Thù Đồ - Lý Tùng Nho

Chương 88





Thù Đồ [88]



*****



Bởi vì tình trạng sức khỏe của Trầm phụ, Lý phụ cũng không ở trong phòng bệnh quá lâu, lúc Trầm Bích Tuyết tiêu hóa hết những lời Lý Minh Hiên nói thì Lý phụ cũng đẩy cửa bước ra.



“Minh Hiên đâu?” Chú ý thấy bên ngoài chỉ có một mình Trầm Bích Tuyết, Lý phụ không khỏi thấy kì quái.



Trầm Bích Tuyết chỉ xuống dưới lầu: “Vừa ra mặt thay Tiểu Hi cáu kỉnh một trận với em này.”



Lý phụ sửng sốt, lập tức cười khẽ: “Thằng nhóc này! Làm sao vậy?”



Trầm Bích Tuyết cười khổ: “Em bất quá chỉ hi vọng Tiểu Hi rãnh rỗi có thể tới bệnh viện bồi anh cả một chút, mới nói có một câu, Minh Hiên liền thay Tiểu Hi cự tuyệt, còn làm bộ dáng như em rất quá đáng ấy. Anh nói xem, anh cả một đời không chịu thua kém, tới lúc già yếu lại một mình cô độc nằm trong bệnh viện, ba đứa con không có đứa nào bên cạnh, trong lòng sẽ có tư vị gì đây?”



Trầm Bích Tuyết rất không đồng ý với hành vi của Lý Minh Hiên, thấy Lý phụ lơ đểnh thì bất mãn nhìn ông: “Anh cũng giúp em nói với Minh Hiên đi, Tiểu Hi dù sao cũng họ Trầm, anh cả đã như vậy rồi, có oán hận gì bỏ qua không được sao?”



Trầm Bích Tuyết suy nghĩ quá đơn giản, nhưng Lý phụ lại không lạc quan như bà, bất quá lúc này Lý phụ cũng không muốn tranh cãi, chỉ dời chủ đề: “A Kế cùng A Thừa sao cũng không thấy tới?”



Trầm Bích Tuyết nhăn mặt nhíu mày: “A Thừa đang cai nghiện, A Kế một bước cũng không chịu rời, giờ cũng chỉ có mỗi Tiểu Hi có thời gian.”



Đề tài lại một lần nữa chuyển tới trên người Trầm Hi, Lý phụ trấn an mở miệng: “Nếu Minh Hiên đã cự tuyệt thì em đừng nhắc tới chuyện gọi Tiểu Hi tới bệnh viện nữa. Dù sao với tính tình Đức Hàn thì cũng không muốn nhìn thấy Tiểu Hi đâu.”




Tuy là nói là nói vậy, nhưng nghĩ tới Trầm phụ một mình cô độc nằm trong bệnh viện, trong lòng Trầm Bích Tuyết đau xót vô cùng, còn định nói gì đó thì Lý phụ lại mở miệng: “Anh biết ý em, nhưng Đức Hàn mấy năm nay đối xử với Tiểu Hi thế nào em cũng thấy rồi. Không thể chuyện gì cũng cầu Tiểu Hi mà mặc kệ thái độ của Đức Hàn, không có cha hiền thì sao con thảo được. Nói tới thì Tiểu Hi có nguyện ý tới hay không cũng là chuyện của nó, chúng ta cứ chen vào làm gì.” Ý Lý phụ là nếu mấy năm nay bọn họ đã ngấm ngầm đồng ý với thái độ của Trầm phụ đối với Trầm Hi, hơn nữa cũng chẳng quan tâm tới Trầm Hi, hiện giờ có lập trường gì mà chỉ trỏ. Trầm Hi tuy cùng một chỗ với Minh Hiên, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể thông qua Minh Hiên mà can thiệp vào thái độ của Trầm Hi. Nói thực, ngay cả A Kế còn vì Trầm Dung mà chán nản không muốn tới bệnh viện thì việc gì phải làm khó Trầm Hi cơ chứ.



Lời Lý phụ làm Trầm Bích Tuyết thở dài, những năm nay Lý phụ cũng không xen vào chuyện nhà Trầm gia, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tỏ thái độ rõ ràng như vậy. Bà hiểu ý Lý phụ, nếu bà đã ngồi đó bàng quang nhìn Trầm phụ lãnh đạm với Trầm Hi, giờ bà có tư cách gì yêu cầu Trầm Hi. Thầm thở dài trong lòng, Trầm Bích Tuyết thấp giọng nói: “Em biết rồi!”



Lý phụ, Lý Minh Hiên ở lại bệnh viện cùng Trầm Bích Tuyết suốt một buổi chiều, mãi đến tối hai người mới rời đi. Lý Minh Hiên không quay về chỗ Diệp Hàn mà đi dọc theo con đường quen thuộc tới khu nhà của Trầm Hi.



Thuần thục đậu xe trong ngõ khu nhà, Lý Minh Hiên không xuống xe mà lẳng lặng ngồi đó nhìn về khung cửa sổ quen thuộc. Ánh sáng ấm áp từ cửa sổ tràn ra đối với Lý Minh Hiên mà nói thật sự có lực hấp dẫn rất lớn. Anh cố gắng áp chế xúc động muốn xuất hiện trước mặt Trầm Hi, khắc chế chính mình ngồi yên trong xe. Rời xa Trầm Hi đã ba ngày, khoảng thời gian này anh phải luôn ép bản thân không được nghĩ tới Trầm Hi, nhưng vô luận anh làm thế nào, bóng dáng Trầm Hi vẫn luôn quanh quẩn trong đầu. Hôm nay mẫu thân nhắc tới Trầm Hi làm anh rốt cuộc không nhịn được nữa, thừa dịp đêm tối lén lút trở về nơi này.



Có lẽ vì tới gần Trầm Hi nên sự nhớ nhung cũng bắt đầu tuôn trào. Lý Minh Hiên chăm chú nhìn về hướng cửa sổ, không biết mấy hôm nay Trầm Hi thế nào? Có hảo hảo ăn cơm hảo hảo nghỉ ngơi hay không? Trên mặt Lý Minh Hiên lộ ra một tia chua sót, không biết Trầm Hi có ngẫu nhiên nhớ tới mình không?



Lúc Lý Minh Hiên tự dày vò mình, Trầm Hi cũng không tốt hơn là bao. Không có Lý Minh Hiên ở bên cạnh, ban đêm cậu ngủ không an ổn. Trí nhớ hai đời cứ lẫn lộn trong giấc mơ, mỗi khi Trầm Hi bừng tỉnh lại đều không thể phân rõ mình đã tỉnh hay vẫn còn mơ.



Lại một lần nữa bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, Trầm Hi há mồm thở phì phò, cảnh tượng trong mơ là cuộc sống trong ngục ở đời trước, nhưng bên cạnh cậu không hiểu sao lại có thêm Lý Minh Hiên. Lúc bạo loạn xảy ra, cậu trơ mắt nhìn con dao kia đâm về phía mình, nhưng thời khắc mấu chốt thì Lý Minh Hiên lại chắn trước mặt cậu. Máu tươi không ngừng tràn ra trước mắt, Trầm Hi chỉ cảm thấy tựa hồ mình quên cả hít thở, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau tới mức gào lên cũng không được. Mở mắt, cậu đang nằm trên giường, không có Lý Minh Hiên cũng không có máu tươi. Trầm Hi buồn bực nhăn mặt nhíu mày, cảnh tượng trong mộng quá chân thật, thậm chí ngay cả cảm giác đau đớn cũng hệt như cậu tự mình trải qua.



Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Trầm Hi dứt khoát bật đèn, ngồi dựa vào đầu giường, tùy tay cầm một quyển tạp chí về tài chính và kinh tế lật xem. Lật không được vài tờ, động tác của Trầm Hi khựng lại, tầm mắt dừng lại trên mục tin tức về Lý Minh Hiên. Trong bức ảnh, Lý Minh Hiên đang mỉm cười, bộ dáng thong dong tự tin.



Trầm Hi dựng lại trên gương mặt tươi cười của Lý Minh Hiên, trong đầu đột nhiên nhớ tới biểu tình tuyệt vọng của anh ngày đó, trái tim lập tức run lên. Vì sao lại tuyệt vọng như vậy? Vì cậu trả thù Trầm gia hay vì cậu lừa gạt anh? Tay Trầm Hi vô thức xẹt qua trang giấy, trong mắt hiện lên một tia nhớ mong.



Trầm Hi vừa bật đèn, Lý Minh Hiên vẫn ngồi trong xe liền chú ý tới ánh đèn bật sáng. Nhìn lướt qua đồng hồ, chỉ mới hai giờ sáng, gương mặt Lý Minh Hiên hiện lên một tia lo lắng. Anh biết lúc Trầm Hi ở một mình sẽ ngủ không tốt, vì thế nửa năm nay anh luôn tận lực né tránh đi công tác, kiên trì mỗi đêm đều về nhà. Không biết có phải Trầm Hi lại tái phát tật xấu mất ngủ hay không, Lý Minh Hiên vô cùng lo lắng.



Thời gian từng chút trôi qua, nửa tiếng sau, ý thức được trầm Hi vẫn không có tính toán đi ngủ, Lý Minh Hiên cuối cùng nhịn không được nhấn số điện thoại, gọi cho Trầm Hi. Điện thoại rất nhanh được kết nối, chẳng qua bên kia không có tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ truyền tới.



Lý Minh Hiên lẳng lặng nghe tiếng hít thở của Trầm Hi, áp chế dao động trong lòng, cố gắng giả vờ như không có việc gì: “Sao còn chưa ngủ?”



Trầm Hi suy đoán rất nhiều chuyện Lý Minh Hiên sẽ nói, nhưng không thể nào ngờ anh lại hỏi mình như vậy. Cơ hồ là theo phản ứng bản năng, Trầm Hi hỏi ngược lại: “Sao anh biết tôi chưa ngủ?” Nói xong câu đó, Trầm Hi tựa hồ nghĩ tới gì đó, thử mở miệng: “Anh ở dưới lầu?”



Trầm Hi đoán vậy làm trái tim Lý Minh Hiên đập nhanh hơn, anh cơ hồ muốn thốt ra là ‘ừ’, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, phủ nhận: “Không có.” Sau đó lập tức giải thích: “Anh đoán vậy thôi, lúc điện thoại vừa reng chuông thì em liền bắt mắt, anh nghĩ em vẫn chưa ngủ.”



“Nga!”



Trầm Hi vừa nói vừa đứng dậy đi tới trước cửa sổ. Vì đêm đã khuya, cho dù đèn đường khu này rất sáng nhưng cậu chỉ có thể ẩn ẩn nhìn thấy dưới lầu có bóng dáng chiếc xe, nhưng không thể nhìn rõ trong xe có người hay không. Lúc ý thức được mình làm gì, trên mặt Trầm Hi hiện lên một tia tự giễu. Làm gì có chuyện Lý Minh Hiên nửa đêm không ngủ lại đi canh dưới lầu để trông mình chứ. Bọn họ đã chia tay, Lý Minh Hiên cần gì phải làm vậy? Nghĩ như vậy, Trầm Hi áp chế cảm giác thất vọng không thể nói rõ trong lòng, nhìn xuống dưới lầu một lần cuối cùng, sau đó xoay người rời khỏi cửa sổ.



Trầm Hi không nhìn rõ bên dưới, nhưng Lý Minh Hiên liếc mắt một cái liền thấy bóng dáng Trầm Hi. Hít sâu một hơi, Lý Minh Hiên tỏ vẻ bình tĩnh mở miệng: “Muộn lắm rồi, em ngủ sớm chút đi.”



Trầm Hi có chút không rõ Lý Minh Hiên gọi cuộc điện thoại này để làm gì? Chẳng lẽ chỉ vì muốn thử xem mình ngủ chưa, chưa thì đốc thúc mình đi ngủ sao? Ý niệm xẹt lên trong đầu, Trầm Hi thản nhiên: “Ngủ không được.”



“Ngủ không được sao?” Lý Minh Hiên ôn hòa nói: “Anh cùng em, lên giường, tắt đèn, rất nhanh liền ngủ được.”



“Thật sao?”



“Thật!”



Trầm Hi nghe lời nằm lên giường, nghĩ nghĩ một chút rồi đưa tay tắt đèn, theo ánh đèn vụt tắt, ánh trăng như nước thản nhiên tiến vào phòng. Trầm Hi nhìn bức màn bị mình kéo ra khi nãy, từ bỏ tính toán kéo nó lại.




Âm thanh Lý Minh Hiên từ điện thoại truyền ra, trong ánh trăng lộ ra sự ôn nhu vô bờ: “Tắt đèn chưa?”



“Ừm!”



“Ngủ đi.”



“Ừm!”



Cứ việc tới đây hai người không nói gì nữa nhưng không ai tỏ ý muốn cúp điện thoại. Thời gian từng chút trôi qua, Trầm Hi bất tri bất giác đã ngủ. Nghe thấy bên kia đầu dây truyền tới tiếng hít thở nhẹ nhàng của Trầm Hi, Lý Minh Hiên áp điện thoại lên mặt, tựa hồ làm vậy anh có thể gần Trầm Hi thêm một chút.



Sắc trời dần dần sáng tỏ, Trầm Hi tỉnh lại, cứ việc ngủ không bao lâu nhưng cảm giác an tâm cứ vờn quanh làm Trầm Hi cảm thấy thần thanh khí sảng không nói nên lời. Ôm chăn lật người lại, bên má trái đột nhiên đè trúng thứ gì đó cứng cứng, Trầm Hi sửng sốt, tùy tay sờ soạng kéo qua, chiếc điện thoại đập vào mi mắt làm cậu nhớ ra hết thảy phát sinh tối qua.



Tầm mắt Trầm Hi dừng lại trên màn hình, thời gian trò chuyện vẫn đang tích tắc nhảy lên, thật là cả đêm không hề cúp. Trầm Hi có chút do dự, nhẹ giọng gọi: “Anh họ?”



Cậu chỉ muốn thử mà thôi, không ngờ âm thanh của Lý Minh Hiên rất nhanh liền truyền tới: “Anh ở đây!”



Tiếng ‘anh ở đây’ đánh vào trái tim Trầm Hi, cậu nhất thời không nói nên lời tư vị trong lòng.



“Tỉnh ngủ chưa?”



“Ừm!”



Lý Minh Hiên khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi.”



Trầm Hi cầm di động chần chờ nửa ngày: “Tôi biết rồi, tôi cúp điện thoại.”



“Ừ!”



Tiếng tít tít từ điện thoại truyền ra, Lý Minh Hiên thả lỏng người dựa vào lưng ghế, cả đêm ngồi trong không gian chật hẹp, còn phải tập trung chú ý tới trạng thái của Trầm Hi, lúc này anh chỉ cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. Tùy tay đặt di động qua một bên, Lý Minh Hiên nhắm mắt lại tưởng tượng Trầm Hi đang ở bên cạnh mình.



Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, trên mặt Lý Minh Hiên hiện lên một tia kinh hỉ, vội vàng cầm lấy điện thoại, hai chữ Diệp Hàn thật to trên màn hình, không phải Trầm Hi.



Kinh hỉ rút khỏi gương mặt, đổi thành sự nghi hoặc: “Alo!”



“Cậu đang ở đâu đó?” Âm thanh lười biết của Diệp Hàn truyền ra, cũng không giống có việc.



Lý Minh Hiên thở phào một hơi: “Dưới lầu nhà Tiểu Hi.”



“Cái gì?” Diệp Hàn đột nhiên hú lên kinh hoàng, chần chờ mở miệng: “Này, đừng nói cậu ở đó suốt một đêm rồi đi?”



“Ừ!”



“Cậu điên rồi!” Diệp Hàn chỉ có mỗi ý niệm này trong đầu.



Lý Minh Hiên nhu nhu trán, tránh né đề tài này: “Gọi sớm vậy có chuyện gì không?”




Nếu Lý Minh Hiên không muốn nói, Diệp Hàn cũng không hỏi thêm, liền chuyển chủ đề: “Sáng nay đã nhận được tư liệu điều tra Lục Cách Sâm, tôi phát hiện một chuyện rất thú vị, thật sự rất bất ngờ, nhịn không được muốn nói cho cậu.”



“Chuyện gì?” Lý Minh Hiên lấy lại tinh thần.



Diệp Hàn ho nhẹ một tiếng: “Lục Cách Sâm vốn không phải tên là Lục Cách Sâm, cậu ta gọi là Hàn Cách Sâm, là con của Hàn Du, nói cách khác cậu ta là anh họ Trầm Hi.”



“Hàn Cách Sâm!” Lý Minh Hiên kinh ngạc ngồi thẳng dậy: “Cậu có lầm không? Thế hệ này chỉ có mình Trầm Hi thôi, sao đột nhiên lại chạy ra một Hàn Cách Sâm nữa.”



“Không sai được, trong tay mình có kết quả xét nghiệm DNA của Lục Cách Sâm và Hàn Du, bọn họ tuyệt đối là cha con.”



Diệp Hàn hiển nhiên rất chắc chắn, Lý Minh Hiên theo bản năng nhìn về phía khung cửa sổ quen thuộc. Nghĩ tới ngày đó Trầm Hi tránh né không nói tới thân phận Lục Cách Sâm, nói vậy em ấy đã sớm biết Lục Cách Sâm là anh họ mình, vì thế mới bảo vệ như vậy.



Diệp Hàn tựa hồ đang đợi Lý Minh Hiên tiêu hóa tin tức này, một lát sau mới tiếp tục nói: “Trừ bỏ Lục Cách Sâm, bọn họ còn tra được một người nữa.”



“Ai?”



“Cậu tuyệt đối không thể tưởng nổi đâu!” Âm thanh Diệp Hàn lộ ra tia cổ quái: “Cậu biết mấy năm nay Lục Cách Sâm nhận được sự trợ giúp từ ai không?”



Nghe ý tứ của Diệp Hàn, tựa hồ thân phận người này lại càng làm người ta ngoài ý muốn hơn, trong đầu Lý Minh Hiên đột nhiên hiện lên một bóng dáng, thốt ra: “Vương Trường Lâm!”



“Sao cậu biết?” Diệp Hàn không dám tin hô lớn.



Lý Minh Hiên lẩm bẩm nói: “Vậy là đúng rồi?”



Diệp Hàn khẳng định nói: “Chính là Vương Trường Lâm, không thể tưởng được đúng không, vốn chỉ tra Lục Cách Sâm, nhưng kết quả tra ra là mấy năm nay Vương Trường Lâm cùng Lục Cách Sâm quan hệ rất mật thiết, năm đó Lục Cách Sâm tốt nghiệp đại học, người đại diện giám hộ dự lễ tốt nghiệp chính là Vương Trường Lâm. Chẳng qua phạm vi hoạt động của hai người đều ở nước ngoài, trong nước thì không hề có manh mối nào.”



Lý Minh Hiên không ngờ lại tra ra tin tức ngoài ý muốn như vậy. Anh cứ nghĩ tin tức Lục Cách Sâm là anh họ Trầm Hi đã đủ làm người ta kinh ngạc rồi, không ngờ tra Lục Cách Sâm lại dính tới Vương Trường Lâm. Vương Trường Lâm là ai? Là người cữu cữu tín nhiệm nhất, cũng là luật sư riêng của cữu cữu, có thể nói ông ta nắm giữ những bí mật quan trọng nhất của Trầm gia, nhưng hiện gờ ông ta cư nhiên lại dính líu không rõ với Lục Cách Sâm. Lý Minh Hiên ẩn ẩn nhận ra gì đó: “Có tư liệu tỉ mỉ về Vương Trường Lâm không?”



“Có, nhưng chỉ là bản giả, bọn họ phát hiện tư liệu của Vương Trường Lâm từ năm 25 tuổi trở về trước đều là giả, đang tiến hành thêm một bước điều tra.”



“Mình biết rồi, mình lập tức trở về.”



Cúp điện thoại, mày Lý Minh Hiên khẽ nhíu lại, Vương Trường Lâm, Hàn gia, Trầm gia, Lục Cách Sâm, còn có Trầm Hi, dường như có một sợi dây đang mắc xích mọi chuyện lại với nhau.



Hoàn



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.