Thù Đồ - Lý Tùng Nho

Chương 56





Thù Đồ [56]



*****



Lý phụ cùng Lý Minh Hiên, hai cha con cùng nhau xuất hiện ở bệnh viện, hiển nhiên làm Trầm phụ rất bất ngờ.



Nhìn lướt qua cánh cửa phòng bệnh đóng chặt, cũng không có người khác tiến vào, Trầm phụ thầm biết hẳn là Lý phụ đã căn dặn. Tầm mắt xẹt qua người Lý Minh Hiên, Trầm phụ tâm vừa động, gương mặt liền hơi mỉm cười: “Tích Vĩnh, cậu cùng Minh Hiên sao lại tới đây?”



Lý phụ cũng không nói tới chuyện ông cùng Lý Minh Hiên gặp nhau ở bên ngoài, cười cười ngồi xuống đối diện Trầm phụ: “Hôm nay có thời gian rảnh nên mang Minh Hiên tới xem anh.”



Lý Minh Hiên ngồi phía sau Lý phụ, vẻ mặt tự nhiên hướng về phía Trầm phụ chào hỏi: “Cữu cữu.”



Ánh mắt Trầm phụ chợt lóe, không hỏi hiện lên một mạt dò xét.



Mới lúc nãy A Thừa còn thề thốt nói mình tận mắt nhìn thấy Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên ôm nhau trong thang máy. Ông biết A Thừa sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn, nếu A Thừa đã nói thì nhất định đã thấy gì đó. Nếu Trầm Hi cùng người khác, ông cũng lười quản, chẳng qua điều ông sợ là Trầm Hi làm Trầm gia mất mặt thêm trong khoảng thời gian đứng mũi chịu sào này mà thôi, nhưng nếu Trầm Hi ở cùng Lý Minh Hiên thì ông nhịn không được phải nghĩ nhiều một chút.



Hành vi của hai đứa nó đại biểu cái gì? Lúc ông không chú ý, Trầm Hi cùng Lý gia đã đạt thành hiệp nghị gì sao? Là Trầm Hi muốn nhờ Lý gia làm cái gì? Hay là Lý gia muốn mượn Trầm Hi làm gì?



Vẻ mặt biến hóa của Trầm phụ không tránh được ánh mắt Lý phụ, Lý phụ thầm cụp mi mắt, dấu đi thần sắc phức tạp.




Ông cùng Trầm phụ đã quen biết nhiều năm, Bích Tuyết lại là em ruột Trầm phụ, tính tình Trầm phụ rất đa nghi, hai người không phải không biết. Lúc đầu ông không muốn Minh Hiên cùng Trầm Hi ở cùng một chỗ chính vì gút mắt sau lưng Trầm Hi quá phức tạp, ông không muốn Trầm phụ nảy sinh cố kỵ. Dù sao Trầm Hi cho dù không được Trầm phụ yêu thích cỡ nào nhưng hai nhà vẫn có liên kết làm ăn, tương lai một phần ba cổ phần Trầm phụ nắm trong tay chính là của Trầm Hi. Nếu như vậy, điều Trầm phụ cố kị chính là Lý gia có đứng sau lưng Trầm Hi hay không, nhưng cố tình trong tay mẫu thân Minh Hiên còn nắm 6% cổ phần Trầm thị, cứ như vậy, Trầm phụ khó tránh lại nghĩ Lý gia có phải có tâm tư gì đó hay không. Trầm Lý hai nhà tương giao nhiều năm, mặc kệ là Bích Tuyết hay là ông cũng không hi vọng hai nhà phát sinh ngăn cách.



Nghĩ tới quyết định của mình, Lý phụ thu lại suy nghĩ, vẻ mặt thân thiết: “Thế nào? Bác sĩ nói sức khỏe anh thế nào?”



“Hàng năm đều làm nhiều kiểm tra sức khỏe như vậy, có thể có chuyện gì chứ?” Trầm phụ lắc đầu: “Bất quá chỉ bị đứa bất hiếu kia chọc tức mà thôi.”



Lý phụ nhớ tới lúc mình tới bệnh viện, Trầm Thừa trợn mắt nhìn Trầm Hi, tuy không biết đứa bất hiếu trong miệng Trầm phụ là Trầm Hi hay Trầm Dung, nhưng lần kiểm tra này hẳn không thoát khỏi quan hệ với Trầm Hi. Trước mắt hiện lên hình ảnh con trai nhà mình cùng Trầm Hi nắm chặt tay nhau, Lý phụ cũng chỉ cười nói: “Đừng tức giận ảnh hưởng sức khỏe, có một số việc cứ mắt nhắm mắt mở thì qua mà.”



Trầm phụ khẽ nhíu nhẹ mày, Lý phụ đã nói tiếp: “Đúng rồi, lần này tôi đến vì Bích Tuyết nhờ tôi bàn với anh một chuyện.”



Lời Trầm phụ định nói bị Lý phụ đánh gảy, chỉ có thể hỏi: “Chuyện gì?”



“Liên quan tới chuyện cổ phần Trầm thị trong tay Bích Tuyết.” Vẻ mặt Lý phụ tùy ý, thản nhiên mở miệng: “Đức Hàn, anh cũng biết, năm đó khi Bích Tuyết kết hôn với tôi, nhạc vụ lo lắng Bích Tuyết ở Lý gia bị khi dễ nên cho Bích Tuyết 6% cổ phần công ty. Chớp mắt đã qua mấy năm, đoạn thời gian trước Bích Tuyết có bàn với tôi, em ấy vào Lý gia cũng gần 30 năm rồi, cổ phần này cầm trong tay cũng không có tác dụng gì, em ấy định tặng số cổ phần này cho A Kế, coi như cám ơn tâm ý của nhạc phụ năm đó.”



Lý phụ nói vô cùng thản nhiên nhưng trong lòng Trầm phụ lại kinh sợ vô cùng. 6% cổ phần Trầm thị có nghĩa gì, không ai hiểu rõ hơn ông. Cho dù Trầm thị mới trải qua cơn sóng gió Vân Nhu, cổ phiếu rớt giá không ít, nhưng dựa theo giá trị cổ phần hiện tại của Trầm thị, trị giá của nó ước chừng hơn 20 triệu, lại càng miễn bàn tới chuyện sau này Trầm thị lại càng tiếp tục phát triển, ông tin tưởng giá cổ phần sẽ ngày càng cao. Huống chi, có 6% này liền có thể chiếm cứ một chiếc ghế trong ban giám đốc, nói cách khác, có được 6% này, tương đương Lý phụ có quyền nhúng tay vào hành chính của Trầm thị. Cứ việc trước kia Bích Tuyết vì tránh nghi ngờ nên chưa từng nhúng tay vào bất cứ việc gì, nhưng không nhúng tay không có nghĩa là Lý gia không có tâm tư này.



Nhưng hiện giờ Lý phụ thoải mái nói câu này, tặng số cổ phần kia cho A Kế, Trầm phụ hơi chần chờ nhìn về phía Lý phụ: “Đây là ý của Bích Tuyết sao? Cậu đồng ý?”



Lý phụ không để ý gật gật đầu: “Số cổ phần này vốn là của Trầm gia, Bích Tuyết muốn làm thế nào, tôi không có ý kiến.”



Tầm mắt Trầm phụ từ Lý phụ chuyển qua Lý Minh Hiên, chuyện tới lúc này ông đã hiểu được Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên không phải dây dưa mờ ám như A Thừa nói. Từ vẻ mặt bình tĩnh của Lý phụ có thể nhìn ra, hiển nhiên ông đã sớm biết chuyện Trầm Hi cùng Minh Hiên, hơn nữa thông qua 6% cổ phần công ty này biểu lộ thái độ của Lý gia.



Tầm mắt Lý phụ dừng lại trên người Lý Minh Hiên quá rõ ràng, ẩn ẩn còn mang theo chút dò xét. Lý Minh Hiên thản nhiên tùy ý để Trầm phụ đánh giá. Cứ việc trong lòng anh cũng khiếp sợ vô cùng vì lời đề nghị phụ thân vừa nói, nhưng trải qua chút bất ngờ ban đầu, rất nhanh liền tỉnh táo lại.



Chuyện mẫu thân muốn tặng cổ phần cho A Kế, trước đó anh cũng không biết, nhưng ý đồ mẫu thân làm vậy, anh cũng hiểu được. Bởi vì anh kiên quyết muốn cùng Trầm Hi ở một chỗ, Lý gia vì tránh nghi ngờ đồng thời để cữu cữu không sinh ra khúc mắc trong lòng, mẫu thân quyết định buông tha số cổ phần mình đang nắm trong tay. Hành động của mẫu thân hiển nhiên là vì muốn cữu cữu an tâm, cũng thông qua đó nói với cữu cữu, Lý gia đã biết chuyện của anh cùng Trầm Hi, hơn nữa còn lựa chọn tác thành.



Lý Minh Hiên không nói rõ cảm giác phức tạp trong lòng, cảm kích, khiếp sợ, áy náy hỗn độn cùng một chỗ. Sau lần trước nói thật với mẫu thân xong, mẫu thân vẫn không hề nói năng gì, anh còn tưởng trong lòng mẫu thân vẫn còn ôm khúc mắc với Trầm Hi, lại không ngờ mẫu thân vì anh lại làm thế này.



6% cổ phần Trầm thị tuy đáng giá nhưng anh không hề để trong lòng, nhưng số cổ phần này trong lòng mẫu thân lại có ý nghĩa bất đồng, hơn nữa nghiêm khắc mà nói thì trong đó có một nửa là của Minh Phi, anh cảm kích hành vi của mẫu thân, nhưng anh không cho rằng mình có thể thản nhiên nhận hết thảy. Nghĩ tới Minh Phi, Lý Minh Hiên thầm quyết định trong lòng.



Trầm phụ nhìn lướt qua Minh Hiên một chút, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, ông quả thực động tâm với đề nghị của Lý phụ. Có 6% này, A Kế sẽ trở thành cổ đông lớn nhất trong Trầm thị, cứ vậy địa vị kế thừa của A Kế rốt cuộc không thể dao động được nữa, ông cũng có thể an tâm buông tay để A Kế chính thức kế nghiệp. Chính là, Trầm phụ thử mở miệng: “Này dù sao cũng là quà cưới của Bích Tuyết, tặng cho A Kế không hợp lắm đi?”



Lý phụ cười khẽ, ý tứ sâu sa mở miệng: “Minh Hiên cùng Minh Phi có Lý thị là đủ rồi.”



Trầm phụ sửng sốt, nhất thời hiểu ra ý của Lý phụ, cười gật đầu: “Vậy tôi thay A Kế cám ơn Bích Tuyết.”




Nhóm người trong phòng bệnh nói gì, người bên ngoài không rõ, chính là ẩn ẩn nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười của Trầm phụ.



Trầm Hi bình tĩnh đứng ở cửa sổ, trong lòng phỏng đoán nội dung cuộc nói chuyện của nhóm người bên trong.



Trầm phụ đã biết chuyện của cậu cùng Lý Minh Hiên, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Theo tính tình đa nghi của Trầm phụ, nhất định sẽ không tin tưởng mình cùng Lý Minh Hiên chỉ là tình cảm đơn thuần, tất nhiên sẽ nghi ngờ Lý gia ở sau lưng tính kế. Cậu có thể nghĩ vậy thì khẳng định Lý phụ cũng nghĩ tới, không biết Lý phụ sẽ làm thế nào?



Trầm Hi đang suy tư thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Lý phụ cùng Lý Minh Hiên một trước một sau bước ra. Trầm Hi hơi chần chờ một chút, sau đó đi về qua phía hai người.



Tầm mắt Lý phụ dừng lại trên người Trầm Hi: “Có thời gian thì cùng Minh Hiên về nhà ăn bữa cơm đi.”



Trầm Hi kinh ngạc nhìn Lý Phụ, Trầm Thừa cũng bước tới gần liền kêu một tiếng: “Dượng.”



Lý phụ mỉm cười xoay qua phía Trầm Thừa: “A Thừa cũng cùng đi nghen.”



Trầm Thừa không tình nguyện gật gật đầu, Lý phụ vỗ vai Trầm Kế, không nói thêm gì, xoay người rời khỏi bệnh viện.



Trầm Kế cùng Trầm Thừa rất nhanh liền đi vào phòng bệnh, ngoài hành lang chỉ còn Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên.



Nhìn thấy Trầm Hi không có ý tứ vào trong, Lý Minh Hiên nắm tay cậu: “Không muốn ở bệnh viện thì chúng ta về nhà đi.”



Trầm Hi ‘ừ’ khẽ một tiếng, cuối cùng cũng khó nén tò mò trong lòng: “Dượng cùng Trầm tiên sinh nói gì đó?”



Nghe thấy Trầm Hi không chịu gọi phụ thân nữa, Lý Minh Hiên thở dài một tiếng, xoa xoa tóc Trầm Hi: “Cũng không nói gì nhiều, chỉ bàn với cữu cữu chuyện mẫu thân muốn chuyển số cổ phần trong tay mình cho A Kế.”



Trầm Hi đã nghĩ ra đủ loại phản ứng, nhưng thật không ngờ Lý phụ lại dứt khoát như vậy.



Dùng 6% cổ phần Trầm thị để đổi được Trầm phụ yên tâm sao? Hay nên nói là dùng 6% cổ phần công ty để đổi lại Trầm phụ mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho mình cùng Lý Minh Hiên?



Trầm Hi phức tạp nhìn về phía Lý Minh Hiên, Lý Minh Hiên trấn an nhìn cậu cười cười: “Đừng nghĩ nhiều, phụ thân nói, mẫu thân đã sớm quyết định, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp mà thôi.”



Trầm Hi tự nhiên không tin những lời này, cậu liếc mắt nhìn Lý Minh Hiên một cái, đột nhiên mở miệng: “Anh có hối hận không?”



Lý Minh Hiên sửng sốt, rất nhanh liền hiểu được ý Trầm Hi, lắc đầu, nhìn Trầm Hi nghiêm túc nói: “Sẽ không. Từ ngày chúng ta bắt đầu ở cùng một chỗ, anh đã sớm biết mình phải đối mặt với cái gì, mất đi cái gì. So sánh với thứ anh có được, mất đi không đáng nhắc tới.”



Trầm Hi nhìn Lý Minh Hiên: “Cho dù là một khoản tài sản thế này?”



Lý Minh Hiên cười cười: “Tin tưởng anh, sau này anh sẽ kiếm được càng nhiều hơn nữa.”




Trầm Hi nhìn Lý Minh Hiên thật sâu, sau đó rất nhanh liền mỉm cười.



Lúc hai người còn trên đường, Lý phụ đã về tới Lý gia. Trầm Bích Tuyết đang ở phòng khách lập tức bước tới: “Sao lại về muộn như vậy?”



“Vừa lúc gặp Minh Hiên cùng Trầm Hi ở bệnh viện.”



Trầm Bích Tuyết nhất thời cả kinh: “Anh cả đã biết sao?”



Lý phụ gật đầu: “Tựa hồ bị tức không nhẹ.”



Trầm Bích Tuyết lo lắng nói: “Sức khỏe anh cả hiện giờ không thể chịu nổi kích thích, không có gì đáng ngại chứ?”



Lý phụ vỗ vỗ tay vợ: “Yên tâm, bác sĩ nói sức khỏe Đức Hàn rất tốt, bất quá chỉ là tâm tình không tốt mà thôi. Đúng rồi, chuyện em tính đem cổ phần công ty tặng cho A Kế, anh nói với Đức Hàn rồi.”



Trầm Bích Tuyết nao nao, theo bản năng hỏi: “Anh cả phản ứng thế nào?”



Lý phụ không nói gì, Trầm Bích Tuyết nhất thời hiểu ra, cười khổ: “Có phải anh cả đã có khúc mắc, hoài nghi chuyện Minh Hiên cùng Trầm Hi là chúng ta tính kế sau lưng đúng không?”



Lý phụ an ủi nói: “Tính Đức Hàn vốn đa nghi, em cũng không phải không biết.”



Trầm Bích Tuyết thở dài: “Em tưởng nhiều năm như vậy mình không hề nhúng tay vào chuyện Trầm thị, hẳn anh cả cũng yên tâm.”



Lý phụ trêu chọc nói: “Đức Hàn cũng không phải đề phòng em, anh ta lo lắng chính là anh.”



Trầm Bích Tuyết trừng mắt liếc Lý phụ: “Vợ chồng là một Đức Hàn không tin anh cùng không tin tôi có gì khác nhau.”



Lý phụ mỉm cười không nói, Trầm Bích Tuyết thầm thở dài một hơi.



Hoàn



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.