cũng không vì mập mạp giữ lại mà quay đầu, mà nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Cùng lúc cửa lớn khắc hoa đóng lại, cậu như thể đau khổ đến sụp đổ mà ngồi xổm bên ngoài hành làng, khóc đến ruột gan đứng từng khúc.

Sở Dịch nhìn Kha Minh Hiên, hơi nhíu mày: “Cậu phải nói tàn nhẫn tới vậy sao?”

Kha Minh Hiên thở dài: “Không nói tàn nhẫn như thế làm sao làm em ấy chết tâm được?”

Biên Dĩ Thu trên đường từ Húc Viên trở về, gọi điện thoại cho Kha Minh Hiên, hỏi hắn giải quyết xong chưa. Kha Minh Hiên nói giải quyết xong rồi, sau đó hỏi y khi nào thì quay về.

“Em sắp đến nội thành rồi, uống rượu à? Em lại đó đón anh?”

Kha Minh Hiên nói địa chỉ khách sạn, lúc Biên Dĩ Thu đến chỗ, xa xa liền nhìn thấy hắn khoang tay đứng trước cửa.

Biên Dĩ Thu tự mình lái xe, phỏng chừng nửa đường thả Tả Thành xuống. Kha Minh Hiên ngồi trên ghế phó lái, y một bên lái xe một bên thuận miệng hỏi: “Những người khác đâu?”

“Hôm nay ăn Tết, đều về nhà lộ mặt hết rồi.” Cho nên ăn cơm xong liền rời đi.

“Anh không về?”

Kha Minh Hiên không đáp lời, Biên Dĩ Thu quay đầu nhìn hắn một cái, nghĩ hắn mất hứng, vì thế nhanh chóng nói thêm: “Chuyện đó, nếu không muốn về thì không về. Muốn đến danh nhân chơi không, buổi tối hôm nay có hoạt động……..”

“Em theo anh về nhà đi.” Kha Minh Hiên đột nhiên cắt lời y.

Tay cầm tay lái của Biên Dĩ Thu thiếu chút nữa trượt, một tiếng thắng xe chói tai, xe đột ngột dừng lại ben đường ô tô.

“Anh đùa cái gì vậy?”

“Anh không đùa.” Kha Minh Hiên nghiêng người, một tay kéo người đến trước mặt, không nói hai lời liền hôn một nụ hôn sâu, mãi đến khi Biên lão đại mơ mơ hồ hồ mới dùng giọng nói tương đối có ý tứ mê hoặc mà ghé vào tai y nói, “Không phải nhà ba mẹ anh, là nhà anh.”

Biên Dĩ Thu bị thanh âm này gãi đến độ tim muốn nhũn ra, chậm chạp nửa ngày mới phản ứng lại Kha Minh Hiên nói đến chính là nhà của hắn ở Quân Lâm Thiên Hạ.

Tuy rằng hai người đã xác định quan hệ, Biên lão đại mỗi ngày cố gắng biến đổi đa dạng, cố gắng nói chuyện yêu đương, nhưng từ lần trước đánh nhau một trận với Kha Minh Hiên rồi bỏ đi, quả thật Biên Dĩ Thu cũng không bước chân vào nhà của Kha thiếu gia.

Cũng không biết là hữu ý hay vô tình, hai tên đàn ông cộng lại đã hơn sáu mươi tuổi như thế tận lực tránh né vấn đề này. Có lẽ đối với họ mà nói, xác định quan hệ là một chuyện, phải tiến dần từng bước mới ở cùng một chỗ lại là một chuyện khác.

Tính cách của cả hai rõ ràng không có điểm chung, nhưng ở trên giường lại dễ dàng hòa hợp chung sống, nhưng sống cùng một mái nhà quả thật trên cơ bản là rất khó khăn. Hơn nữa đối với Biên Dĩ Thu mà nói.

Y quá tùy tâm sở dục, trong đầu không có khái niệm “nhà”. Căn phòng tạp nham tối tăm lúc năm tuổi đối với y đã không còn ấn tượng, hai năm ở cô nhi viện đối với y đó cũng là một chỗ không có gì đáng lưu luyến. Sau đó lưu lạc đầu đường xó chợ, có túp lều che mưa chắn gió để ngủ một đêm cũng không tồi, cái được gọi là “nhà” trong mắt y căn bản là muốn nhưng không thể chạm vào, cho nên lúc được Cửu gia mang về Húc Viên, cũng không nghĩ đến chỗ đó chính là nhà của y.

Căn nhà kia quá lớn, năm đó tự mình đứng trong sân ngắm nhìn mấy bụi hoa kia, nhìn người giúp việc đi tới đi lui, ánh mắt đều đặt trên người mình, cảm thấy hoàn toàn xa lạ. Cho dù vài năm sau thân phận của mình biến thành “Thu thiếu gia”, cái loại cảm giác này vẫn tồn tại như cũ. Cho nên sau khi Cửu gia qua đời không lâu, y liền dọn ra ngoài.

Mặc kệ xét theo phương diện nào thì nhà ở Nguyệt Lộc Sơn Trang, cũng được xem là khu nhà cao cấp hạng nhất hạng nhì, nhưng lai có chú Thời yêu thương y, dì nấu cơm hòa ái, theo lý thuyết về phối trí gia đình tiêu chuẩn thì nơi này cũng có, nhưng y vẫn như cũ không cảm thấy đó là nhà. Tình nguyện ở câu lạc bộ mỗi ngày, tối ở khách sạn, cũng không nguyện ý trở về. Lý do quang minh chính đại là câu lạc bộ Danh Nhân ở gần Cửu An, đến công ty cũng tiện. Trên thực tế trong một tháng, số lần y đến công ty chỉ có thể đếm bằng đầu ngón tay.

Về căn bản, Biên Dĩ Thu cảm thấy bản thân mình thích chỗ nào đó náo nhiệt. Cuộc sống hằng đêm sênh ca, xa hoa đồi trụy mới phù hợp với cuộc sống của y. Cho nên Kha Minh Hiên nói quan hệ của bọn họ chỉ là có thể cùng đối phương lên giường bắn pháo, câu nói “Em phải điều chỉnh thói quen” kia của y, thật sự không phải nói đùa.

Hai người không ở cùng một chỗ, còn có thể chậm rãi thích ứng, nếu thật sự ở cùng nhau, y còn có thể ba ngày hai đầu đều ngâm mình trong câu lạc bộ không? Kha Minh Hiên có thể đánh gãy chân y hay không? —- mỗi ngày bị uy hiếp, đều trở thành bóng ma tâm lý.

Đương nhiên, bóng ma ấy cuối cùng cũng không thể cản được sự hấp dẫn của Kha đại thiếu gia. Bởi vì hai mươi phút sau, Biên Dĩ Thu đã đỗ xe ở bãi đỗ xe tại Quân Lâm Thiên Hạ.

Mà tất cả phòng tuyến nội tâm của y bị đánh bại, chỉ vì một câu.

Kha Minh Hiên: “Rất hân hạnh nếu Biên lão đại cũng có thể xem đó là nhà của hai chúng ta.”

Biên Dĩ Thu nghĩ thầm, nhân sinh đau khổ ngắn ngủi, tận hưởng lạc thú trước mắt, con mẹ nó quá xá vui! Không phải là cùng sống chung sao? Biên đại gia hơi lo lắng rồi đó.
Tác giả có lời muốn nói:

Biên tổng từ nhỏ đến lớn đã có thói quen một chút cũng không sợ hãi đối với mọi thứ rắc rối trên đời, cũng có thể từ đây bắt đầu cuộc sống có mùi có vị, phát triển thuận lợi*. Theo phương diện nào đó mà nói, y mới chân chính là một người mạnh mẽ.

*Bản gốc là: Phong sinh thủy khởi (风生水起): gió nổi nước lên. Chỉ làm một việc gì đó rất thuận lợi, phát triển nhanh chóng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.