Thù Đồ - Lý Tùng Nho

Chương 87





Thù Đồ [87]



*****



Cách một bức tường Lý Minh Hiên không nghe thấy lời Trầm Hi nói.



Giống như trốn tránh rời khỏi căn nhà của mình cùng Trầm Hi, thẳng tới khi tiến vào thang máy không người, lớp ngụy trang mà anh cố chống cỡ mới suy sụp. Hung hăng đấm một quyền lên cửa thang máy đóng chặt, Lý Minh Hiên thống khổ nhắm mắt lại. Chỉ rời khỏi Trầm Hi mới vài giây thôi nhưng anh đã bắt đầu nhớ. Nếu có thể, anh hận mình không thể lập tức quay trở lại ôm Trầm Hi thật chặt vào lòng, nhưng lòng kiêu ngạo của anh lại không cho phép mình làm vậy.



Trước đó, anh chưa bao giờ hỏi Trầm Hi có thích mình hay không, anh biết lúc đầu Trầm Hi cùng anh ở một chỗ không hẳn vì thích mình, anh cũng biết Trầm Hi cố gắng tránh né hết thảy những kế hoạch về tương lai của anh. Anh tự nói với mình, bởi vì trải qua lúc bé, Trầm Hi luôn tràn ngập đề phòng với người khác, anh phải có đủ kiên nhẫn canh giữ bên cạnh Trầm Hi, anh chỉ cần ở bên cạnh cậu mà thôi. Nhưng hôm nay, hết thảy chân tướng bị vạch trần thì anh lại không có dũng khí lưu lại. Sự tin tin của bản thân theo lời kể của Trầm Hi đã tan thành mây khói. Nếu nói hết thảy mọi thứ sau khi Trầm Hi về nước là tính kế, như vậy Trầm Hi cùng anh ở cùng một chỗ tính là gì? Anh không biết lúc mình vui vẻ, cảm kích, thậm chí là tận hết khả năng ở bên cạnh Trầm Hi, nhưng liệu em ấy có vui khi có anh bầu bạn hay không? Hay đối với Trầm Hi mà nói, anh tồn tại hay không cũng vậy, hết thảy chỉ là Trầm Hi biết thời biết thế mà thôi.



Cửa thang máy ‘đinh’ một tiếng rồi chậm rãi mở ra, Lý Minh Hiên mở mắt, ánh mắt dừng lại ở tầng trệt quen thuộc. Nghĩ tới mình đi khỏi đây chính là hoàn toàn rời khỏi Trầm Hi, Lý Minh Hiên cảm thấy trong lòng buồn phiền không nói nên lời, giống như có một bàn tay to lớn đang siết chặt trái tim. Vẻ mặt lộ ra sự thống khổ, nhưng cuối cùng anh cũng bất chấp rời đi.



Trầm Hi im lặng đứng trước cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Lý Minh Hiên rời khỏi khu nhà. Có lẽ đã sớm dự đoán một màn này, cậu cảm thấy bản thân kì thật cũng không phải quá khó chịu, chỉ là trong lòng cảm thấy trống rỗng. Cái lỗ rỗng vì sự tồn tại của Lý Minh Hiên mà dần dần lấp đầy, tựa hồ lại một lần nữa bị xé rách, có thứ gì đó trong cơ thể đang kêu gào, cảm giác lạnh như băng cũng chậm rãi lan tràn.



Trầm Hi hoảng hốt nhớ tới lúc mình cùng Lý Minh Hiên ở cùng nhau, Lý Minh Hiên từng nói, mặc kệ là sinh ly hay tử biệt, anh sẽ không bao giờ rời khỏi cậu. Lúc đầu cậu cũng không tin tưởng lời hứa của Lý Minh Hiên, nhưng sau đó có lẽ vì đối phương đã làm rất tốt, cậu dần dần tin những lời này. Nhưng cuối cùng Lý Minh Hiên cũng giống như mẫu thân cùng ông ngoại, vẫn lựa chọn rời khỏi cậu, để cậu lại một mình. Sinh ly hay tử biệt? Có lẽ cậu vĩnh viễn chỉ có thể cô độc một mình.



Trầm Hi trầm mặc đứng yên thật lâu, kí ức về Lý Minh Hiên trong hai đời luân phiên xuất hiện trong đầu, cuối cùng dừng lại ở biểu tình tuyệt vọng của anh khi nãy. Trầm Hi lắc đầu, cố gắng gạt Lý Minh Hiên ra khỏi đầu óc mình. Kì thật như vậy cũng tốt, cậu không thể vì Lý Minh Hiên mà từ bỏ lựa chọn của mình, Lý Minh Hiên tất nhiên cũng không thể xem như không có gì mà ở cạnh cậu khi đã biết hết tất cả, tách ra là kết cục tốt nhất. Nếu bọn họ sau này không còn gặp lại nhau ữa, cậu sẽ cố gắng quên Lý Minh Hiên. Chờ đến lúc cậu tận mắt nhìn thấy Trầm thị đổi chủ, cậu có thể không còn chút vướng bận nào rời khỏi nơi này, từ nay về sau không còn bất cứ quan hệ gì với Trầm gia nữa. Cậu sẽ ra nước ngoài làm lại từ đầu.




Lúc Trầm Hi một mình chìm trong yên tĩnh, Lý Minh Hiên lại phóng xe như điên đi lòng vòng vô mục đích ở Trung Kinh. Lúc đó, Trầm Bích Tuyết từng gọi qua vài lần nhưng anh không hề nghe máy. Anh biết tình cảm của mẫu thân cùng cữu cữu rất thâm hậu, khẳng định hi vọng anh có thể tới bệnh viện lúc này, nhưng nghĩ tới Trầm Hi, anh thật sự không có tâm tư quan tâm tới tâm tình của mẫu thân, nhất là hiện giờ anh không biết làm thế nào đối mặt với cữu cữu nằm đó cùng Trầm Kế.



Chuyện Trầm phụ cùng Trầm thị, Trầm Hi đã thẳng thắn kể hết những tính toán của mình, anh không có cách nào phán xét Trầm Hi đúng hay sai, nhưng trái tim anh vẫn rất đau lòng cho Trầm Hi. Anh không biết lúc Trầm Hi thẳng thắn có sợ anh sẽ kể hết cho cữu cữu hay không, nhưng theo bản năng anh muốn che dấu cho Trầm Hi. Khóe miệng Lý Minh Hiên tràn ra một mạt cười khổ, chuyện tới lúc này anh rốt cuộc không thể lừa mình dối người được nữa, Trầm Hi cùng Trầm gia duy trì hòa bình chỉ là lớp màn giả tạo, anh cần phải lựa chọn, mà bản năng anh đã tự quyết định điều đó. Có lẽ trong lòng anh, Trầm Hi chung quy vẫn quan trọng hơn hết thảy mọi thứ.



Buổi tối, Lý Minh Hiên không quay về Lý gia mà tới chỗ Diệp Hàn, anh sợ bị phụ thân nhìn ra gì đó, anh vẫn chưa có ý định nói việc mình cùng Trầm Hi chia tay cho người nhà.



Diệp Hàn hiển nhiên rất kinh ngạc khi Lý Minh Hiên đột ngột tới chỗ mình, nhưng rất nhanh nhận ra gì đó từ biểu tình của Lý Minh Hiên nên hiểu ý không hỏi han nhiều.



“Muốn uống gì?”



Tinh thần Lý Minh Hiên rất sa sút: “Tùy ý.”



Diệp Hàn nghĩ nghĩ rồi lấy vài lon bia đặt trước mặt Lý Minh Hiên.



“Tuy uống rượu giải sầu không phải ý hay, nhưng say một hồi có lẽ sẽ thoải mái hơn.”



Lý Minh Hiên cười khổ: “Trạng thái của mình thoạt nhìn tệ vậy sao?”



Diệp Hàn gật gật đầu, bình luận ngắn gọn: “Quả thực là hồn bay phách lạc, lần đầu tiên mình mới thấy cậu thế này a.”



Lời nói của Diệp Hàn lọt vào tai Lý Minh Hiên, anh suy sụp ngồi dựa vào sô pha, vẻ mặt không che dấu được sự thống khổ: “Mình với Tiểu Hi chia tay.”



Cứ việc đã đoán được trạng thái của Lý Minh Hiên lúc này có liên quan với Trầm Hi, nhưng tin tức này vẫn làm Diệp Hàn rất bất ngờ, anh nghĩ cùng lắm chỉ là cãi cọ một phen mà thôi.



“Vì cái gì?” Diệp Hàn đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhướng mi: “Vì Lục Cách Sâm sao?”



Lý Minh Hiên lắc đầu: “Không có quan hệ tới Lục Cách Sâm, là vấn đề của mình.”



Diệp Hàn cũng không quá tin tưởng lời Lý Minh Hiên, anh biết rõ tình cảm của Lý Minh Hiên đối với Trầm Hi, Lý Minh Hiên làm sao bỏ được.



Trên mặt Lý Minh Hiên lộ ra một tia chua sót: “Cậu hẳn cũng nghe thấy tin gièm pha của Trầm gia hôm nay đi?”



Ánh mắt Diệp Hàn chợt lóe, trên mặt lộ ra một tia cổ quái: “Chẳng lẽ do Trầm Hi động tay động chân?”



Lý Minh Hiên gật gật đầu, Diệp Hàn kinh ngạc nhìn về phía Lý Minh Hiên, nhịn không được mở miệng: “Tính kế để cha ruột thanh bại danh liệt, Trầm Hi quả nhiên đủ tàn nhẫn. Bất quá nói thật, Trầm gia thật sự có lỗi với Trầm Hi, Trầm Hi lại vậy tuy hơi tàn nhẫn, nhưng cũng có thể tha thứ, không phải cậu vì thế mà chia tay đi?”




Hai chữ chia tay làm vẻ mặt Lý Minh Hiên lại càng suy sụp hơn: “Không chỉ có chuyện này, sau lưng tất cả những chuyện phát sinh trong Trầm thị nửa năm nay đều có bóng dáng của Tiểu Hi, từ lúc về nước em ấy đã bắt đầu tính kế.”



Diệp Hàn không dám tin: “Ngay cả việc ở cùng cậu cũng là tính kế?”



Lý Minh Hiên thống khổ che kín ánh mắt: “Mình không biết. Tiểu Hi chưa bao giờ tỏ ra có hứng thú với Trầm thị trước mặt mình, lại càng chưa bao giờ nói ra ý tứ muốn tính kế Trầm gia, em ấy ở cùng mình có thể tính kế gì chứ?”



Lý Minh Hiên cũng không tin tưởng Trầm Hi ở cùng mình vì tính kế, sự thực, Trầm Hi chưa bao giờ đề cập yêu cầu gì với anh, nhưng anh không tìm được lí do Trầm Hi ở cùng một chỗ với mình.



Diệp Hàn thầm thở dài: “Thế bởi vì Trầm Hi làm những việc này sao? Cậu cũng biết trước kia Trầm gia đã đối xử với Trầm Hi thế nào, Trầm Hi có ý tưởng trả thù cũng rất bình thường.”



Lý Minh Hiên cười khổ: “Mình biết, mình có thể hiểu vì sao Trầm Hi trả thù, chỉ là mình không biết mình là gì đối với em ấy? Từ đầu đến cuối, đoạn tình cảm này đều do mình chủ động, em ấy chỉ bị động tiếp nhận hết thảy. Mình vẫn cho rằng nếu mình nỗ lực có thể đổi được sự đối đáp ngang hàng, nhưng nếu tất cả tình cảm mà em ấy biểu hiện trước mặt mình đều là giả thì những nỗ lực của mình tính là gì đây?”



Này mới thật sự là lý do làm Lý Minh Hiên thống khổ như vậy.



Diệp Hàn im lặng thở dài, những thứ liên quan tới tình cảm anh thật sự không biết nên nói gì, chỉ có thể khô khan an ủi: “Chia tay cũng tốt, Trầm Hi làm việc này cũng khó đảm bảo một ngày nào đó sẽ bị Trầm gia biết, đến lúc đó cậu sẽ bị kẹp vào thế khó xử, không bằng sớm tách ra.”



Nói tới đây, Diệp Hàn đột nhiên nghĩ tới chuyện Lý Minh Hiên nhờ mình trước đó: “Có cần điều tra Lục Cách Sâm tiếp không? Bởi vì trước đó cậu ta đều ở nước ngoài, muốn tra ra cần tốn chút thời gian.”



Lý Minh Hiên vốn định buông tha, nhưng nghĩ tới thái độ im lặng không nói về Lục Cách Sâm của Trầm Hi thì vẫn gật gật đầu. Tối đó, Diệp Hàn cùng Lý Minh Hiên uống không ít rượu, lúc nghe Lý Minh Hiên cả đêm cứ không ngừng nói về Trầm Hi, Hàn Diệp sâu sắc cảm nhận tình yêu quả nhiên rất hại người.



Hai ngày sau, Lý Minh Hiên vẫn ở lại chỗ Diệp Hàn, chuyện anh chia tay Trầm Hi người nhà không hề hay biết. Trong khoảng thời gian đó anh từng cùng phụ thân tới bệnh viện một lần, Trầm phụ đã thanh tỉnh, nhưng vì đột quỵ toàn thân nên hoàn toàn đánh mất khả năng cử động, hơn nữa hiện giờ Trầm phụ cũng không thể nói được một câu đầy đủ, mặc cho ông cố gắng cỡ nào cũng chỉ có thể phát ra một ít âm thanh bì bõm. Trầm Bích Tuyết rất lo lắng với hiện trạng của Trầm phụ, mấy ngày nay đều canh giữ ở bệnh viện, sợ Trầm phụ gặp chuyện ngoài ý muốn.



Chiều nay, lúc Lý Minh Hiên cùng phụ thân một lần nữa tới bệnh viện thì thấy Trầm Bích Tuyết bất mãn nói gì đó với vài cô y tá. Nhìn thấy hai bọn họ tới, Trầm Bích Tuyết vội vàng nói vài câu bảo các cô đều tự rời đi.



“Làm sao vậy?” Lý phụ mở miệng.



Trầm Bích Tuyết hít một hơi: “Tâm tình anh cả không tốt nên không chịu uống thuốc, đám y tá này lại không chịu dịu dàng một chút, ngược lại lại cưỡng ép rót thuốc cho anh cả, em vừa nói vài câu với bọn họ.”



Lý phụ biết Trầm Bích Tuyết đang bực mình, không khỏi trấn an: “Các cô ấy cũng muốn tốt cho Đức Hàn thôi, Đức Hàn không uống thuốc thì cũng không có biện pháp.” Nói tới đây Lý phụ quay đầu lại nhìn Lý Minh Hiên một cái: “Minh Hiên, con cùng mẫu thân ở ngoài nghỉ ngơi chút đi, phụ thân vào xem cữu cữu con.”



Lý phụ nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ Trầm Bích Tuyết, Trầm Bích Tuyết biết tình tự mình không đúng liền hít sâu một hơi, gật gật đầu.



Bóng dáng Lý phụ rất nhanh biến mất trong phòng bệnh, Lý Minh Hiên thân thiết nhìn về phía Trầm Bích Tuyết: “Mẫu thân, phụ thân có mang theo cháo gà, người có muốn ăn một chút không?”




Trầm Bích Tuyết lắc đầu, cứ việc bà muốn khống chế tình tự của mình nhưng có con trai đứng kế bên thì vẫn như cũ oán giận: “Mẫu thân làm gì có tâm tư ăn cháo. Lần này cữu cữu con gặp chuyện không may, A Thừa cùng Tiểu Hi không tới bệnh viện lần nào, ngay cả A Kế cũng vội vội vàng vàng tới không được bao lâu đã chạy đi. Con nói xem, cữu cữu con một thân một mình nằm đó, đám A Kế có chuyện quan trọng gì mà không thể tới bệnh viện canh giữ chứ?”



Trầm Bích Tuyết oán hận lọt vào tai Lý Minh Hiên, anh nhẹ giọng giải thích: “Không phải con nói rồi sao, Tiểu Hi bị bệnh nên ở nhà nghỉ ngơi, là con không cho em ấy tới bệnh viện. Về phần A Thừa thì nó đang trong thời gian mấu chốt để cai nghiện, A Kế sợ để A Thừa một mình trong nhà, khó tránh sơ ý với cậu.”



Trầm Bích Tuyết nhăn mặt nhíu mày, nhịn không được mở miệng nói: “A Kế thì A Thừa thì thôi, con nói thật với mẫu thân đi, Tiểu Hi bị bệnh thật sao? Là con không cho hay nó không muốn tới?”



“Sao mẫu thân lại hỏi như vậy?”



Trầm Bích Tuyết nhìn con trai, thất vọng nói: “Minh Hiên, mặc kệ thế nào cữu cữu con cũng là phụ thân của Tiểu Hi, cho dù cữu cữu con có lỗi với Tiểu Hi, nhưng hiện giờ ảnh cũng thế này rồi, có gì cũng nên bỏ qua đi, con hảo hảo khuyên nhủ nó.



Trên mặt Lý Minh Hiên lộ ra một mạt chua sót, anh ngẩng đầu nhìn về phía mẫu thân, nghiêm mặt nói: “Mẫu thân, người cảm thấy cữu cữu không hề quan tâm tới Tiểu Hi nhiều năm như vậy, hơn nữa em ấy còn biết được chuyện đời trước, liệu có thể suy nghĩ như người, xem như không có chuyện gì hết, sau đó tới bệnh viện sắm vai cha hiền con thảo mà người hi vọng sao?”



Lời nói của Lý Minh Hiên làm Trầm Bích Tuyết nhất thời sửng sốt: “Minh Hiên?”



Lý Minh Hiên cụp mi mắt: “Mẫu thân, nếu là người, người có thể xem như chưa phát sinh việc gì hết sao?”



Trầm Bích Tuyết sững sờ, bà không thể nào tưởng tượng nổi Lý Minh Hiên lại nói vậy mới mình, Lý Minh Hiên không nhìn tới biểu tình của mẫu thân, thấp giọng nói: “Mẫu thân luôn hi vọng Tiểu Hi thỏa hiệp, hi vọng em ấy nhượng bộ, nhưng vì sao không phải cữu cữu nhượng bộ? Thái độ cữu cữu đối với Tiểu Hi nhiều năm như vậy người đều thấy rõ, người thực cảm thấy chỉ cần Tiểu Hi thỏa hiệp là cữu cữu sẽ thay đổi thái độ sao? Làm sai rõ ràng là cữu cữu, vì cái gì mẫu thân cứ yêu cầu Tiểu Hi phải sửa?”



“Minh Hiên? Con?”



Lý Minh Hiên hít sâu một hơi: “Thật xin lỗi, Tiểu Hi thật sự sinh bệnh, mẫu thân không cần hỏi lại.”



Lý Minh Hiên sau khi nói xong liền xoay người đi tới bên hành lang, nhịn không được cúi đầu cười khổ. Không biết vì cái gì, lúc nghe thấy mẫu thân lại hi vọng Trầm Hi quên đi chuyện trước kia, anh suýt chút nữa không thể khống chế tình tự của chính mình. Rời khỏi Trầm Hi hai ngày anh đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ trước kia anh thật sự là một tên ích kỷ khốn nạn, anh không phải không biết hiềm khích giữa Trầm Hi cùng Trầm gia, nhưng anh lại quá ích kỷ, anh vừa muốn tình cảm của Trầm Hi lại muốn thân tình của Trầm gia. Anh từng đặt mình vào hoàn cảnh đó để cảm thụ tâm tình của Trầm Hi, nhưng anh không thể không thừa nhận, mặc kệ Trầm Hi có sai hay không, cho tới giờ, kì thật anh vẫn giống như mẫu thân, luôn hi vọng Trầm Hi xem mọi chuyện chưa từng phát sinh.



Không phải anh không biết Trầm gia bất công với Trầm Hi, không phải anh không biết sự oán hận của Trầm Hi đối với Trầm phụ, nhưng lúc Trầm Hi ẩn ẩn biểu thị mình cam chịu số phận, lúc Trầm Hi xác minh bản thân không có hứng thú với Trầm thị, anh cũng cam chịu với thái độ của cậu, anh xem sự thỏa hiệp cùng nhượng bộ của Trầm Hi là chuyện đương nhiên, anh như vậy có gì khác với mẫu thân?



Lý Minh Hiên chua xót nghĩ, anh luôn tự cho mình là đúng, anh chưa bao giờ thực sự hiểu được Trầm Hi rốt cuộc muốn cái gì, anh cảm thấy sự nỗ lực của mình nên được Trầm Hi đáp trả lại như vậy, nhưng anh căn bản không nghĩ tới Trầm Hi có cần tình cảm của anh hay không.



Hoàn



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.