Thù Đồ - Lý Tùng Nho

Chương 25: Gặp lại





Thù Đồ [25] Gặp Lại



*****



Bình vỡ cũng không cần để ý nó nát hơn nữa, sau khi xé rách mặt với Lý Minh Hiên, Trầm Hi ôm bụng rỗng rời hỏi con hẻm.



Những lời vừa nãy hiển nhiên là suy nghĩ trong lòng Trầm Hi, muốn thông qua Lý Minh Hiên một lần nữa trấn an Trầm Kế. Chính là nhớ tới thái độ của Lý Minh Hiên, nghĩ tới một câu ‘thật xin lỗi’ kia, trong lòng Trầm Hi có tư vị không nói nên lời.



Thật xin lỗi? Thật xin lỗi cái gì chứ?



Thật xin lỗi không nên coi thường cậu? Thật xin lỗi không nên tùy ý để Trầm phụ tước đoạt đi quyền lợi vào Trầm thị của cậu? Thật xin lỗi từ ban đầu đã quyết định vận mệnh mà không để cậu có cơ hội chọn lựa sao?



Chính là xin lỗi có ích lợi gì cơ chứ?



Nếu không phải được trọng sinh, lúc này Trầm Hi bất quá chỉ là một tù nhân khốn khổ trong ngục tù mà thôi, chỉ sợ căn bản không có cơ hội nghe thấy bọn họ nói xin lỗi, hơn nữa bọn họ xin lỗi hay hối hận thì có quan hệ gì tới cậu.




Trầm Hi giễu cợt nghĩ, nếu lúc đầu bọn họ đã quyết định cuộc đời của cậu, hoàn toàn không để cậu có cơ hội lựa chọn, như vậy hiện giờ vì cái gì cậu phải cho bọn họ cơ hội?



Miên man suy nghĩ, Trầm Hi cũng không biết mình đã đi tới nơi nào. Ngỏ hẻm ở nơi này thoạt nhìn giống hệt như nhau, ngổn ngang đan xen, giống như mê cung căn bản không nhìn thấy lối ra. Lúc này đã là giữa trưa, hẻm nhỏ một mảnh yên tĩnh không có một bóng người. Trầm Hi dừng bước, cố gắng phán đoán phương hướng, ý đồ tìm đường rời khỏi nơi này.



Lúc Trầm Hi chọn một hướng quyết định đi tới thì sau lưng đột nhiên truyền tới một trận bước chân náo loạn cùng tiếng quát tháo ầm ĩ.



“Phương Lạc Duy, mày đứng lại đó.”



“Mau lên, nó ở ngay đằng trước.”



“Lập tức bắt nó lại.”



Trong mớ tạp âm lộn xộn, ba chữ Phương Lạc Duy dường như cố ý phóng đại lọt vào tai Trầm Hi. Trầm Hi cơ hồ là theo bản năng xoay người chạy về phía truyền ra âm thanh. Trầm Hi không nên hình dung tâm tình của mình lúc này, cậu có thể cảm nhận được tình tự hưng phấn trong cơ thể, cái loại nôn nóng vội vàng chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy Phương Lạc Duy, nhưng lẫn trong hưng phấn lại cố tình kèm theo một tia không yên, loại sợ hãi nhìn thấy Phương Lạc Duy nhưng lại không phải Phương Lạc Duy mà cậu tìm kiếm. Ôm tâm tình đó, Trầm Hi cảm thấy đoạn đường này đặc biệt thật xa.



“Nhóc con, mày rốt cuộc cũng bị bọn tao túm được.”



“Các người rốt cuộc muốn làm gì?” Âm thanh mang theo phẫn nộ của Phương Lạc Duy truyền tới.



“Làm gì? Chuyện mày đánh anh Vương ở quán bar lần trước mau quên vậy sao?”



“Anh Vương của tụi tao là người rộng lượng, không thích so đo với mày, chỉ cần mày đáp ứng bồi anh Vương vài ngày, chuyện này liền bỏ qua.”



“Anh Vương còn nói, mày không phải đang vay nặng lãi của anh Bân sao, chỉ cần mày bồi anh Vương, số tiền kia a Vương sẽ trả giúp mày.”



Âm thanh hỗn loạn ở phía trước vẫn còn vang, trái tim Trầm Hi đột nhiên trầm ổn lại, là Phương Lạc Duy, cậu nhận ra âm thanh của Phương Lạc Duy.



“Tiền tôi sẽ tự trả, bảo anh Vương hết hi vọng đi.” Lời cự tuyệt dứt khoát truyền tới, cùng lúc đó là âm thanh ‘ôi chao u’đau đớn truyền tới.



“Mau bắt lấy nó, còn dám động thủ.”



Lắng nghe những âm cuối cùng, Trầm Hi quẹo qua lối rẽ nhìn thấy Phương Lạc Duy bị mấy tên thiếu niên côn đồ vây ở bên trong. Có lẽ anh Vương kia có căn dặn nên đám côn này cũng không dám ra tay quá nặng, chỉ lợi dụng số đông muốn vây khốn Phương Lạc Duy.




Trầm Hi không chút do dự vọt tới, vung một quyền về phía tên côn đồ đang ôm Phương Lạc Duy.



Đời trước ở trong ngục Trầm Hi không ít lần đánh nhau, ra tay vừa hung tợn vừa nhanh chóng. Đời này trong mấy năm ở nước ngoài lại càng cố ý rèn luyện cơ thể, bản lĩnh so với trước kia còn tăng lên mấy lần, chỉ vài bước đã vọt vào đám người đang chắn trước mặt Phương Lạc Duy.



Trầm Hi xuất hiện hiển nhiên làm đám người ở đây lắp bắp kinh hãi, đám côn đồ hai mặt nhìn nhau sau đó lập tức lấy lại tinh thần, lao tới đánh Trầm Hi, mọi người rơi vào một trận hỗn chiến.



Hơn mười phút sau, Trầm Hi cùng Phương Lạc Duy tựa lưng vào nhau thở phì phò đứng ở nơi đó, mà xung quanh bọn họ, đám côn đồ thất tha thất thểu dìu nhau, vẻ mặt phẫn hận nhìn bọn họ.



Trầm Hi kéo Phương Lạc Duy từng bước lùi ra ngoài hẻm, quẹo qua lối rẽ, hai người liền bán sống bán chết bỏ chạy. Có Phương Lạc Duy chỉ điểm, vài phút sau hai người đã chạy ra khỏi những con hẻm nhỏ ra tới đường lớn. Nhìn dòng người cùng dong xe cộ cuồn cuộn xung quanh, Trầm Hi yên lòng chống tay lên cậy cột điện bên đường liều mạng thở hổn hển. Ở bên người cậu, Phương Lạc Duy cũng không tốt hơn bao nhiêu, vừa thở vừa vỗ vỗ lưng Trầm Hi giúp cậu thuận khí.



Nửa ngày sau, hai người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi rồi cùng cười phá lên.



“Cám ơn cậu.” Phương Lạc Duy vừa mỉm cười vừa nói, sau đó lập tức nghĩ tới gì đó: “A, tôi từng gặp cậu rồi, cậu là Trầm Hi.”



“Phải không? Lúc nào.” Cứ việc trong lòng Trầm Hi biết Phương Lạc Duy nói tới hẳn là lần cậu uống rượu trong quán bar kia, nhưng gương mặt lại cố tỏ vẻ không biết.



Phương Lạc Duy đứng thẳng người dậy: “Là lần cậu uống rượu ở quán bar ý, cậu còn nhớ không?”



Trầm Hi lập tức phối hợp lộ ra vẻ mặt kinh hỉ: “Hóa ra là cậu, tôi còn chưa cám ơn lần trước cậu đã đưa tôi về a.”



Phương Lạc Duy sửng sốt: “Cậu không biết à? Người đưa cậu về không phải tôi, là một người nam nhân tên là Lý Minh Hiên.”



Nụ cười đọng lại trên mặt Trầm Hi: “Lý Minh Hiên?”



Phương Lạc Duy gật gật đầu: “Anh ta không nói với cậu à? Anh ta thoạt nhìn rất quan tâm cậu.”



Những lời này làm Trầm Hi vô thức nhíu mi.



Phương Lạc Duy cảm nhận được gì đó, lập tức mở miệng: “Thật xin lỗi.”



Trầm Hi lắc đầu: “Không liên quan tới cậu, là chuyện riêng của tôi với anh ta.”




Trầm Hi không muốn nhắc tới Lý Minh Hiên nên chuyển chủ đề: “Đúng rồi, sao bọn họ lại đuổi theo cậu?”



Phương Lạc Duy cười khổ: “Vài ngày trước ở quán bar chọc chút phiền phức.” Nghĩ tới chuyện trước đó, Phương Lạc Duy không khỏi liếc mắt nhìn Trầm Hi, lần đó Lý Minh Hiên cùng Trầm Kế còn vì Trầm Hi mà tranh cãi một trận, không biết bọn họ có quan hệ gì.



Phương Lạc Duy vừa nói tới hai chữ phiền phức thì Trầm Hi lập tức hiểu ra. Đời trước ở trong tù, Phương Lạc Duy vì gương mặt này mà kéo tới không ít phiền phức, nghĩ tới đám côn đồ kia hình như còn nhắc tới vay nặng lãi, Trầm Hi vốn định hỏi một chút, nhưng lại cảm thấy bọn họ chỉ mới quen biết, sợ Phương Lạc Duy sẽ nghi ngờ nên chỉ có thể giả vờ không nghe thấy. Trong lòng định bụng để lão K điều tra một chút, sau đó cậu bí mật trợ giúp Phương Lạc Duy là tốt rồi.



Chuyện vay nặng lãi thì dễ giải quyết, nhưng đám côn đồ kia, Trầm Hi không khỏi lo lắng.



“Cậu ở một mình sao? Lỡ lại đụng bọn họ thì sao?”



Sự thân thiết trên mặt Trầm Hi xuất phát từ nội tâm làm Phương Lạc Duy cảm thấy thực ấm áp, cười khẽ: “Yên tâm, bọn họ bình thường không đuổi kịp tôi, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn.” Lúc Phương Lạc Duy nói những lời này còn mang theo ý cười dí dỏm, giống trí nhớ của Trầm Hi như đúc. Trầm Hi trong nháy mắt có chút thất thần, lập tức cúi đầu xuống dấu đi sự hoài niệm trong mắt.



Hai người cứ vậy tôi một câu cậu một câu trò chuyện, gương mặt Trầm Hi thủy chung mang theo nụ cười.



Bên kia đường, Lý Minh Hiên ngồi trong xe lẳng lặng nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt Trầm Hi mà anh chưa từng nhìn thấy, hệt như lộ ta từ tận đáy lòng, mang theo niềm vui sướng không hề che dấu.



Người thanh niên đối diện Trầm Hi, Lý Minh Hiên vẫn còn nhớ rõ, lần trước người này để lại ấn tượng không tệ với Lý Minh Hiên. Lại nhìn Trầm Hi tùy ý lộ ra vui sướng với Phương Lạc Duy, Lý Minh Hiên không hiểu sao cảm thấy thực chướng mắt. Chính là vì cái gì lại chướng mắt thì anh không dám nghĩ tới.



Anh cứ vậy từ xa xa nhìn Trầm Hi, trong lòng có một âm thanh đang kêu gào, bảo anh hãy qua bên đó nói chuyện với Trầm Hi, cho dù là tùy tiện nói gì đó cũng tốt. Tựa hồ chỉ cần nói một câu với Trầm Hi thôi thì chuyện giữa bọn họ có thể sẽ giống như chưa từng phát sinh.



Lý Minh Hiên không để tâm tới âm thanh trong lòng, anh chỉ nghiêm túc nhìn Trầm Hi. Anh cảm thấy tựa hồ có cái gì đó sắp mất khống chế, anh hiện giờ đã đứng sát bên vách núi cheo leo, chỉ cần bước tới một bước nữa thôi chính là vực sâu không đáy.



Lý Minh Hiên nhắm mắt lại, kiên định dời tầm mắt khỏi người Trầm Hi, có một số việc không thể cứ tiếp tục như vậy nữa.



Hoàn



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.