Thu Dĩ Vi Kỳ

Chương 65



Đầu hạ, thành phố Z mưa tương đối nhiều, mấy ngày mưa to gió dữ làm cả thành phố chìm trong biển nước, trong không khí tràn ngập hơi nước ẩm ướt, sắc trời âm u làm cho tâm tình người ta áp lực cực độ, cả người không thoải mái.

Ở thành Bắc, mấy tòa nhà cũ kỹ được lên kế hoạch phá bỏ và dời đi nơi khác, đã không còn lại nhà nào, nên dọn đều đã dọn đi hết, chưa dọn đi thì đại khái cũng sẽ ra ngoài tản bộ vào đêm mưa như thế này.

Tòa nhà cổ này là khu nhà tập thể nhân viên của nhà máy thép những năm tám mươi, ba mươi năm trước là một đoạn đường rất sầm uất, nhưng bây giờ xem ra rất tiêu điều, rách nát, kiến trúc gần một nửa đã bị phá bỏ thành một mảnh phế tích, trong đó vẫn còn sót lại hai tòa nhà cô độc đứng sừng sững giữa trời, ở trong bóng tối lộ vẻ đơn độc. Đèn đường ở cổng lớn không được tu sửa, không biết do mạch điện hay do bóng đèn, chợt lóe chợt tắt, làm cho người ta cảm thấy tiểu khu cổ xưa vốn rất yên tĩnh lại dày đặc không khí quỷ dị.

Tối chín giờ, một người đàn ông mặc hoodie đen từ trong tiểu khu đi tới, cúi đầu nhanh chóng sải bước qua đèn đường sắp hỏng kia, đi đến một bốt điện thoại cách đó 50 mét.

Mũ trùm đầu gần như che hết khuôn mặt, mặc kệ người ta nhìn theo góc độ nào cũng không thể nhìn rõ gương mặt của hắn.

Hắn đừng đó nhìn trái nhìn phải, xác định bốn phía không có người nào khả nghi sắp đi tới, bỏ card vào, cầm điện thoại ấn một dãy số.

Năm ngoái, hạng mục mấy người cùng nhau đầu tư kết thúc, buôn bán lời không ít tiền, Lý Trạch hẹn Nguyễn Thành Kiệt ăn cơm, thuận tiện đưa tiền từ hạng mục cho hắn.

Hai người ngồi trong nhà hàng Tây Ban Nha ở tầng cao nhất khách sạn BVLGARI, Lý Trạch đưa một tờ chi phiếu, Nguyễn Thành Kiệt nhận lấy cười hỏi: “Bao nhiêu?”

Lý Trạch nói ra một con số, Nguyễn Thành Kiệt kinh ngạc: “Nhiều như vậy?”

“Ánh mắt của Kha thiếu gia rất tinh tường, chúng ta đều nhờ hào quang của cậu ta.” Lý Trạch vừa nói vừa cầm khăn nóng bên cạnh lau lau tay, “Cậu gọi đồ ăn chưa?”

“Gọi rồi. Cậu xem xem còn muốn ăn thêm món gì không.” Nguyễn Thành Kiệt đưa menu cho hắn.

Lý Trạch tùy tiện lật lật, kêu nhân viên phục vụ lại gọi thêm một phần chân giò hun khói Liberia, sau đó hỏi hắn: “Nghe nói em cậu vừa từ Mỹ về, trực tiếp làm phó tổng công ty, có chuyện này?”

“Nó mới nhậm chức hai ngày, tin tức của cậu cũng nhạy đó.”

“Nghe mẹ tôi nói.” Lý Trạch buông tay, “Cậu có biết, khứu giác của phụ nữ khi nhiều chuyện quả thật luôn luôn nhạy bén.”

Nguyễn Thành Kiệt cười cười: “Hồi Tết âm lịch quay về nhà nội, sức khỏe ông nội không tốt lắm, chú hai của tôi vội vã kêu con trai về tranh quyền với tôi.”

Nói tới Nguyễn Thành Kiệt người này, chỉ có ở trước mặt Lý Trạch mới xuất phát từ nội tâm không hề đề phòng. Bởi vì mẹ hai người là bạn thân, hai người bọn họ từ khi sinh ra đã bắt đầu ngủ chung một cái nôi, cùng nhau lớn lên rồi đi học, tình cảm ba mươi năm đơn nhiên phải thân hơn so với những người khác.

Nguyễn gia là gia tộc lớn, cô dì chú bác anh em đều nhìn chằm chằm vào vị trí người nắm quyền Hoa Thụy, một tuồng trạch đấu diễn ra vài chục năm, so với phim điện ảnh thì càng kích thích hơn. Cha của Nguyễn Thành Kiệt là vật hy sinh của cuộc tranh giành quyền lực.

Sau đó, Nguyễn Thành Kiệt vì đoạt quyền, đối với chú hai chú ba cùng cô dì trong nhà ra tay tàn nhẫn, đến bây giờ cũng không thể trở mình. Tuy rằng dùng hơi nhiều thủ đoạn, nhưng ông nội Nguyễn cũng muốn trị con cháu vì không làm việc đàng hoàng mà lục đục quyền lợi bên trong gia tộc, nên cứ nhắm một mắt mở một mắt không thèm để ý đến. Ngại quyền uy của ông nội, mọi người đều giận Nguyễn Thành Kiệt nhưng không dám nói gì, bây giờ thấy ông nội sức khỏe không tốt, lại bắt đầu rục rịch.

Lý Trạch biết hắn mấy năm nay cũng không dễ dàng gì, cho nên đối với hành vi dùng SM để giải quyết áp lực cũng không can thiệp gì nhiều. Trong giới của bọn họ, có người còn chơi cách phi thường hơn cả Nguyễn Thành Kiệt, SM thật sự không tính là gì.

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Trong lúc đó, điện thoại của Nguyễn Thành Kiệt reo lên một lần, hắn không nhận. Không quá mười phút, điện thoại lại reo lên, hắn nhìn tên người gọi, vẫn như cũ không nhận, chuyển sang chế độ im lặng.

Lý Trạch hỏi: “Có việc?”

Nguyễn Thành Kiệt nói: “Một tên M thôi, cũng không muốn phản ứng cậu ta.”

Lý Trạch không nghi ngờ hắn, cơm nước xong hai người cùng đến bãi đỗ xe. Lý Trạch lái xe đi trước, Nguyễn Thành Kiệt ngồi ở ghế lái, điện thoại lại reo lên.

Lúc này hắn mới bắt máy, không biết đầu bên kia nói gì, Nguyễn Thành Kiệt lạnh lùng câu khóe môi: “Làm rối tung mọi chuyện của tôi, cậu ta còn có gan đòi tiền?”

Bên kia đại khái hỏi hắn phải xử lý thế nào, ngữ khí của Nguyễn Thành Kiệt không rõ vui giận: “Loại chuyện này còn cần tôi dạy cậu à?”

Điện thoại rất nhanh đã tắt. Đèn xe của Nguyễn Thành Kiệt mờ đi, không có ai trong bãi đậu xe rộng lớn, ngoại trừ những dãy xe tư nhân yên lặng bất động, một người cũng không có, yên tĩnh đến mức hắn có thể nghe thấy nhịp tim bịch bịch của chính mình, từng chút từng chút gõ vào tâm hồn đang vặn vẹo.

Nguyễn Thành Kiệt nhìn chằm chằm vào bãi đậu xe mờ mịt hồi lâu —– có lẽ cái gì cũng không nhìn, sau đó lấy một điếu thuốc, hít sâu một ngụm.

Có một số việc, một khi đã bắt đầu, cũng chỉ có thể tiếp tục, chẳng sợ phía trước là vực sâu ngàn mét, tối đen một mảnh chẳng thấy đáy.

Nếu kết cục nhất định phải rơi xuống, vậy hắn tình nguyện tự mình nhảy xuống, cũng sẽ không để kẻ thù có cơ hội đẩy mình xuống.

Mưa to liên tục vài ngày rốt cuộc cũng ngừng lại, Biên Dĩ Thu cũng nhận được thông báo của tòa án, lần đầu đến tòa án thẩm vấn đã sắp đến rồi.

Cho dù chứng cớ vô cùng xác thực như ván đã đóng thuyền, vẫn cần phải lướt qua thủ tục mới có thể định tội, tuyên án. Mà đây cũng là tối hậu thư của Kha tư lệnh dành cho con trai của mình —- sự kiên nhẫn của y có giới hạn.

Ngày đó tòa án thẩm vấn, Biên Dĩ Thu bị còng tay, được mang ra khỏi phòng giam dưới sự bảo vệ kép của quản ngục cùng với cảnh sát vũ trang, giao cho thừa phát lại* đưa đến tòa án.

*Thừa phát lại là người có các tiêu chuẩn, được Nhà nước bổ nhiệm và trao quyền để làm các công việc về thi hành án dân sự, tống đạt giấy tờ, lập vi bằng và các công việc khác theo quy định.

Mưa to qua đi, bầu trời xanh lam như được gột rửa, ánh mặt trời không chút kiêng nể trải dài khắp nơi, chiếu đến làm người ta ấm áp, thật thoải mái.

Y đứng trước cửa trại tạm giam, ngửa đầu nhìn ánh mặt trời nheo nheo mắt, nhẹ nhàng cười cười.

Một thừa phát lại căn bản không nên trao đổi gì với nghi phạm đã hoàn thành thủ tục bàn giao, quay đầu nhìn y một cái, hỏi: “Tâm tình không tồi?”

Biên Dĩ Thu gật gật đầu: “Thời tiết tốt thôi.”

Thời tiết tốt sẽ làm lòng người khoan khoái.

Thừa phát lại không nói gì nữa, ra hiệu cho đồng nghiệp một trái một phải kiềm trụ tay y, dẫn y đi đến chỗ xe cảnh sát đỗ bên đường.

Xe cảnh sát đóng rất kín, từ bên ngoài cũng không nhìn thấy gì, chung quanh còn có vài thừa phát lại canh giữ.

Thừa phát lại vừa nãy mới nói chuyện với y mở cửa xe, Biên Dĩ Thu xoay người muốn leo lên, tầm mắt vậy mà nhìn thấy một đôi chân dài, cùng với nửa người dưới đang mặc tây trang.

Cả người y chết trân tại chỗ, không đợi y phản ứng, người bên trong dùng một lực mạnh nắm lấy cánh tay y kéo vào, thừa phát lại bên ngoài lại dùng sức đẩy lưng y, trực tiếp đẩy Biên lão đại mang một tư thế tương đối buồn cười nhào vào trong xe….Không, nhào vào trong ngực người đàn ông kia.

Kha Minh Hiên ôm y, mặt mang ý cười: “Kích động như vậy? Có phải em muốn nhanh chết không?”

Biên lão đại trừng mắt nhìn, quay đầu lại nhìn nhìn tên thừa phát lại đang ngồi sát bên cạnh hắn, nói hai chữ rất có khí phách: “Đm!”

Thừa phát lại còn lại cũng nhanh chóng lên xe, ngồi ở hai hàng ghế đầu, vách ngăn ở giữa được nâng lên, trước sau ngăn cách thành hai không gian.

“Đừng chửi bậy, tôi mạo hiểm tính mạng để hai người gặp mặt, có chuyện thì nói nhanh, đừng chậm trễ thời gian.” Thừa phát lại vừa nói vừa khóa cửa xe lại, ra lệnh lái xe, hơn nữa còn kêu đồng nghiệp ngồi ở ghế phó lái “điều chỉnh kỹ thuật” với thiết bị giám sát trong xe, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa xe, tỏ vẻ “Các anh muốn làm gì thì làm, coi như tôi không tồn tại.”

Đương nhiên, kỳ thật cũng không làm được gì.

Từ tai nạn xe cộ ở núi Diệp Sơn đến bây giờ, hai người đã hơn hai tháng không gặp —- lần trước ở Phong Hồ căn bản là không thể tính. Biên Dĩ Thu không ngững nghĩ, khi gặp lại Kha Minh Hiên sẽ nói gì, muốn làm gì, nhưng chân chính gặp mặt, một câu cũng không nói được.

Lời nói nào cũng nhợt nhòa, vô lực trước cảm xúc dâng trào mãnh liệt, bọn họ cái gì cũng không nói, chỉ cần một ánh mắt, cái gì cũng có thể hiểu được.

“Em thế nào?”

“Vết thương của anh ổn chưa?”

Hai người cùng lúc mở miệng, nói xong lại cùng nhau nở nụ cười.

Kha Minh Hiên: “Xem ra em ở đâu cũng không tồi.”

Biên Dĩ Thu: “Xem ra vết thương của anh cũng ổn không sai biệt lắm.”

Kha Minh Hiên: “Chờ em ra ngoài, chúng ta có thể đánh một trận.”

Biên Dĩ Thu: “Kỳ thật hiện tại em không muốn đánh nhau gì cả, em muốn đến Vịnh Duyệt Lung tắm suối nước nóng. Nhị Khán cái gì cũng ổn, nhưng thời gian tắm rửa rất mẹ nó ngắn.”

Hai người ngồi trong xe, vậy mà không coi ai ra gì cứ nói chuyện phiếm. Tán gẫu về hoàn cảnh thiết bị ở Nhị Khán, tán gẫu về việc làm ăn cùng với thị trường chứng khoán bên ngoài, cũng tán gẫu về đám anh em bạn bè của họ.

Biên Dĩ Thu nhớ mãi không quên tên hỗn đản Tiễn Thắng phá hoại chưa được xem phim điện ảnh lần đó, Kha Minh Hiên nói chờ em ra ngoài chúng ta cùng nhau đi. Biên Dĩ Thu còn nói món ốc nướng ở nhà hàng trên lầu rạp chiếu phim kia có vị rất ngon, cũng ăn không thành. Kha Minh Hiên đành phải nói, lần sau trước khi đi xem phim thì đi ăn ốc nướng trước, vị thừa phát lại bên cạnh nghe thấy cũng không nói gì, đang muốn mở miệng nhắc nhở hai người bọn họ nắm chặt thời gian nói mấy câu tâm tình đi, tài xế đánh tay lái quẹo trái, rẽ vào đường Phức Viên.

Kha Minh Hiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Quảng trường Galaxy.”

Biên Dĩ Thu cũng nhìn theo: “Lần trước anh theo dõi em chính là ở chỗ này.”

“Ừm, anh một mực theo sau em, nhưng em không phát hiện.”

“Lực chú ý của em đều đặt trên người hai tên ngu xuẩn kia.”

“Anh thấy em đi ra bên trong đám người rộn ràng nhốn nháo đi đếm ngược, lập tức đi đến chỗ một ông lão bán xâu mứt quả. Bắt đầu anh nghĩ em cố ý dẫn hai tên ngu ngốc kia hiện thân, sau đó anh mới phát hiện không phải.”

Biên Dĩ Thu nở nụ cười: “Em chỉ là đột nhiên rất muốn ăn, nhưng đi hai bước mới phát hiện không mang ví tiền.”

Kha Minh Hiên: “Em có biết lúc đó anh nghĩ cái gì không?”

Biên Dĩ Thu: “Nghĩ cái gì?”

“Anh nghĩ….” Kha Minh Hiên thu hồi ánh mặt, còn nghiêm túc nhìn y, “Nếu em quay đầu lại nhìn thấy anh, anh sẽ mua mứt quả cho em ăn, muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Hàm răng của vị thừa phát lại kia có chút chua, nghĩ thầm tôi còn chưa nhắc hai người đâu, sao tự dưng lại nói tâm tình rồi? Thật đúng là khinh tôi không tồn tại mà.

Nhị Khán cách tòa án cũng không xa, xe cảnh sát có quy định, nghi phạm trên xe thì không tránh đèn đỏ, không ngừng xe, cũng không thể mở cửa xe, Kha Minh Hiên cũng không có cách nào trên đường leo xuống, cho nên tính ra hai người có cơ hội nói chuyện ba mươi phút.

Thừa phát lại họ Trình, là bạn học ở trường cảnh sát của Cố Lăng, quan hệ hai người tương đối thân thiết. Khi Cố Lăng tìm hắn, nói một chút đại khái về tình huống của vị Kha đại thiếu gia cùng Biên lão đại, tranh thủ ba mươi phút, ngay cả hắn cũng cảm thấy thời gian quá ngắn không đủ để hai người họ tâm sự với nhau, không nghĩ tới hai vị diễn viên này hoàn toàn không cảm thấy chuyện này, bộ dáng trò chuyện vui vẻ căn bản không giống đang bị áp giải đến tòa án, giống như ngồi trên xe riêng của mình, dẫn theo mấy vệ sĩ xuất hành.

Hắn không biết chính là, mặc kệ là Kha Minh Hiên hay Biên Dĩ Thu, đều kiên định cho rằng bọn họ có thời gian cả đời để bên nhau, cho nên căn bản không nhất thiết phải đem lần gặp mặt này trở nên quá mức cẩu huyết phiến tình —–

Mãi cho đến khi xe cảnh sát dừng ở cổng lớn tòa án uy nghiêm, hai người mới đột nhiên tỉnh ngộ, ba mươi phút quả thật quá ngắn.

Cảnh sát Trình đẩy cửa xe ra, Biên Dĩ Thu tiêu sái cười cười với Kha Minh Hiên: “Đến rồi.”

Nói xong xoay người xuống xe.

“Biên Dĩ Thu.” Kha Minh Hiên gọi y lại.

Biên Dĩ Thu bỏ một chân xuống đất, không có nửa điểm tạm dừng, cũng không quay đầu lại.

Kha Minh Hiên nói tiếp: “Mẹ của em không đợi em, anh đợi em.”

Biên Dĩ Thu giống như không có việc gì xuống xe, được hai vị thừa pháp lại áp giải xuống, bước lên bậc thềm tòa án. Sau đó ở trong lòng đáp lại một chữ: Được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.