Thù Đồ - Lý Tùng Nho

Chương 90





Thù Đồ [90]



*****



Lý Minh Hiên lại một lần nữa mơ thấy giấc mơ kì quái kia!



Trong mơ, Trầm Hi vì tội danh cố ý giết người bị phán tù chung thân, trong suốt quá trình, Trầm gia từ trên xuống dưới đều nhất trí chọn lựa trầm mặc.



Lý Minh Hiên nhìn thấy Trầm Hi bị tống vào tù, nhìn cậu đau khổ cầu xin cữu cữu giúp mình chống án, nhìn cữu cữu từ bỏ Trầm Hi cùng Trầm gia và Điền gia âm thành đạt thành một loạt hiệp nghị. Đối với cữu cữu, hi sinh một đứa con mình không hề yêu thích đổi lấy hữu nghị của Điền gia là một chuyện quá lời.



Kiếp sống của Trầm Hi ở trong tù hiện ra trước mặt anh, đám độc thủ núp trong một nơi bí ẩn nào đó, vô số ánh mắt ác ý, Điền gia không hề kiêng nể cùng Trầm gia không thèm quan tâm, anh không biết Trầm Hi làm thế nào kiên trì. Anh nhìn thấy Trầm Hi không ngừng bị thương, nhìn Trầm Hi gian nan sống trong ngục, nhìn Trầm Hi đối với cữu cữu từ hi vọng tới tuyệt vọng, Lý Minh Hiên chỉ cảm thấy trái tim anh phảng phất như bị dao nhỏ cắt ra từng lát.



Anh muốn nói giấc mơ này không phải thật, trong trí nhớ, lúc này Trầm Hi đang ở nước ngoài, những gì anh thấy chỉ là giả tạo, nhưng khi Phương Lạc Duy xuất hiện lại làm anh kinh hoảng. Nếu nói Trầm Hi cùng người của Trầm gia xuất hiện trong mơ vì có quan hệ thân thiết với anh, thế Phương Lạc Duy xuất hiện lại là vì cái gì? Anh cảm thấy mình cùng Phương Lạc Duy cũng đâu thân thiết.




Cảnh trong mơ chuyển động không hề tuân theo ý muốn của Lý Minh Hiên, anh nhìn thấy Phương Lạc Duy giống như trong kí ức trêu chọc Vương Lập, nhưng không có sự xuất hiện của Trầm Hi, không au thay Phương Lạc Duy cầu tình, anh cũng không quen biết đối phương. Phương Lạc Duy cuối cùng bị Vương Lập bắt về, lúc xung đột đã vô tình một đao giết chết Vương Lập.



Lúc Phương Lạc Duy vì giết người phải ngồi tù, Lý Minh Hiên đột nhiên nghĩ ra gì đó, trong lòng ẩn ẩn nảy sinh một ý niệm trong đầu. Ý niệm này rất nhanh được chứng thật, sau khi bị bỏ tù, Phương Lạc Duy cùng Trầm Hi ở cùng một chỗ, không bao lâu hai người đã trở thành bằng hữu. Anh nhìn hai người ăn ý ở chung, nhìn hai người giúp đỡ, tín nhiệm nhau, hết thảy làm anh vì cảnh ngộ của Trầm Hi mà đau lòng rất nhiều nhưng lại khó tránh chút ghen tuông.



Anh nghĩ anh sẽ cứ tiếp tục xem những cảnh như vậy, nhưng không ngờ hết thảy vì một âm mưu mà ngừng lại. Khoảnh khắc con dao kia đâm vào cơ thể Trầm Hi, anh sống chết giãy dụa muốn tỉnh lại, tựa hồ sau khi tỉnh lại có thể ngăn cản hết thảy đang phát sinh. Nhưng cơ thể anh giống như bị giam cầm, không thể làm bất cứ việc gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trầm Hi nặng nề ngã xuống đất, máu tươi từ cơ thể lan tràn ra xung quanh.



“Không!” Cùng với một tiếng hét kinh hãi, Lý Minh Hiên mở bừng mắt, trong nháy mắt phân không rõ mình đang ở nơi nào, là sự thật hay vẫn là cảnh trong mơ?



Cảm giác ấm áp xung quanh cơ thể nhắc nhở anh đang ở đâu: “Lại là giấc mơ kia!” Lý Minh Hiên hoảng sợ lầm bầm, tùy tay bật ngọn đèn đầu giường, chậm rãi ngồi dậy. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, không có bóng dáng hỗn loạn trong tù, không có Trầm Hi sắc mặt ngày càng xám tro, không có màu máu tươi chói máu, chỉ có căn phòng với những bố trí quen thuộc.



Nhìn xung quanh xác nhận chính mình thật sự đang ở phòng khách nhà Diệp Hàn, Lý Minh Hiên đưa tay áp lên ngực, nơi đó vì mất đi Trầm Hi trong giấc mơ mà vẫn còn đau đớn như cũ. Lý Minh Hiên hít một hơi thật sâu, lập tức nghĩ tới gì đó, nhanh chóng nhảy xuống giường, tùy tiện quơ lấy áo khoác mặc bên ngoài lớp áo ngủ, cầm lấy chìa khóa xe đẩy cửa đi ra ngoài.



“Minh Hiên?” Âm thanh mang theo chút buồn ngủ của Diệp Hàn vang lên ở cửa phòng: “Cậu định làm gì đó?”



Lý Minh Hiên dừng bước: “Đánh thức cậu à?”



Diệp Hàn dựa người vào cửa: “Không sao, vừa lúc mình mới tỉnh lại thôi, đúng rồi, trễ vậy rồi cậu định đi đâu?”



Lý Minh Hiên khoác áo khoác đứng giữa phòng khác, rõ ràng là bộ dáng muốn ra ngoài. Lý Minh Hiên còn chưa kịp trả lời, Diệp Hàn đã đột ngột đứng thẳng người, vẻ mặt kinh ngạc: “Không phải cậu muốn đi tìm Trầm Hi chứ?”



Lý Minh Hiên thản nhiên gật gật đầu, Diệp Hàn kinh ngạc há miệng thở dốc, nhìn Lý Minh Hiên nửa ngày mới thấp giọng nói: “Cậu thật sự điên rồi!”



Nghe vậy, Lý Minh Hiên cười khổ một tiếng, cũng không giải thích. Có lẽ cảm giác đau đớn vì mất đi Trầm Hi trong mơ quá mãnh liệt, hiện giờ anh phải nhanh chóng tới gặp Trầm Hi, xác nhận Trầm Hi an toàn, xác nhận Trầm Hi vẫn còn bên người anh. Bất chấp không nói thêm gì với Diệp Hàn, Lý Minh Hiên trong biểu tình như nhìn kẻ điên của Diệp Hàn vội vàng chạy đi.



Hơn mười phút sau, Lý Minh Hiên đã xuất hiện trước cánh cửa quen thuộc kia.




Bởi vì cuống cuồng chạy đi nên anh quên mất không mang theo chìa khóa. Không kịp nghĩ ngợi xem Trầm Hi đã ngủ hay chưa, Lý Minh Hiên sống chết bấm chuông cửa, chỉ muốn mau chóng nhìn thấy Trầm Hi.



Chỉ chốc lát sau có tiếng bước chân truyền tới, âm thanh Trầm Hi mang theo chút cảnh giác: “Ai?”



Khoảnh khắc nghe thấy tiếng Trầm Hi, trái tim vẫn luôn đau đớn của Lý Minh Hiên giống như kì tích bắt đầu dịu lại. Cố gắng điều chỉnh tình tự trong lòng, Lý Minh Hiên cố gắng để âm thanh mình không run rẩy: “Là anh!”



“Anh họ?” Trầm Hi do dự mở miệng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường, ba giờ sáng, Lỳ Minh Hiên tới giờ này làm gì?



Nghi hoặc mở cửa phòng, Trầm Hi liếc mắt liền nhìn thấy Lý Minh Hiên đứng bên ngoài, có lẽ vì chạy đi quá cấp bách, Trầm Hi tinh mắt nhìn thấy vạt áo ngủ dưới lớp áo khoác của Lý Minh Hiên, thậm chí trên chân vẫn còn là đôi dép lê đi trong nhà.



Sự nghi hoặc trong mắt Trầm Hi còn chưa kịp tan biến, Lý Minh Hiên đã bước tới ôm chặt cậu vào lòng.



Trên áo khoác Lý Minh Hiên còn lưu lại khí lạnh trong đêm đông, cơ thể Trầm Hi theo bản năng run lên muốn giãy ra khỏi ôm ấp của Lý Minh Hiên, nhưng không ngờ anh ôm rất dùng sức, phảng phất như muốn ghìm chặt cậu vào cơ thể anh. Theo sự giãy dụa của Trầm Hi, Lý Minh Hiên lại càng tăng mạnh lực đạo, vừa ôm vừa nhỏ giọng cầu xin: “Tiểu Hi, để anh ôm em một cái, đừng rời khỏi anh.”



Âm thanh Lý Minh Hiên mang theo run rẩy, ẩn ẩn lộ ra sự sợ hãi, Trầm Hi vốn muốn giãy dụa lập tức mềm nhũn, thả lỏng cơ thể. Lý Minh Hiên cảm thụ được hơi thở quen thuộc trong lòng, loại cảm giác mất đi rồi có lại làm anh không muốn buông Trầm Hi chút nào. Cẩn thận đặt một nụ hôn trên đầu Trầm Hi, vẻ mặt anh vô cùng thành kính, tựa hồ đang đối mặt với bảo vật quý giá nhất trên đời.



Trái tim Trầm Hi run lên, cậu có thể cảm nhận được thái độ quý trọng của Lý Minh Hiên, định nói gì đó nhưng nghĩ nghĩ một hồi vẫn nuốt vào lòng.



“Tiểu Hi!” Phương Lạc Duy vừa ra khỏi phòng ngủ liền thấy một màn này, vốn thấy Trầm Hi ra mở cửa liền không có động tĩnh mới lo lắng đi ra, hiện giờ đã an tâm nhưng trong lòng lại có chút chua xót thản nhiên. Mấy giờ trước vừa nghe thấy tin Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên chia tay, trong lòng vì tin này mà dâng lên một khát vọng được biểu hiện thì lại bị một màn trước mắt hung hăng đánh nát. Cứ việc biết mình hiện tại không thích hợp xuất hiện ở nơi này, nhưng một tiếng Tiểu Hi khi nãy hiển nhiên đã kinh động hai người đứng ở cửa, muốn im lặng lui ra sau hiển nhiên là không có khả năng.



Nghe thấy tiếng Tiểu Hi này, Lý Minh Hiên theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, lập tức sững sờ ở nơi đó. Xuất hiện trước mắt chính là Phương Lạc Duy mặc áo ngủ, anh cũng không phải hoài nghi Trầm Hi cùng Phương Lạc Duy có gì đó, chỉ là không lâu trước đó anh vừa thấy Phương Lạc Duy trong mơ, lúc này đột nhiên thấy mặt, nhất thời có cảm giác mơ và thật trỗn lận vào nhau. Nhưng phản ứng của anh hiên nhiên làm Phương Lạc Duy hiểu lầm, dấu đi chua xót trong mắt, Phương Lạc Duy cố gắng thật tự nhiên mở miệng giải thích: “Hôm nay là sinh nhật Tiểu Hi, chúng tôi giúp cậu ấy làm tiệc chúc mừng hơi trễ nên thuận tiện lưu lại nơi này.”



Lý Minh Hiên hồi phục tinh thần mới chú ý trong phòng khách có vài gói quà, trên bàn trà trước sô pha còn có một nửa bánh kem ăn dở. Ánh mắt Lý Minh Hiên trở nên nhu hòa, đang định mở miệng lại nghe thấy Trầm Hi trong lòng mình nhỏ giọng nói: “Buông tay!”



Vốn lúc Phương Lạc Duy xuất hiện, Trầm Hi đã muốn giãy ra khỏi vòng tay Lý Minh Hiên, nhưng anh dùng sức quá lớn, mãi tới lúc Phương Lạc Duy mở miệng, Lý Minh Hiên vẫn không có ý buông tay, Trầm Hi bất đắc dĩ chỉ đành nhỏ giọng nhắc nhở.



Lý Minh Hiên nghe vậy cũng không buông tay như Trầm Hi muốn mà chỉ thả lỏng một tay, tay kia thì vòng qua đầu vai cậu, ôm thật chặt, còn thản nhiên nhìn về phía Phương Lạc Duy: “Cám ơn cậu giúp Tiểu Hi chúc mừng sinh nhật.”




Trầm Hi vẫn như cũ bị Lý Minh Hiên giam chặt trong lòng, bất mãn trừng mắt nhìn anh một cái, chuyển hướng qua Phương Lạc Duy: “Lạc Duy, cậu vào nghỉ trước đi, tôi nói chuyện với anh họ một chút.”



Phương Lạc Duy mỉm cười gật đầu với Trầm Hi, xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.



Trong phòng khách một lần nữa chỉ còn lại Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên, Trầm Hi cảm nhận được sức mạnh Lý Minh Hiên ôm mình, từ bỏ giãy dụa thấp giọng nói: “Đã trễ thế này, anh họ tới làm gì?”



Tầm mắt Lý Minh Hiên dừng lại trên người Trầm Hi, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh nằm mơ, mơ thấy mình mất đi em, không phải chia tay mà thật sự mất đi. Anh trơ mắt nhìn thấy em ngã xuống trước mặt mình, vô luận anh gào thế nào em cũng không nghe thấy. Anh nhìn thấy sự sống từng chút rời khỏi người em nhưng chỉ có thể đứng một bên nhìn, chỉ có thể nhìn em, cái gì cũng không làm được. Chờ đến khi tỉnh lại, anh mới hiểu được, mặc kệ Tiểu Hi vì cái gì ở cùng một chỗ với anh, cho dù em không thích anh thì hiện tại cũng không quan trọng, anh chỉ muốn cùng em ở cùng một chỗ, anh không chịu nổi loại mất đi này. Tiểu Hi, cho anh thêm một cơ hội, để anh cùng em.”



Vẻ mặt Trầm Hi trở nên do dự, cậu có thể cảm giác được sự nghiêm túc trong giọng nói Lý Minh Hiên, nhưng cậu không nghĩ cả hai còn thích hợp ở bên nhau.



“Tôi đã bán số cổ phần trong tay.” Trầm Hi thấp giọng nói.



“?” Lý Minh Hiên có chút không hiểu ý Trầm Hi.



Trầm Hi nhìn Lý Minh Hiên, giải thích: “Anh cũng biết tôi đã làm gì. Tôi tính kế phụ thân của mình, lại hại ông ta thân bại danh liệt, tôi tính kế anh cả, anh hai, làm bọn họ suýt chút nữa thì bất hòa, tôi bán cổ phần Trầm thị, Trầm thị vì thế mà đổi chủ. Tôi hận Trầm gia, không lâu nữa, ở Trung Kinh này sẽ không còn Trầm gia tồn tại. Như anh nghĩ, lúc đầu đáp ứng ở cùng một chỗ với anh, tôi cũng không phải vì thích mà có ý xấu. Tôi không phải Trầm Hi như anh nghĩ, tôi như vậy, anh cảm thấy chúng ta còn thích hợp ở cùng nhau sao?”



Trầm Hi đứng trước mặt Lý Minh Hiên, giọng điệu bình tĩnh nhẹ giòng nói, tầm mắt Lý Minh Hiên dừng trên người cậu, dường như thấy được Trầm Hi trong giấc mơ. Vẻ mặt giống nhau, kiên trì giống nhau, tràn ngậm căm hận với Trầm gia giống nhau, hai hình ảnh Trầm Hi chồng điệp lên cùng một chỗ, ánh mắt Lý Minh Hiên lộ ra kiên định, vẻ mặt trịnh trọng mở miệng: “Anh biết, anh biết người mình thấy trước kia không phải em, nhưng em dám nói, tất cả biểu hiện của em trước mặt anh đều là giả cả sao? Tiểu Hi, anh thừa nhận anh yêu không phải con người đầy đủ của em, nhưng không có nghĩa đó không phải em. Tiểu Hi, cho anh một cơ hội, để anh hiểu được em thật sự. Phải biết, so với nỗi đau triệt để vì mất đi em, những điều em lo lắng đối với anh không hề quan trọng, quan trọng nhất là anh muốn ở cùng một chỗ với em.”



Tầm mắt hai người giao nhau, Trầm Hi do dự, Lý Minh Hiên kiên định, có cùng một chỗ với nhau hay không?



Hoàn



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.